Sinh ra và lớn lên ở Huế, chắc hẳn ai trong mỗi một chúng ta cũng có thể h́nh dung sự khép kín và tĩnh lặng trong đời sống ở đây. Nhưng đó chỉ là một phần nào cái hiện hữu bên ngoài. Tận cùng cái băng giá bên trong, tận cùng nỗi ao ước ào ạt của mỗi một linh hồn, tận cùng trong thăm thẳm dằn vặt nội tâm là thoát kiếp bay đi, mơ ước một trời yêu thương lồng lộng, thèm muốn những cảm xúc yêu và được yêu trong cái không khí oi bức của chiến tranh. Cuộc sống t́nh cảm, xác thân đó như những rung động âm ỉ trên bề mặt một hỏa diệm sơn chờ ngày bùng nổ. T́nh yêu của lớp trẻ ở đây cũng tràn trề, đằm thắm và mănh liệt như thế. Tất cả những điều đó được tác giả ghi lại một cách sống động, chân chất qua bài viết "Băo tố và t́nh yêu" sau đây.
 

Xin cám ơn BS. Lê Đ́nh Thương và kính chúc quư Thầy Cô và ACE một ngày lễ Valentine vui tươi và an lành.

 

BBT

 

BĂO TỐ VÀ T̀NH YÊU  

 

Dinh và Nhi gặp nhau trong một ngày trời đổ mưa rào, những cơn mưa bất chợt trên xứ Huế vào mùa tựu trường, khi những cánh hoa phượng cuối cùng đă rụng rơi.

Hôm ấy Dinh đạp xe đi học về mà quên mang theo áo mưa, chàng chạy vội vào tiệm Chaffanjon núp dưới mái hiên, tuy người đă ướt khá nhiều. Một chiếc xe hơi sang trọng hiệu Citroen DS đến đỗ ngay bên lề đường, một cô gái tuổi chừng 17, 18 mặc áo đầm trắng mở cửa sau nhảy ra, tay cầm cuốn sách che đầu, chạy nhanh vào ḷ bánh pâté chaud sát bên để mua bánh. Dinh vẫn biết quầy bánh nầy, ai ở Huế mà không biết bánh pâté chaud Chaffanjon thơm ngon nổi tiếng, nhưng mua th́ Dinh chưa bao giờ mua, chỉ có thằng bạn học trường Tây thỉnh thoảng mời ăn một cái hay nữa cái, bẻ ra c̣n nóng hổi. Ngoài ra th́ mỗi ngày đi ngang qua, chỉ biết thưởng thức mùi thơm bay ra. Dễ hiểu thôi, gia đ́nh Dinh thuộc loại nghèo, cha làm công chức vừa đủ ăn, tiền đâu dư mà mua bánh Tây. Lại ham nh́n chiếc DS h́nh dáng thật đẹp, Dinh không để ư mấy đến người con gái, cho đến khi nàng hấp tấp trả tiền, tay cầm gói bánh tay cầm sách định chạy ra xe, lỡ tay đánh rơi gói bánh. Chàng vội vàng cúi xuống lượm dùm, đúng lúc nàng cũng cúi xuống suưt đụng đầu vào nhau, ánh mắt chạm nhanh.

Người ta nói tiếng sét ái t́nh quả có thật không sai. Dinh như bị điện giật bởi đôi mắt rất sáng của nàng, sững sờ đến nỗi tay khựng lại, quên nhặt gói bánh. Nàng đưa tay lấy nhưng không quên tiếng cảm ơn, mĩm cười rất dễ thương. Cho đến khi nàng đă nhảy vào xe, rồi xe lăn bánh, chàng vẫn tần ngần đứng đó như trời trồng, mùi bánh pâté thơm tho ngày nào không c̣n làm cho chàng ngây ngất như mùi hương tỏa ra từ người con gái mới gặp, mặc cho giọt mưa hắt vào người.

Giây phút thần tiên. Vô lư, bởi v́ Dinh chẳng bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó có thể vương vào một cô gái nhà giàu. Với chiếc DS độc nhất ở Huế, tài xế lái, áo đầm thời trang, mua cả bịch bánh, không nhà giàu sao được. Hơn nữa, vốn mê xe, một nghịch lư cho thằng bé nhà nghèo, chàng có biết chiếc DS kia là của một ông kiến trúc sư nổi tiếng đất thần kinh. Ngay cả chuyện mê xe, chàng đă bỏ mấy mùa hè xin vào làm thợ không công cho một tiệm sửa xe, chỉ cốt gần gũi máy móc, học hỏi, chứ không hề mơ đến ngày làm chủ một chiếc rẻ tiền nhất.

Tuy vậy, Dinh không có ư định lao vào nghề sửa xe. Đây mới là lănh vực mà chàng mơ uớc cao xa thực sự: Dinh muốn trở thành một bác sĩ. Là con trai độc nhất, chỉ có một người chị nữ hộ sinh, chị Vân luôn khuyến khích em: “Em là con trai, phải đi xa hơn chị. Ba má trông cậy nhiều vào em.” Năm ấy, Dinh học lớp cuối trung học để thi Tú tài toàn phần ban A. Chàng cần chú tâm vào việc học hơn bao giờ hết, mong qua cầu với điểm cao để thi vào Dự bị Y Khoa.

Không thể để t́nh trai gái làm trật đường rầy. Mà Trời ơi, bộ hết người rồi hay sao mà lại đụng vào gái nhà giàu để rước lấy ê chề khổ đau. Xứ Huế cổ kính vẫn nặng đầu óc giai cấp. Đến đây Dinh lại nhớ câu thằng bạn hay đọc tiếng Tây: Le coeur a des raisons que la raison ne connaît pas, tạm dịch: Trái tim có những lư lẽ mà lư trí không biết được.

Một cớ để không quên được gương mặt dịu hiền kia. Những buổi tan học kế tiếp, Dinh hay đạp xe loanh quanh khu đó, mong thấy lại chiếc DS màu xanh nhạt. Và chỉ vài hôm sau, xe lại dừng bên tiệm bánh. Chàng hồi hộp chờ cửa xe mở, nhưng thất vọng khi thấy một em bé nhỏ hơn nhảy ra mua bánh, cũng một bịch lớn. À th́ ra nhà có mấy chị em, họ thay phiên nhau mua bánh về ăn. Chàng vội vă đạp xe theo, cũng may là xe chạy chậm, không bao lâu đă rẽ vào một biệt thự nằm trên đường đi tới trường Dinh. Thôi biết được nhà nàng rồi. Đường này Dinh từng đi ngang hằng ngày, có nhiều căn nhà lớn oai vệ, nhưng Dinh ít để ư v́ cho là khu nhà giàu ông lớn, ḿnh nh́n làm ǵ, người ta tưởng ăn trộm xua chó ra đuổi có phải bẽ bàng không!

