CHIẾC XE VESPA CỦA BÁC SĨ NGUYỄN TRUNG TRINH

BS Trần quư Trâm

Viết để tưởng nhớ BS Nguyễn Trung Trinh

vừa mới qua đời ở Huế!

 

                       Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

                       Cách nhau chỉ con đường Cô Giang thôi

                       Tôi biết nàng qua mấy năm trời

                       Hằng ngày nàng đạp xe đi học

                       C̣n tôi th́ cứ rượt theo nàng toát mồ hôi

 

                       Có lần tôi đạp xe xông tới

                       Định qua mặt nàng làm le chơi

                       Số trời không cho tôi thấy mặt

                       Sên xe  lại trật mất tiêu rồi

                       Mỉm cười nàng nguưt rồi nháy mắt

                      

                       Ngó xa nàng đă mất tăm hơi !

                       C̣n tôi định mùa xuân năm tới

                       Vô nhà nàng nói chuyện bớt sầu vơi

                        Nhờ Trung Trinh với tiếng xe pạch pạch

                        Chở tôi xang qua xang lại nhà náng

                        Rồi một hôm tin vui chợt bay tới !

                        Nàng OK bằng mắt không bằng lời !

                        Ba mẹ nàng một hôm kêu nàng hỏi

                        “Anh chàng 4 mắt là bác sỉ

                         chạy xe qua lại ngó mi hoài

                         Mấy hôm nay không thấy xe cậu nớ

                         Mi làm ren để nó giận mi rồi

                         Tao thấy cậu ta người cũng đựơc

                         Ưng mi mà không chịu ngỏ lời “

                         Đêm ngày qua nghe tiếng xe pạch pạch

                         Xe nó đâu mà bắt bạn chở hoài

                         Nó định cua mi mà không biết

                         tiếng xe kêu pạch pạch thấy mà vui !

Chuyện tính từ nhà sách Thượng Tứ Huế: Nhà sách Thượng Tứ là 1 kiosque nhỏ bán sách báo, đồ dùng học sinh nằm ngay trước mặt đài phát thanh Huế bên cạnh cầu Trường Tiền, cách đó không xa có nhà sách Uyên Bác to hơn của ca sĩ Hà Thanh.

tôi có cái bệnh là mê đọc truyện của Kim Dung, cứ mỗi ngày báo do bác Phi chủ sạp báo chở báo từ Air VN bên đường Trần hưng Đạo qua là tôi có mặt trụ tŕ tại sạp báo, cầm tờ Chính Luận trong tay tôi đọc ngấu nghiến những chuyện t́nh đang c̣n dang dở ướt át cuả 2 nhân vật trong truyện mà tôi mê nhất:

Truyện Cô gái đồ Long: truyện t́nh giữa chàng thư sinh mặt trắng Dương Quá và cô nàng Tiểu long Nữ vô cùng xinh đẹp. Ban đầu mua báo sau dần tự nhiên coi cọp quên không trả tiền, coi xong lặng lẻ xếp lại cho ngay ngắn rồi rượt theo Tiểu long Nữ của tôi đang đạp xe thấp thoáng đàng xa!

Sạp báo của vợ chồng bác Phi người hiền lành cùng với Lộc trạc tuổi tôi và Kim Chi c̣n nhỏ khoảng 14,15 tuổi, biết tôi thỉnh thoảng coi báo cọp nhưng họ không nói để tôi coi thoải mái, có lần tôi định đi, Lộc la lên: anh Trâm khoan đi! báo Chính luận mới về hôm nay đăng gấp đôi truyện Cô gái đồ long! anh lấy mà coi. Đối với tôi tôi chỉ theo dơi nhân vật Tiểu long Nữ, tôi coi người tôi yêu bấy lâu là Tiểu long Nữ c̣n tôi lá Dương Quá!

Tiểu long Nữ cuả tôi trạc 17 18 tuổi, mái tóc đen tuyền,toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, da dẻ trắng xanh v́ ở trong cổ mộ lâu ngày thiếu ánh mặt trời, có lần tôi là Dương Quá ( tự phong ) bắt gặp ánh mắt của nàng, thiếu nữ nầy thật thanh lệ tú nhă, càng nh́n càng ưa thích nhưng thần sắc càng nh́n thấy lạnh lùng, chẳng biết nàng mừng, giận hay buồn vui! Ban ngày theo riết không được, qua ngơ nhà em th́ gặp phải cặp mắt nh́n xoi bói của mấy anh em nàng, nghỉ hết cách tôi phải nhờ đến Kim mao sơn Vương tên ngoài đời là Nguyễn Trung Trinh năm thứ 4 Y khoa cùng lớp với tôi, Trung Trinh tóc không nhuộm mà có màu vàng giống bờm sư tử nên tôi đặt là Kim mao sơn vương.sau khi tâm sự loài chim biển với Trinh, nó cười to: tưởng chuyện ǵ to tát chớ mi muốn dụ Tiểu long Nữ ra khỏi ngôi nhà cổ đó ,chuyện nhỏ dễ ợt! mà mi cũng tranh thủ đưa nàng ra càng sớm càng hay! mà mi có chắc là nàng có cảm t́nh với mi thiệt  không? nếu chắc th́ tao giúp cho! tao nghe tin thằng công tử Hoắc Đô cũng sắp đến cầu hôn nàng rồi đó! nó giàu và thủ đoạn lắm, coi chừng nó phổng tay trên mi là rồi đời cơm nguội nghe không con?

