BỐN MÙA YÊU THƯƠNG

 

Anh thương yêu!

Bây chừ là mùa đông. Em co ro trong vùng tuyết trắng để đi đến trường.

Em phải vật lộn với nỗi gian nan và cô đơn ở xứ người. Em phải cố mạnh mẽ để vượt lên những khốn khó, làm tất cả mọi việc, dùng hết ý chí của mình để được khoác lại chiếc áo sinh viên y khoa. Em chìu theo ước mơ ngày xưa của anh đó. Em  vẫn nhớ mãi câu nói của anh ngày chúng ta chia tay nhau “Anh chỉ ước một ngày nào đó, anh và em lại cùng nhau bước chân vào giảng đường trường y, dù ở đâu trên trái đất này. Ước mơ nhỏ bé mà viễn vông quá phải không em?”

Ngày xưa khi mùa đông đến, anh lo lắng nhắc nhở em từng chút một. Huế mưa rồi đó, em phải mặc áo mưa thật dài, quấn vạt áo dài lên, che dù thật kỹ để khỏi ướt lạnh. Huế lạnh rồi đó, em phải mặc áo len dày và thắt khăn quàng dài để giữ cổ ấm. Huế về đông rồi đó em, nhớ ăn sáng và uống đồ nóng trước khi đạp xe đi học,  vân vân và vân vân. Ngày xưa em chỉ là một con bé ngu ngơ, là “con mèo ngái ngủ trong tay anh.” Bây chừ em ở đây cách xa anh ngàn dặm mà cứ tưởng như còn nghe giọng nói trầm ấm của anh, còn nắm bàn tay thân quen của anh ngày nào…

Tình yêu của chúng ta ngày xưa thật đẹp phải không anh? Chính hoài niệm đó đã vực em dậy và đồng hành với em suốt đoạn đường dài chông gai nhất của cuộc đời. Chiều giảng đường thênh thang. Một màu tuyết lạnh trùm bầu trời. Ước gì em có hơi ấm của anh để xóa đi băng giá của mùa đông lạnh lẽo!

Anh thương yêu!

Mùa xuân đã về rồi đó, với những thảm cỏ dài xanh mượt, những chồi non và hoa hàm tiếu trên các cành cây. Mùa của sự sống và em của anh đã trải qua bao mùa xuân đơn lẻ. Những cụm hoa vàng (Fortsythia) giống hoa mai ở xứ mình,  đã nở dọc theo đường đi, gợi nhớ cho em cánh mai vàng của xuân kỷ niệm.

http://lh5.ggpht.com/_ot9k8Q07Ns0/S70hKGTfIPI/AAAAAAABlKE/Eu0wlqcieJ4/s800/2358655523_c251114955.jpg

 Em vẫn nhớ ngày đó, chúng mình thường cùng nhau lên chùa cầu nguyện trong đêm giao thừa. Anh và em thường cầu xin cho quê hương thôi chinh chiến. Cầu xin bình an cho mọi người. Cầu mong sức khỏe và may mắn cho gia đình và bạn bè . Và cầu xin những gì tốt đẹp nhất cho tình yêu của chúng ta. Em vẫn nhớ chiều ba mươi Tết đầu tiên quen nhau, anh đã tặng em chậu hoa mai tự tay anh trồng với câu nói ý nhị “Tặng em loài hoa có vẻ đẹp đài các, loài hoa  sẽ luôn đem đến mùa xuân cho anh suốt cuộc đời.” Bây chừ em cách xa anh nửa vòng trái đất, mùa xuân vẫn lặng lẽ về theo chu kỳ của thời gian, dù em không mong đợi. Xuân đến, em vẫn lên chùa cầu nguyện những mong ước như ngày xưa. Em trồng một chậu mai nhỏ trong nhà để làm bạn và để nhớ đến anh. Em vẫn nhớ gửi những lời chúc Tết tốt đẹp đến ba mẹ, gia đình và bạn bè . Em cũng ngậm ngùi gửi đến anh những lời thơ buồn cho mùa xuân của chúng ta.

"Bàn tay ta có bốn mùa trái đất.

Chúng ta cầm rơi mất một mùa xuân." (Bùi Giáng)

Anh thương yêu!