Dinh bắt đầu nhớ h́nh dáng kia, những mong thấy lại “nàng” một lần nữa, nên chàng vẫn lang thang khu tiệm bánh vào giờ tan học, cho đến măi hai tuần sau mới thấy nàng ghé mua bánh lại. Đă có chủ đích, chàng vội gác xe chạy vào như cũng để hỏi mua bánh, vừa làm ra vẻ ngạc nhiên:

-         Ồ, chào cô. Té ra cô cũng hay thích bánh này. Lần trước gặp cô đến mua nhằm ngày mưa lớn.

-         Dạ.

Ôi chưa bao giờ chàng nghe tiếng DẠ của Huế dễ thương đến như vậy. Và h́nh như nàng c̣n nhớ hôm làm rớt gói bánh, mĩm cười đáp lễ. V́ nàng mua nhiều nên phải chờ, xây mặt vào trong, buộc Dinh phải kêu mua một cái, mặc dầu bất chợt thế này chàng không biết có đủ tiền trong túi không, ṃ túi quần th́ chỉ có một đồng, Dinh lâm râm cầu cho cái bánh giá chừng ấy thôi.

-         Dạ, anh cho 2 đồng. -Tiếng bà bán bánh khi đưa bánh cho chàng.

-         Chết rồi, tôi không đem đủ tiền, xin lỗi thím, cho lần khác vậy.

-         Anh thiếu bao nhiêu - giọng cô gái rót vào tai- tui cho anh vay, lần sau gặp trả lại cũng được, không bao nhiêu.- Rồi nàng vừa cười vừa nói tiếp- Trông anh cao lớn như thế th́ một cái sao cho đủ.- Rồi không đợi chàng trả lời, nàng tiếp – Thím gói cho anh ấy 2 cái, tính hết luôn vào cho cháu.

Thế là họ quen nhau. Nàng bảo tài xế lái xe về trước, c̣n lại hai đứa vừa đi vừa tṛ chuyện sau khi nàng nhắc anh nhớ lấy xe mà anh suưt quên khi rảo bước theo nàng mà hồn trên mây.

-         Tôi tên là Dinh. C̣n cô?

-         Dạ em tên Nhi.

-         Cô học gần đây?

-         Dạ trường Jeanne d’Arc.

-         Ồ th́ ra cô học trường Tây, hèn chi cô ăn mặc như đầm.

-         Anh cười em hả.- Nhi e thẹn đáp.

-         Không, tôi học trường Khải Định, bên cạnh trường Đồng Khánh, ít khi thấy ai mặc đồ đầm.

-         Thế anh thích loại áo ǵ hơn?

-         Mỗi cái đều có vẻ đẹp riêng của nó. Áo dài đậm nét dân tộc, kín đáo, áo đầm tân tiến, nhưng chắc mặc thoải mái hơn, tuy đôi lúc hơi táo bạo.

-         Anh muốn nói ít kín đáo hơn phải không? - nàng cười.

-         Không- Dinh vội chữa- kín đáo hay không là tùy người con gái, qua dáng điệu, cách ăn nói, áo quần chỉ là để che thân hay giữ hơi ấm.

-         Anh nói không mất ḷng ai. Anh nên làm nhà ngoại giao. À mà anh chắc sắp xong trung học rồi, anh định theo nghề ǵ, nếu em không quá ṭ ṃ?

-         Ồ có ǵ đâu, tôi mong được theo ngành Y.

-         Tướng anh làm bác sĩ rất thích hợp đó

-         Cám ơn cô.

Tiếc là quăng đường quá ngắn để cho họ chuyện tṛ thêm, phút chốc đă đến nhà nàng. Dù học trường Tây phóng khoáng, nàng cũng không dám mời chàng trai mới quen vào nhà.

Chừng ấy cũng đủ cho Dinh hân hoan đạp xe về với nụ cười không tắt trên môi. Cái cảm giác lâng lâng khó diễn tả kéo dài cho tới đêm hôm đó, chị Vân nhạy bén phải để ư. Hai chị em vẫn thường gần gũi nhau, mặc dầu chị đă có chồng giáo viên và một mụn con. Dinh không ngần ngại tâm sự hết mọi chuyện với chị.

-         Chị nói cho em biết đi. Đây có phải là t́nh yêu chớm nở không?

-         Mặc dầu nay em đă 18 tuổi - Chị chậm răi trả lời - chị vẫn biết em chưa có bạn gái. Có thể đây chỉ là rung động nhất thời, rồi em sẽ gặp người khác. Cũng có thể t́nh yêu thật sự đă đến với em. Duy chỉ có một điều mà chị muốn nói với em bây giờ, dựa trên thực tế ngoài đời: Sự chênh lệch giàu nghèo, giai cấp, cái gọi là môn đăng hộ đối, sẽ gây cho em lắm phiền toái, em phải suy nghĩ kỹ ngay từ bây giờ, ưu tiên là chuyện học hành. Chị tin em sẽ thi đậu năm nay, được tuyển vào Dự bị Y Khoa th́ cũng phải thêm 6 năm trường Y nữa. Nói tóm lại, em phải mất ít nhất 7 năm nữa mới tính đến chuyện gia thất. Theo như em nói, Nhi cũng xấp xỉ tuổi em. Trước hết em cũng chưa biết nàng có t́nh cảm ǵ với em không. Con gái học trường Tây ít nhiều cũng nhiễm cái tự nhiên với con trai, sánh vai đi với em tṛ chuyện trên đường về nhà cũng chỉ là thường đối với nàng. Nên để thời gian trả lời, đừng hấp tấp, chuyện đâu c̣n đó.

Dinh biết chị nói đúng, nhưng vẫn không xua được h́nh ảnh ngày hôm đó, đến đêm vẫn không ngủ được yên giấc, với bao ư niệm phức tạp.

Lấy cớ đem tiền đến trả cho nàng, ngày hôm sau Dinh đến gơ cửa, đủ sớm để khỏi gặp cha mẹ nàng, đủ trễ để có nàng ở nhà. Nhi ra mở cửa, trách khéo:

-         Sao anh vội trả nợ em vậy, sợ em đ̣i tiền lời phải không?

Hôm nay thấy nàng vui ra mặt, Dinh càng mê mẩn.