Chiếc Vespa và pháp môn Sư tử hống

Ngày mai Trung Trinh lái 1 chiếc xe Vespa màu xanh xe nầy h́nh như ống Bô có vấn đề nên khi chạy tiếng nổ kêu pạch pạch khói xe bốc mù mịt! Tôi ngần ngại chưa lên ngồi, nó la bải bải:

 -Lên mau. Tiểu long Nữ của mi bải học đang trên đường về nhà!

 Tôi phóng lên ngồi sau yên, Trung Trinh lách xe qua lại tài t́nh, lưới qua xe đạp của Tiểu long Nữ, tiếng pạch pạch của xe vang dội như chào mừng người mới, khuấy động cả ḷng tịch mịch bấy lâu của Tiểu long Nữ, nàng nh́n tôi mỉm cười nguưt 1 cái rồi lẫn vào đám đông.

Tôi hỏi Trung Trinh:

“Cái môn pháp Pạch Pạch mi học ở đâu vậy tao thấy cũng có kết quả đó!

Đó là môn Sư tử hống của Kim Mao sơn Vương xử dụng rất có kết quả! Kỳ trước bà Cúc vợ tao giận tao dữ dội, tao dùng sư tử hống kêu bà, rốt cuộc bà thấy tội nghiệp OK liền! tao sẻ giúp mi t́m người yêu Tiểu long Nữ cho mi nhưng phải có thời gian để sư tử hống làm việc!”

Từ đó Trung Trinh chở tôi đi học, tôi dẹp cái xe đạp trật sên của tôi qua 1 bên, Trung Trinh chở tôi đi học bằng xe vespa, vá hằng ngày xe lượn qua lượn lại qua nhà nàng, tiếng pạch pạch quen thuộc vang lên hằng ngày như kêu gọi Tiểu long Nữ  có người đang chờ ! ngồi sau xe anh chàng 4 mắt học y khoa năm thứ tư, qua ngôi nhà cổ mộ cuả Tiểu long Nữ liếc qua liếc lại tâm trí để nơi đâu! chao ơi mối t́nh của Dương Qúa và Tiểu long nữ! Hằng ngày tiếng pạch pạch h́nh như đi vào ḷng mọi người, sau nầy không có tiếng xe vespa kêu pàch pạch hằng ngày, có lần Kim Bà bà (mẫu thân của Tiểu long Nữ) thắc mắc: mấy ngày nay không nghe tiếng pạch pạch, không thấy cậu sinh viên 4 mắt, bà hỏi Tiểu long Nữ: Con có làm ǵ mất ḷng người ta không? có người vô bệnh viện thấy cậu là BS mổ giỏi lắm! nó vừa mổ cho con Thanh Khê con Đại tá Hy bị đạn vết thương rất nặng phải mổ 6 tiếng bên cạnh nhà ḿnh đó!

Năm sau chúng tôi đều năm thứ 5 y khoa, sau tết mậu thân Trung Trinh và tôi đều vô Sài g̣n tiếp tục học cho đến khi ra trường.

Dương Quá đưa Tiểu long Nữ về dinh

Tiếng xe vespa và tiếng kêu Pạch Pạch không c̣n nữa! Để đổi lại bây giờ Tiểu long Nữ và  Dương Quá là tôi đây, nay đă kết nghĩa thành đôi uyên ương vợ chồng, nàng và tôi mới sản xuất 1 tiểu công chúa rất dễ thương

 Khi qua Mỹ vào khoảng tháng 6 năm 2023 nghe tin BS Nguyễn trung Trinh đă mất , tôi bàng hoàng.xót xa v́ đă mất 1 người bạn thân quư nhất trong đời của tôi ! Bài viết nầy dành cho mi đó.

Cám ơn mi đă dùng pháp môn Sư tử Hống tiếng pạch pạch để đem Tiểu long Nữ của tao ra khỏi ngôi nhà cổ! sao mi tốt thế! hăy nghe nhà đại văn hào Kim Dung miêu tả“: Tiểu long Nữ ngây thơ nhưng lạnh lùng, Bản tính nàng trầm mặc nhưng đối với Dương Quá lại hết mực dịu dàng, nồng ấm chu đáo.”

Hỡi những cô Đồng khánh khi tan học

Có thấy Tiểu long Nữ của tôi không?

Nàng về nàng nhớ ta không?

Ta về ta nhớ hàm răng nàng cười!

 

Dương Qúa và Tiểu long Nữ ( trong truyện Cô gái Đồ long của Kim Dung )