Hạ về rồi đó. Hạ đỏ rực kỷ niệm trong em với những cánh phượng vỹ của ngôi trường ngày xưa. Hạ đỏ thắm trong em với những cánh hoa ép trong tập thơ anh chép tay.  Hạ đỏ nồng nàn trong em với những giọng hát tiếng đàn của anh chập chùng. Hạ đỏ chơi vơi trong em những trưa nắng nóng ở Huế. Hạ râm ran trong em với tiếng ve sầu và những vòng tay ôm nhau quyến luyến từ biệt của bạn bè thuở nào.

Em đang đi thực tập ở Bệnh viện. Ngày đầu tiên khoác chiếc áo choàng trắng lên người em nhớ đến ba mẹ và anh thật nhiều. Em nhớ mãi lời khuyên của ba mẹ: “Tốt nhất là con nên chọn nghề y vì cho dù trong thời cuộc nào, trong xã hội nào, thể chế chính trị nào đi nữa thì nghề y vẫn có thể được trọng dụng và giúp ích trực tiếp cho người, cho đời .” Em lại nhớ anh thật nhiều ngày em được mặc áo choàng trắng. Giá như có anh ở đây, bên em, chúng ta lại tay trong tay, để niềm vui được trọn vẹn.  Anh biết không? Em đã trốn nỗi cô đơn bằng cách ở suốt ngày trong bệnh viện. Làm việc như một cứu cánh giúp em thoát khỏi những nỗi nhớ. Những buổi sáng bận rộn bên giường bệnh đến nỗi không có thời gian để ăn. Những buổi chiều miệt mài ở thư viện. Những đêm trực không ngủ...

Hạ đến với em bất ngờ ở đây khi nhìn thấy cành phượng tím ở xứ người.

http://ts2.mm.bing.net/th?&id=HN.608035801546949401&w=300&h=300&c=0&pid=1.9&rs=0&p=0

Cành phượng tím gợi nhớ cho em hình ảnh phượng mùa hè và tà áo dài tím của nữ sinh Huế xưa. Tà áo dài kỷ niệm mà ngày xưa anh thường  yêu thích.

Anh thương  yêu!

Bây chừ là mùa thu. Một màu vàng trải đầy khuôn viên sân trường y và khu vườn bệnh viện. Màu vàng của thảm lá vàng xào xạc dưới bước chân em. Màu vàng  chen lẫn nâu, đỏ, của những chiếc lá phong nổi bật trên màu xanh của nền trời tạo nên một bức tranh mùa thu lãng mạn. "Vàng rơi, vàng rơi thu mênh mông"! ( Tỳ bà-Bích Khê)

Hình ảnh Ảnh đẹp mùa thu

Màu vàng rơi của kỷ niệm thu xưa. Em vẫn giữ cái hộp giấy xinh xắn anh tặng nhân ngày sinh nhật 18 tuổi của em. Cái hộp đựng những chiếc lá vàng chứa những câu thơ, lời nhạc anh viết tặng em. Cái hộp dày lên theo năm tháng, đầy theo thời gian của chuyện tình chúng mình...

Bốn mùa trôi qua trong lẽ vô thường của trời đất. Em của anh đã tốt nghiệp. Đã bắt đầu bước những bước quan trọng của nghề nghiệp và cuộc đời. Và ngày đó cũng là ngày em được tin em sẽ mất anh vĩnh viễn. Không có nỗi đau nào lớn hơn trong em! Em không trách anh đâu, vì chúng ta chỉ là những chiếc lá mong manh cuốn theo thời gian và thời cuộc. Dù sao em cũng cám ơn anh đã đi cùng em một đọan đường của cuộc đời! Cám ơn những kỷ niệm ngày xưa đã làm cho em mạnh mẽ vượt qua giai đoạn khó khăn, làm tâm hồn em phong phú hơn và mở ngõ trước một cuộc đời mới. Xin gửi anh ở nơi ngàn trùng xa cách lời tạm biệt cho một cuộc tình:

“Xin chia tay nếu được là mãi mãi

Xin một lần được mãi mãi chia tay.” (Bùi Giáng)

 

Calgary, May 2014

Viết theo tâm sự của một người bạn thân

Khổng Lê Quỳnh Hoa

 

Mục Lục 99Độ