Được mời vào pḥng khách, nhưng Dinh không dám ngồi lên cái ghế salon đắt tiền bằng da, chỉ nói vài câu rồi cáo từ, nhất là sau khi nàng chỉ chịu nhận lại một đồng. “Cái bánh kia là em biếu anh mà.” Thật ra Dinh không thấy thoải mái trong căn pḥng trang trí sang trọng mà chàng chưa từng thấy. H́nh như Nhi cũng để ư điều đó, nàng tiễn Dinh ra tới cửa, nói như để bào chữa “Nhà tuy rộng nhưng gia đ́nh em đông.” Nàng là con đầu, có tất cả 5 người em. Dinh cũng không quên nhắc đến cây đàn dương cầm th́ được biết Nhi đang học nhạc và có ư định tiếp tục vào trường Quốc Gia Âm Nhạc ở Sài G̣n.

Có một điều Dinh sung sướng nhận xét là h́nh như Nhi cũng có cảm t́nh đặc biệt với ḿnh mặc dầu bên ngoài nàng cố làm ra vẻ hồn nhiên, vẫn không dấu được ánh mắt tŕu mến khi bắt tay ra về. Vâng, bắt tay như Tây vậy. Dinh chưa bao giờ bắt tay một người con gái nên không hiểu cái cảm giác êm ái kia khi chạm vào tay Nhi là một dấu hiệu t́nh yêu ban đầu, hay chỉ là cảm giác của một chuyện mới mẻ.

Từ đó thỉnh thoảng họ gặp nhau ở Câu lạc bộ thể thao khi Nhi đến chèo thuyền và Dinh tập dượt với toán bơi lội liên trường. Dinh cũng giới thiệu Nhi cho chị Vân và hai người có vẻ hạp.

Năm ấy Dinh đậu Tú tài tuy điểm không cao như mong muốn, nhưng cũng được tuyển chọn vào lớp Dự Bị Y Khoa và trường Quân Y ở Sài G̣n. Trước khi chia tay, Dinh cầm tay tỏ t́nh với Nhi bên bờ sông Hương thơ mộng, cũng vào lúc hoa phượng rơi rụng đầy sân như buổi đầu gặp gỡ.

Nhi không ngạc nhiên, nàng chỉ cần nghe Dinh nói ra để dúi đầu vào ngực anh, thổn thức:

-         Em chỉ sợ ḿnh sẽ làm khổ nhau.

-         Sao em nói thế?

-         Ba Má em biết em quen anh, biết chúng ḿnh vẫn giữ phép tắc với nhau, nhưng xem ra không tán thành cho ḿnh đi xa hơn.

-         V́ bốn chữ môn đăng hộ đối chứ ǵ? – Dinh hơi gằn giọng.

-         Anh biết em không bao giờ nghĩ đến điều đó. C̣n người lớn họ nghĩ khác th́ em làm ǵ được. Hơn nữa…

-         Hơn nữa cái ǵ?

-         Cha em đă sắp đặt với gia đ́nh người bạn cho người con trai tên Tân.

-         Em nói cái ǵ? – Dinh thấy trời đất quay cuồng - Thời buổi này mà c̣n hôn nhân sắp đặt, nhất là với dân học trường Tây?

Đến đây th́ nước mắt đă lăn trên g̣ má, Nhi nghẹn ngào:

-         Em biết làm ǵ bây giờ đây anh ơi. T́nh và Hiếu, làm sao dứt khoát đây!

-         Em đă gặp anh ấy chưa?

-         Th́ cha mẹ hai bên là bạn cố tri, anh ấy đang học kỹ sư ở Pháp, thỉnh thoảng về thăm nhà có đến gặp em, có lần làm thơ tặng em nhưng đề tài vớ vẩn, thấy anh người già dặn em chỉ coi như người anh trong nhà, chẳng có thiện cảm hay ác cảm ǵ, neutre.

Tự nhiên nàng chêm một tiếng Pháp mà Dinh cũng hiểu, chàng bỗng thấy chua chát, buột miệng:

-         Thế bao giờ em lên xe hoa? Anh có được mời ly rượu mừng không?

Tới đây th́ Nhi khóc ̣a lên, ôm lấy Dinh, nức nở:

-         Anh không cần phải dằn vặt em nữa, em khổ lắm rồi. Em ăn ngủ không yên cũng v́ chuyện này, biết thế nào rồi có ngày anh cũng sẽ nói yêu em. Em vừa trông vừa sợ ngày ấy.

Dinh vừa thấy thương vừa bẽ bàng, siết mạnh tấm thân mảnh mai đang run rẩy trong ṿng tay rắn chắc của ḿnh, hôn lên tóc Nhi:

-         Anh xin lỗi em. Mất em như mất lẽ sống, anh lỡ miệng trong lúc tuyệt vọng.

-         Chưa đến nỗi tuyệt vọng anh ạ. Anh biết là em thương anh chừng nào, có người con gái nào lại không muốn lấy người ḿnh yêu, không t́m cách đạt được ước nguyện to lớn nhất trong đời. Ba má em có lư do để không tác hợp cho hai đứa ḿnh, không có nghĩa là ḿnh buông xuôi. Em c̣n phải học tiếp piano, chắc sẽ vào trường Quốc Gia Âm Nhạc ở Sài G̣n, có lập gia đ́nh cũng phải 5-6 năm nữa. C̣n nước c̣n tát. H́nh như anh cũng định vào trường Quân Y ở Sài G̣n, thế th́ ḿnh c̣n có dịp gặp nhau, kiếm cách xoay xở.

Dinh cảm động hai tay nâng khuôn mặt đang c̣n đầy nước mắt đặt nụ hôn đầu tiên lên đôi môi run rẩy của người yêu. Anh cảm thấy cả người nàng như rung lên, c̣n với Dinh cũng là nụ hôn vụng về đầu tiên trong đời, nhưng tuyệt vời làm sao!

-         Thế em có chờ anh được không? 6-7 năm nữa hai đứa đều ra trường, có công ăn việc làm, tự lập th́ cha mẹ đâu ép buộc ǵ được nữa. Em cố gắng tŕ hoăn hôn nhân với Tân.

-         Dạ.

Lại tiếng DẠ rất dễ thương như hôm đầu. Nhưng trong thâm tâm, cả hai đều linh cảm sóng gió sẽ nổi lên, con thuyền t́nh ái có đủ sức đương đầu với băo táp để cập bến, hay ch́m đắm trong ḷng đại dương? Hai đứa im lặng một lúc khá lâu trong tay nhau, nửa trong hạnh phúc mối t́nh đầu, nửa trong lo âu tương lai bất định.

Vào Sài G̣n bắt đầu đời quân ngũ, lịch tŕnh học hành khá nặng, Dinh phải tập trung nhiều cho sự nghiệp, chuyện t́nh duyên đành phải dẹp qua bên, ngoài những bức thư mang đầy yêu thương mà Dinh cất kỹ trong một hộp kín. Trong hai năm họ không có dịp gặp nhau cho đến khi Nhi vào Sài G̣n theo học trường âm nhạc, ở nhà bà D́. Có th́ giờ rảnh rỗi nào, Dinh đến gặp Nhi ở trường nhạc nằm trên đường Nguyễn Du, chàng tránh hết sức đến nhà nàng để khỏi thấy những ánh mắt không mấy thiện cảm của gia đ́nh Nhi. Bà thầy dạy dương cầm cho Nhi hay chế diễu “Con làm ǵ mà có lính đến hộ tống vậy?” Nhưng bà cũng biết chán Nhi có bồ, phải nhắc cô nàng, “Lo tập trung đi, nó cứ đến đón con hoài th́ tâm đâu mà học.”

Nhờ có một ít lương lính, Dinh có thể đưa Nhi đi chơi, ăn tiệm ḅ bảy món, nem Thủ Đức, canh chua cá lóc Biên Ḥa và mấy lần đ̣i trả tiền bị Dinh cự nự, Nhi không dám căi nữa, chỉ tội cô nàng không dám kêu mấy món đắt tiền làm Dinh phải ép. Nhà khá giả, Nhi đâu biết lương lính ít ỏi như vậy cho đến khi ṭ ṃ hỏi người bạn lập gia đ́nh với dân nhà binh. Đây là những ngày hạnh phúc nhất cho cặp t́nh nhân tuy họ luôn luôn giữ nền nếp, không vượt ra ngoài những nụ hôn, ṿng tay ôm. Có lần Nhi hỏi Dinh nghĩ sao về trinh tiết th́ Dinh ấp úng:

-         Anh biết em học trường Tây họ phóng khoáng về chuyện đó, nhưng dù phải mang tiếng cổ hủ anh không tránh được quan niệm người con gái phải nguyên vẹn cho người yêu, người chồng, v́ con người làm t́nh không như súc vật, phải có hiến dâng trong t́nh cảm.

-         Em nghe nói lính các anh phong lưu lắm, nên em cũng không dám hỏi phía đàn ông.

-         Anh vẫn cố giữ cho người ḿnh yêu.

-          Cố thôi ư? - Rồi họ cười x̣a với nhau, nhưng Nhi có linh tính đàn bà là mọi chuyện sẽ rắc rối hơn nhiều, nhất là nay gần đến ngày Nhi tốt nghiệp, ba má Nhi đă đem chuyện gia thất ra đề cập thẳng với Nhi, bảo nàng nay đă 26 tuổi, không để cho nàng tŕ hoăn nữa. Nhi đă thu hết can đảm xin ba má cho lấy Dinh, nhưng ông bà viện đủ lư do, nào gia đ́nh quá khác nhau, tôn giáo khác, đời lính bấp bênh trong thời loạn, nay đây mai đó, c̣n nói nghe đâu Dinh lăng nhăng nhưng nàng tuyệt không tin.

Thế rồi băo táp ập đến không một dấu hiệu nào báo trước, Dinh nghe tin Nhi về Huế làm lễ thành hôn với Tân vừa tốt nghiệp kỹ sư ở Pháp về. Như bị sét đánh, Dinh sững sờ, không làm sao tin được Nhi ra đi không một lời từ biệt, một lời giải thích. Và Dinh cũng không tài nào liên lạc được với nàng để hỏi cho ra lẽ.

Ngay lúc này Dinh đang tất bật với kỳ thi măn khóa, làm luận án ra trường lấy bằng bác sĩ, mà tâm cam chết điếng khi nghĩ đến Nhi trong tay người khác, chàng phải cố gắng vượt bực để tập trung vào sách vở, tự chống chế rằng nàng đă phản bội anh th́ không đáng cho anh tiếc nuối.

Tại sao? Tại sao vậy Nhi? Sao em có thể phản bội anh một cách trắng trợn như vậy?

Măi đến khi chị Vân vào Sài G̣n dự lễ măn khóa của Dinh, xong chị mới kéo Dinh ra ngoài đưa cho Dinh một phong thư, đúng là nét chữ quen thuộc của Nhi, nhưng phong b́ lại gởi cho chị Vân.

-         Em cứ đọc đi, rồi sẽ hiểu. Đừng trách cô ấy, chuyện rất tội nghiệp cho Nhi.

Bức thư có nhiều nơi bị nḥa có lẽ Nhi đang khóc khi viết.

Huế, ngày…tháng…năm…

Chị Vân yêu quí,

Suy nghĩ măi em mới dám viết thư này cho chị, v́ em không đủ can đảm viết cho Dinh, nhưng dù sao em cũng phải giải thích cho chị, cho Dinh biết v́ sao em đă phải lấy Tân trong vội vàng. Chị cũng biết t́nh em đối với Dinh như thế nào, em luôn kiên tŕ để t́m cách vẹn chữ hiếu và chữ t́nh với ít tổn thưong nhất. Em định khi ra trường năm nay, em sẽ cố thuyết phục lần cuối xin ba má cho em lấy Dinh, v́ em chỉ yêu Dinh,và Dinh cũng sắp ra bác sĩ, có tương lai như ai. C̣n Tân em không có một chút t́nh với Tân ngoài quen biết gia đ́nh, xem như một người anh mà em vẫn kính trọng, tin tưởng. Em tin tưởng anh ấy nên đă viết thơ năn nỉ anh ấy hiểu cho ḷng em, nói một tiếng với cha mẹ. Hơn nữa Tân có bao giờ nói với em một lời yêu đương đâu? Anh ta chỉ trả lời là sắp về luôn rồi, sẽ lo cho em. Ngoài ra em đă tự quyết định, nếu cùng lắm cha mẹ không đồng ư, tụi em sẽ tự lo liệu với nhau, dù mang tội bất hiếu. Chị không biết chứ Dinh đă chuồi vào tay em một chiếc nhẫn để hai đứa cùng thề non hẹn biển với nhau cách đây không lâu.

Em biết gia đ́nh bên chị không ghét em, em chỉ mang cái tội con nhà giàu nhưng cũng nhờ chị nói vào mà cha mẹ Dinh không chống đối ǵ. Chỉ c̣n lại chướng ngại cuối cùng là ba má em, c̣n Tân th́ em tin anh ấy sẽ thông cảm mà nói giúp em. Cũng v́ thế nên khi Tân trở về nước, đang c̣n ở Sài G̣n, có rủ em cùng hai cặp bạn khác đi Vũng Tàu chơi gọi là để mừng Tân ra trường, em nhận lời không ngần ngại, c̣n hy vọng có dịp năn nỉ với Tân mặt đối mặt. Chiều hôm đó khi tắm biển về khách sạn, v́ pḥng tụi con gái em đă có người tắm, Tân bảo em qua tắm nước ngọt bên pḥng con trai c̣n trống, khỏi chờ. Em tắm ra, đồ thay ở bên pḥng kia, chỉ vấn cái khăn lông lớn, th́ Tân đi vào, em ngửi mùi rượu, chạy vội ra cửa th́ Tân vật em xuống giường. Biết chuyện chẳng lành em cố xô anh ra để chạy, không dám kêu lớn sợ xấu hổ với bạn, nhưng Tân như con thú điên. Thế là em mất đi trinh tiết đời con gái chỉ trong mấy phút ngắn ngủi. Em quên nói chị là ngoài cái bằng kỹ sư học được bên Pháp, Tân c̣n học thêm thói uống rượu của dân Pháp. Thấy em khóc thảm thiết, Tân quỳ xuống xin lỗi, bảo em đằng nào cũng là vợ Tân, làm như em có hôn ước thật sự, và hứa sẽ làm đám cưới ngay. Em thật sự không thể ngờ con người có học như Tân, con nhà danh giá, lại thô bỉ đến như vậy. Em tức quá bèn mắng Tân: “Dù anh có chiếm được thân xác tôi, anh không bao giờ chiếm được tim tôi.” Ai ngờ câu nói đó trong lúc uất ức đă làm hại em. Tân trở ra Huế nói với ba má chàng là hai đứa lỡ ăn nằm với nhau, sợ có con, xin cưới gấp.

Chị Vân ơi, dù ǵ đi nữa, em c̣n mặt mũi nào mà đến với Dinh! Dù Dinh có rộng lượng bỏ qua tai nạn kia, em vẫn thấy không c̣n xứng đáng với mối t́nh cao cả anh ấy đă dành cho em, thêm lo ngại mang thai sau lần cưỡng dâm ấy, nên em đă buông xuôi theo số phận, đám cưới tổ chức vội vàng, không kèn không trống. Em đành chịu nỗi bất hạnh mang tiếng phản bội Dinh, không được cái duyên làm em của chị. Chị ơi, em khổ lắm, ng̣i bút này không làm sao tả nỗi.

Em không muốn Dinh biết chuyện trong lúc này v́ anh ấy cần tập trung thi cử. Xin chị t́m cơ hội thuận tiện nói cho Dinh biết và nhờ chị trả lại dùm em chiếc nhẫn này với trăm ngàn lời xin lỗi của em. Em cám ơn chị. Em cầu xin cho Dinh gặp người tốt hơn, kiếp này em đành nợ anh ấy.                                  

Em Nhi

 

Đọc xong bức thư với từng chữ như là mũi dao nhọn đâm vào tim, Dinh thấy thương Nhi hơn là hận, sao Nhi dại dột thế, không nói sự thật cho cha mẹ ḿnh biết mà đi lấy con người đáng khinh làm chồng. Dinh nghi là Tân ganh tỵ mối t́nh của Nhi, đă rắp tâm chiếm đoạt, đặt trước sự việc đă rồi th́ Nhi không c̣n đường trốn chạy.

Từ đó chàng cố quên đi, chỉ chú tâm vào công việc, cũng đúng vào lúc chiến trường sôi động, chàng bị điều động nay đây mai đó, có khi c̣n vào sanh ra tử, nên cũng tạm bớt khổ tâm. Thế nhưng khi biết được Đại học Y Khoa Huế mới mở cần tuyển mộ giảng nghiệm viên, chàng nộp đơn thi, phần được đổi qua dân sự, phần được về gần gia đ́nh và đừng dối ḷng th́ cũng v́ không thể quên Nhi.

Với số điểm cao ở trường Y, gốc gác Huế, tuổi c̣n trẻ, v́ dự định là sẽ đưa lớp phụ giảng viên này đi tu nghiệp thêm ngoại quốc để sau về làm ṇng cốt cho một ban giảng huấn lâu dài, Dinh nằm trong số được chọn. Về lại Huế trong tâm trạng phức tạp v́ h́nh ảnh Nhi, không biết gặp nàng Dinh sẽ phản ứng ra sao. Lư lẽ con tim thật khó mà lường, hôm t́nh cờ gặp Nhi đi với chồng tim chàng đau nhói mặc dầu Nhi không thấy. Nàng đă mảnh mai nay c̣n gầy thêm. Hay là nàng có thai, một ư nghĩ thoáng qua. Cho nên khi tuyển chọn cho ai đi tu nghiệp ngoại quốc, Dinh lại tranh thi được một chỗ. Không bao lâu chàng đă vào chương tŕnh thường trú giải phẫu tại trường Đại học Maryland ở Mỹ. Suốt 6 năm trời chàng chỉ biết làm việc và học, có khi hơn 120 tiếng mỗi tuần, c̣n học thêm ngành bổ h́nh. Thỉnh thoảng chị Vân viết thư qua cũng tránh nhắc đến Nhi. Trong thời gian này chàng quen Diane, đi đến qua lại nhưng t́nh cảm không tuyệt đối như với Nhi mà chàng không hề tin tức. Diane theo học cùng trường ngành BS Tê mê, nhiều sở thích giống Dinh như thể thao, âm nhạc, thích xe hơi… và dĩ nhiên họ nằm trên giường với nhau lúc nào không hay, chẳng lạ ǵ với lối sống Âu-Mỹ. Chỉ có một điều lúc ban đầu Dinh mang bao tránh thai th́ Diane bảo không cần, lúc trẻ nàng có bạn trai lỡ có bầu, c̣n đi học nên họ quyết định phá thai, gặp tên bác sĩ làng nạo thai quá trớn làm hư lớp tế bào trong tử cung, Diane hết hy vọng làm mẹ nữa. Nàng đến với Dinh “không phải để kiếm chồng” (lời nàng), bạn trai của nàng cũng đă tử trận trên chiến trường Việt Nam. Vậy nên khi nghe Dinh sắp hồi hương, nàng cũng xin một chân giảng huấn trong ngành Tê Mê ở Y khoa Huế. “ Không phải em bám theo anh đâu nghe – nàng bảo Dinh – mà chỉ muốn biết xứ sở anh, nơi mà bạn em đă hy sinh.” Do đó ngày anh trở về cố đô, cha mẹ và gia đ́nh chị Vân đi đón hơi bỡ ngỡ thấy Dinh cặp một cô gái tóc vàng mắt xanh chính hiệu, anh phải giới thiệu rơ để trấn an mọi người. Dù sao th́ chàng cũng là con trai độc nhất, đâu có ai muốn dâu và cháu ngoại lai.

Sau khi nhậm chức, Dinh và Diane mỗi người được một căn hộ trong cư xá giáo sư của Viện Đại học, nằm bên bờ sông An Cựu gần nhà ga. Ba má muốn Dinh về nhà nhưng nay chàng đă quen sống riêng nên Dinh lấy cớ thối thác, viện cớ gần nơi làm việc, và “nhà nước cho mướn quá rẻ tội ǵ không hưởng.” Dinh cũng rất thích việc dạy nghề cho đám sinh viên Huế hiền lành, không như giới trẻ Mỹ, hiếu học, phần đông cũng nghèo như chàng hồi đó. Bây giờ th́ không thể nói là chàng nghèo nữa, ngoài lương giáo sư chàng c̣n có trợ cấp của trường Maryland bằng tiền Mỹ coi như nằm trong chương tŕnh hỗ trợ cho trường Y KhoaHuế. Dinh có thể giúp cha mẹ, gia đ́nh chị Vân với thêm một cháu mới kêu Dinh bằng cậu. Dinh biết chị Vân vẫn hay gặp Nhi v́ nàng dạy piano cho đứa con đầu của anh chị, nên khi Dinh hỏi chị xem gia đ́nh con cái của Nhi ra sao, những tưởng nay Nhi đă tay bồng tay dắt, chị nói gọn “Nhi vẫn chưa có con” rồi lăng qua chuyện khác:

-         Em có biết ba má rất trông có cháu nội nối ḍng đến chừng nào không?

-         Dạ em biết, nhưng em không có hứng thú lập gia đ́nh bây giờ. Chị và ba má cho em một thời gian.

-         Em có biết bây giờ em có giá lắm không? Biết bao mối lái, ngay cả Mệ Phước danh gia vọng tộc, có tiếng  giàu nhất Huế, người tới dụ em mở pḥng giải phẫu thẩm mỹ do bà trang bị, thật ra bà nhắm em cho con gái đấy.

Dinh cũng biết, xứ Huế bằng lỗ mũi, nội cái xe thể thao mui trần với ông đốc độc thân, đẹp trai tuy tuổi 35 mà vẫn c̣n dáng thanh niên, đă làm cho bao cô gái Huế tới tuổi cập kê bàn tán. Nhưng ḷng Dinh đă nguội lạnh, hay đúng hơn vẫn chưa xóa được h́nh ảnh Nhi. Biết Nhi chưa có con, chàng cứ thắc mắc, không lẽ Nhi cố tránh, đâu dễ ǵ với áp lực gia đ́nh. Chị Vân biết Dinh c̣n vương vấn, bèn nói thật:

-         Đây là bí mật giữa hai chị em ḿnh thôi nhé. V́ chị làm bệnh viện nên biết chồng Nhi có đem Nhi vào khám hiếm muộn, rốt cục không phải Nhi mà là Tân. Bác sĩ nghi Tân nghiện rượu sinh ra chứng yếm tinh trùng oligospermie, nhưng họ dấu kín. Cũng v́ rượu mà gia đ́nh Nhi không được yên ổn. Chị không muốn em biết v́ biết em c̣n yêu Nhi, nhưng mỗi người có một số phần em ạ. Số Trời ḿnh không thay đổi được đâu.

Thế rồi một hôm từ trường ra về, chị Vân hốt hoảng gọi Dinh: “Em đến cấp cứu ngay, Nhi bị thương!” Không kịp hỏi ǵ thêm, chàng phóng xe đến ngay. Thấy Nhi nằm trên giường, mặt băng bó gần kín một nửa, băng c̣n thấm máu, nhưng may nàng c̣n tỉnh.

-         Nhi ơi, anh đây, Dinh đây!

Nàng xoay mặt nh́n thấy Dinh bỗng khóc oà lên một cách tức tưởi. Dinh phải cố trấn tĩnh, lấy lại thái độ của người thầy thuốc, khám nhanh xem có vết thương ǵ khác, đường hô hấp và tim mạch b́nh thường, rồi mới kiểm soát vết thương. Nhi bị cắt một đường dài bên má trái vào tới khóe miệng. Hỏi lư do v́ sao, người nhà nói Nhi té, nhưng chàng không tin, với kinh nghiệm về thương tích nhiều năm trong nghề, nhưng phải lo vết thương cho Nhi cái đă. Chưa bao giờ chàng tỉ mỉ khám xét vết thương, may vá lại một cách cẩn thận đến mức này, cố hết sức để cho Nhi tránh bị sẹo. Vừa làm chàng vừa nói chuyện với anh bác sĩ trực cấp cứu, chính anh ta đă thuyết phục gia đ́nh phải mời cho được BS Dinh, chuyên môn bổ h́nh độc nhất ở Huế lúc bấy giờ, mặc dầu họ do dự ban đầu, anh ta cũng không hiểu v́ sao. V́ ảnh hưởng thuốc, Nhi mơ màng đến cả giờ trong lúc Dinh vẫn túc trực cạnh giường. Không ngờ qua bao năm tháng, đổi thay, chàng vẫn c̣n yêu Nhi tha thiết như vậy, nắm tay nàng mà không màng đến mấy cặp mắt ṭ ṃ của nhân viên pḥng cấp cứu, c̣n người nhà không được phép vào, đang chờ bên ngoài.

Đến khi nàng tỉnh, Dinh mới hỏi thăm th́ Nhi chỉ nghẹn ngào khóc nói không ra tiếng. Không muốn làm kích động Nhi thêm, chàng dặn ḍ vài chi tiết cho pḥng cấp cứu rồi mới đi ra, gặp cả cha mẹ đôi bên vợ chồng Nhi, chỉ thiếu Tân mới lạ, hay chàng đi vắng? Măi về sau, mà cũng nhờ chị Vân hỏi ḍ, Dinh mới biết sự thật do chính Nhi thố lộ với chị: Hôm đó hai vợ chồng gây nhau, Tân say hơn mọi ngày, thốt lên “Có phải mỗi lần làm t́nh, em nghĩ đến Dinh phải không, cho nên em như cục băng đá với tôi, chẳng bao giờ có cảm giác ǵ!” Nhi nghe sỗ sàng quá nên xoay lưng bỏ đi th́ nghe tiếng động chén dĩa, vô t́nh quay mặt lại th́ Tân liệng cái dĩa sành về phía nàng, tuy không trúng nhưng chạm góc tủ bể tung ra, một mảnh lớn cắt vào mặt Nhi. Thấy máu ra xối xả, Tân kêu mẹ nhưng bà lanh trí bảo Tân đi tránh coi như không có nhà, rồi bà đưa Nhi vào cấp cứu bảo là Nhi té. C̣n cha mẹ Nhi sau khi nghe con thuật lại mới tin, bà c̣n ôm Nhi xin lỗi đă gả con cho đứa vũ phu: “Cơ chi mẹ biết vậy th́ cho con lấy thằng Dinh cho rồi.” May là ở Huế chứ bên Mỹ th́ Tân đi tù rồi. Dù sao họ là những gia đ́nh có chút tiếng tăm, không muốn làm to chuyện.

Nhờ lui tới săn sóc vết thương cho Nhi, Dinh biết đời sống vợ chồng Nhi không những không hạnh phúc mà c̣n sóng gió, mỗi lần uống say Tân hay kéo tên Dinh ra dằn vặt vợ, luôn nhắc đến cái câu Nhi thốt lên sau lần đầu bị cưỡng dâm “Anh chiếm được thân xác tôi nhưng không bao giờ chiếm được tim tôi.” Mặc cho Dinh dỗ dành, Nhi vẫn tủi thân khóc mỗi lần anh đến thăm, cho đến hôm cắt chỉ, vết thương lành tốt, Dinh trấn an:

-         Bảo đảm em không ai biết em bị rách mặt đâu.

-         Nếu ai biết th́ em sẽ kiện anh đấy.- Và nàng cười, nụ cười đầu tiên đă lâu lắm Dinh c̣n nhớ nay mới thấy lại, không khác ǵ nụ cười ở tiệm bánh Chaffanjon thuở ban đầu.

Ít lâu sau th́ Dinh nghe tin Nhi ly dị chồng. Cha mẹ Nhi đă chán ngán thằng rể say rượu, c̣n nể bạn bỏ qua vụ hành hung gây thương tích, phần cha mẹ Tân biết con ḿnh lỗi, ăn nói sao với bạn, thêm cho là Nhi hiếm muộn (Tân vẫn dấu cha mẹ kết quả thử nghiệm, vẫn đổ lỗi cho vợ), nên thủ tục hoàn tất cũng nhanh chóng, mặc dầu với xứ Huế nặng truyền thống, ly dị là một biến cố mang nhiều thành kiến. Dinh tế nhị không dám đến gặp Nhi quá sớm, mặc dầu nay cánh cửa đă hé mở cho đôi t́nh nhân làm lại cuộc đời. Chàng vẫn theo dơi tin tức Nhi qua chị Vân, biết Nhi đă về ở với cha mẹ, ngoài các lớp âm nhạc tại gia, c̣n nhận dạy đàn tại nhà học viên.

Cũng hơn ba tháng sau ngày bị thương, một hôm nghe tiếng gơ cửa, Dinh tưởng Diane nhưng không ngờ Nhi đứng trước mặt, chàng sững sờ đến nỗi quên mời nàng vào.

-         Bộ anh muốn em chịu trận bao lâu trước cửa nữa?

-         Xin lỗi em, anh quá ngạc nhiên quên cả lễ phép.

Bước chậm vào pḥng, Nhi khen:

-         Chà căn pḥng anh ngăn nắp quá, không giống nhà của anh chàng độc thân tư nào.

-         Em quên là tính anh vẫn ngăn nắp, đâu có ǵ thay đổi.

Vậy ai nấu ăn cho anh? Em cũng biết là anh không thích vào bếp.

-         Anh ăn cơm tháng. Lát nữa sẽ có người mang cơm đến. Ồ mà ai đưa em đến vậy?

-         Bộ anh quên bây giờ em đâu c̣n tài xế đón đưa, em chỉ có chiếc gắn máy Honda PC đi làm. Hôm nay nhân có dạy học tṛ gần đây, em bỗng nhiên muốn ghé thăm anh, xem anh ăn ở ra sao. Bây giờ em đă sổ lồng, muốn đi đâu th́ đi, không c̣n phụ thuộc ai nữa.

-         Anh mừng cho em.

-         Mừng cho em? Em mất chồng, mất nhà, phải dọn về ở với ba má, lo đi làm nuôi thân, lại c̣n nợ anh chưa có dịp cảm ơn anh đă cứu gương mặt em.

-         Nhi ơi, em trở lại là em Nhi được không? Anh có cảm tưởng em đang cố diễn một vai tṛ trên sân khấu.

-         Dạ, nếu anh cho phép, em bước xuống sân khấu đây. – Nói xong nàng xà vào ḷng Dinh.

-         Thế mới đúng là em Nhi của anh. – Dinh xiết mạnh ṿng tay như để giữ chặt người yêu khỏi vuột mất lần nữa. Nhi lại khóc. – Em c̣n buồn ǵ nữa? Dinh hỏi.

-         Dạ không, nước mắt hôm nay là nước mắt vừa hạnh phúc vừa bẽ bàng. Em đă khóc cạn hết nước mắt đau khổ rồi.

-         Thế th́ nên ăn mừng chứ. Sao em lại bẽ bàng?

-         Th́ em chỉ c̣n là đứa con gái nhuốm bụi đời, t́m đến trai.

-         Anh cấm em ăn nói như vậy. – Dinh xô nàng ra, nghiêm khắc. – Em học đâu ra cách ăn nói tục tĩu đó? Anh cấm em bôi nhọ t́nh hai đứa ḿnh như thế!

Nhi ôm mặt khóc lớn hơn, rơi phịch xuống ghế salon. Dinh phải quỳ xuống, nắm tay Nhi:

-         Em Nhi, anh vẫn yêu em như ngày nào, em vẫn là em Nhi của anh, không có ǵ thay đổi. Anh thề với trời đất.

-         Ấy chết, - Nhi đưa tay bụm miệng Dinh – Anh đừng thề, anh không nhớ ḿnh cũng đă thề thốt với nhau ngày anh trao nhẫn cho em, mà rồi Trời đâu có cho em giữ lời thề với anh.

Nói xong nàng bật đứng dậy, chạy ra cửa:

-         Em đă sai, đáng lẽ em không nên đến với anh như vậy, em đâu c̣n xứng đáng là Nhi ngày nào. Anh sẽ khinh em. Cho em về.

Dinh chạy theo ôm nàng lại, đúng lúc ấy trời đổ mưa to, những hạt mưa đập vào cửa kính nghe lộp độp, cùng vài tiếng sấm sét.

-         Đó em thấy chưa, ông trời đă nghe lời em, đổ cho trận mưa để nhắc em ngày đầu hai đứa ḿnh gặp nhau bên tiệm bánh. Tiếc là hôm nay anh không có chiếc bánh để tặng lại em, vả lại em cũng không có cuốn sách che đầu, đi xe gắn máy th́ ướt hết.

Nhi cảm động ngước mắt nh́n Dinh, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa lần lượt trở lại như một cuốn phim dĩ văng đang quay, mà lại rơ mồn một như đang xảy ra. Một cảm giác yêu đương mănh liệt xâm chiếm lấy cả hai, họ hôn nhau say sưa như để tiếp tục nụ hôn đầu tiên hôm nào, nay như nước vỡ bờ. Dinh d́u nàng vào pḥng lúc nào không hay, h́nh như không ai làm chủ được ḿnh, đè nén được cơn nóng rạo rực ham muốn đang dâng trào. Họ làm t́nh trong cuồng nhiệt, Nhi buông xuôi tự nhiên không e dè, cho đến lúc khoái cảm dâng lên tột đỉnh, nàng phải rên lên, từng thớ thịt co thắt liên hồi một cách lạ kỳ. Chưa bao giờ nàng nếm được mức khoái cảm như thế này dù hơn 5 năm chăn gối với chồng. Nhi xấu hổ nhớ đến những lúc Tân đ̣i, nàng phải nghĩ đến Dinh mong có chút cảm xúc dù chỉ để bớt đau. Toàn là những thủ tục, coi như bổn phận. Giờ đây, Dinh bằng da bằng thịt đang dày ṿ cơ thể nàng mà nàng buông thả hưởng ứng một cách cuồng say không kém.

Thật đúng khi tiếng Anh người ta nói: making love khác hẳn với having sex.

-         Em thật là tuyệt vời Nhi ơi! - Tiếng Dinh làm nàng như tỉnh một cơn mê.

-         Anh mới là tuyệt vời Dinh ơi! Em chưa bao giờ nếm được cảm giác này.

-         Thật không?

-         Anh biết chán rồi mà c̣n bắt em phải nói trắng ra. Dị chết!

Dinh âu yếm đặt một nụ hôn thật dài lên môi Nhi mặc dầu cơ thể ră rời, ḷng tràn ngập yêu thương dạt dào. Họ nằm bên nhau cho đến khi có tiếng chuông reo làm họ giật ḿnh. Dinh trấn an: “Chắc họ đem cơm đến.” Rồi chàng khoác vội tấm áo ra đem một gà-men cơm c̣n nóng hổi vào.

-         Em ở lại chia với anh bữa cơm này nhé.

-         Dạ, chỉ sợ ăn mất phần của anh.

-         Anh muốn em chia buổi cơm này với anh hôm nay, và liên tiếp những buổi cơm c̣n lại trong đời ḿnh.

-         Anh thật sự không coi thường em chứ?

-         Nếu em c̣n nghĩ như vậy th́ em là đứa con gái tối dạ nhất trần gian, nếu không muốn nói là em ngu.

-         Nghĩ lại em ngu thật, em ngu mới để hạnh phúc vượt khỏi tầm tay, mới chịu khổ đau cho đến bây giờ.

-         Thế mà anh vẫn mê cái con ngu nầy mới lạ.

Buổi cơm có ít tôm thịt và canh nhưng họ thấy ăn ngon hơn bao món ăn cao lương mỹ vị từ trước đến nay, vừa ăn vừa nhường nhau, cười đùa như hai đứa trẻ. Nhưng rồi Nhi cũng phải về sau khi đă gọi báo ba má nàng là nàng có bạn mời ăn tối. Ăn xong họ c̣n bịn rịn làm t́nh một lần nữa trước khi chia tay, và hẹn gặp lại.

Tuy nhiên, Nhi vẫn cảm thấy như vướng mắc cái ǵ, vẫn đắn đo không biết hành động vừa qua có sỗ sàng lắm không, thời gian sau ly dị đủ dài cho nàng phóng túng như vậy không. Nàng không trở lại gặp Dinh ngay mặc dầu anh gọi mấy lần và có nhờ chị Vân đưa Nhi gói nhỏ đựng chiếc nhẫn ngày xưa, kèm mấy chữ: “Cám ơn em, anh trân trọng món quà quí giá em đă cho anh, t́nh yêu trọn vẹn thể xác lẫn tâm hồn. Mong em lần này biết quyết định đúng đắn. Dinh của em.” Nàng vẫn nửa muốn nửa sợ, nàng biết con người nàng cũng ham muốn gần bên nhau không kém Dinh. Cho đến hôm Nhi thấy có ǵ khác lạ hơn nữa trong cơ thể, không biết nói sao cho đến khi... trễ kinh. Không lẽ nào?! Ḿnh chỉ ân ái với anh ấy hai lần trong cùng một ngày, làm sao xảy ra kết quả, trong lúc sống với Tân hơn 5 năm trời không có ǵ? Hôm đến với Dinh, nàng không mảy may nghĩ đến khả năng có thai cũng v́ vậy, cũng v́ Tân thường trách nàng hiếm muộn, tuy chị Vân đă cho Nhi biết vấn đề là phía chồng. Và đây cũng là trắc trở không nhỏ của Nhi để đến với Dinh một cách thoải mái hơn. Chàng là con trai độc nhất, ḿnh phải sinh con cho chàng chứ.

Nhi vừa mừng vừa lo, chỉ có cách kêu cứu chị Vân.

-         Dễ ợt, đưa cho chị ít nước tiểu, thử biết ngay.

Ngay khi chị đưa cái ống nghiệm có dấu dương trước mắt Nhi kèm theo câu “Mừng em sắp làm mẹ,” Nhi vẫn chưa dám tin. Chị Vân tiếp:

-         Bây giờ th́ không c̣n lư do ǵ em và Dinh phải xa nhau nữa. Mọi việc đă có Trời định. Ba má chị biết tin có cháu nội chắc mừng lắm, trông đón em về làm dâu. C̣n ba má em th́ không c̣n chọn lựa nào khác. Lại đây để chị ôm đứa em dễ thương của chị một cái, vừa ôm đứa cháu của chị trong bụng em luôn.

Bây giờ Nhi mới thấy tràn ngập hạnh phúc, quá đỗi vui mừng:

-         Đúng là giông tố từ trời đă tác hợp cho chúng em chị ạ.

-         Tout est bien qui finit bien. Đó, chị cũng biết tiếng Tây thua ǵ em đâu Nhi.

 

 

Lê đ́nh Thương  YKH-1

 

Mục Lục 99Độ