Chú Róm

Chú Róm tên khai sinh là Cao nhưng ai cũng gọi chú là Róm. Mẹ chú kể rằng khi sinh ra chú bình thường nhưng mỗi ngày một teo dần. Đến ba tháng tuổi, chú nhỏ như con chuột nhắt, ai cũng nghĩ chú không sống được. Mẹ chú dâng lễ cúng Mụ và gọi chú là Róm để cho ma quỉ thấy ớn mà tha cho chú. 

Lớn lên chú Róm tỏ ra sáng dạ, học đâu biết đó. Học xong đại học, mẹ chú chạy cho chú vào làm việc cho sở xây dựng tỉnh, thuộc tổ thanh tra các công trình. Ngoài chuyên môn ra, mấy thứ khác chú Róm yếu lắm. Chú sống tự nhiên như cây cỏ, chỉ làm tốt công việc chứ không biết lấy lòng sếp. Đây là thứ quan trọng nhất để tồn tại và thăng tiến trong thiên đường mù. Không phải bằng cấp hay năng lực. Bằng cấp thì có thể mua. Có làm gì đâu mà cần năng lực. Hay nói đúng hơn là chỉ cần kỹ năng “nâng bi”. Chú Róm thuốc dạng ngu lâu khó đào tạo về khoản này.

Mỗi lần có đám giỗ trong dòng họ là chú được các đại ca lên lớp miễn phí về bí quyết thành công. Mấy anh em họ và các ông rể cùng trang lứa hay ngồi cùng bàn để tiện lai rai và tâm sự. Chồng chị họ tên Giang bên giao thông là một tay ăn nhậu lên lớp: “Chú mày phải tập ăn nhậu chứ hiền quá thời buổi này có nước ăn cám.” Nói rồi rót bia mời cả bàn và bắt chú Róm trăm phần trăm. Chồng chị họ tên Mai trưởng phòng thuộc sở công nghiệp tỉnh kèm cặp miễn phí: “Khôn chết dại chết mà biết là sống.” Bài giảng của các anh trừu tượng như thứ CNCS mà chú đã được học ở ĐH, hiểu chết liền. Thấy chú mất căn bản, anh Giang cụ thể hơn: “Anh nghe chú em hay đấu tranh vì lẽ phải, cái đó không có lợi gì cho tương lai.” “Đấu tranh là đánh trâu. Người sao đánh nổi trâu, mà đánh trâu rồi trâu húc lại thì tránh đâu.”.Anh rể họ tên vua thuốc bắc Hắc người Hoa bụng phệ ngồi nghe với nụ cười bí ẩn như một đại ca thực thụ của nhóm.

Image result for thumbs downMỗi lần đi ăn giỗ, anh Giang và anh Mai đều chở theo một thùng bia lon. Anh Hắc thì góp mấy chai Càn Long thang. Lào là anh họ chú Róm cũng khố rách áo ôm, hay uống rượu bia ké như chú. Anh Lào rất giỏi khoản vuốt đuôi. Mỗi lần thấy chú Róm có phản ứng gì không phải với các đàn anh thành đạt là anh Lào nhắc nhở ngay: “Chú còn non nớt lắm, phải cố mà học các anh.” Khi chú Róm định đưa ra ý kiến của mình về vấn đề đang bàn cãi, các anh bịt miệng ngay: “Chú còn trẻ người non dạ, ngây thơ lắm,” “Khi nào có thời gian các anh bồi dưỡng thêm cho”.

Chú Róm bắt đầu làm việc được một thời gian ở sở xây dựng thì có thân chủ rủ đi nhậu. Sau khi nhậu phê, còn bao nhiêu lon bia chú nhét vào trong áo đóng thùng cưỡi chiếc xe cà tàng qua nhà anh Giang, rồi kêu thêm anh Mai ở chung khu đến nhậu. Hai ông anh hay kể giai thoại này như một chuyện hài hước, kiểu như trai tơ lần đầu đi uống bia ôm, những kẻ nghèo hèn lần đầu tập tành ăn chơi còn lắm vụng về. Nhất là đoạn chú Róm tắm bia vì có lon bia bị dẹp chảy bia đầy người vào áo quần chú.

Lúc đầu chú Róm cũng cố làm theo lời các đàn anh truyền dạy. Tuy nhiên bản tính chú Róm thì thật thà và thẳng thắn nên đóng vai ba phải này không khác gì một người đàn ông thẳng phải đóng vai đồng tính. Mặc cho các huynh trưởng hết lòng huấn luyện, chú Róm cũng không tiến bộ được mấy do bản tính gàn của mình.

Sếp của chú Róm cũng như hằng hà sa số sếp khác trong thiên đường mù, đó là một tay bụng bia, mọi thứ tầm thường nên chú cũng không nể trọng mấy. Những quan chức tầm trung này hay hoang tưởng, cái gì cũng muốn mình là nhất. Họ tự huyễn hoặc bản thân và cần sự tán dương của cấp dưới để củng cố các ảo tưởng đó. Các sếp dốt hay có sở thích là khoe… dốt. Mỗi lần đi ăn nhậu hễ rượu vào thì lời ra, các sếp tranh nhau khoe ta đây bụng đầy chữ nghĩa văn chương chứ không phải chỉ để chứa bia và đồ mồi. Lần nào anh sếp phê lên là nói phục tài thơ Tố Hữu, mới đặt chân sang Ba Lan đã thốt ra được một tuyệt tác:

Related imageEm ơi Ba Lan mùa tuyết tan

Đường bạch dương sương trắng nắng tràn.

Lần nào cũng chừng đó mà đám đệ tử cứ khen hay, vỗ tay tán thưởng. Chú Róm thì nhớ đến Tố Hữu là một bậc thầy “nâng bi”. Chưa gặp Stalin và Lenin mà đã làm được những bài thơ siêu nâng bi như thế. Các đàn em chẳng cần biết hay dở cứ vỗ tay làm sếp vui là được. Một lần sau khi uống say, một nhóm tàn quân rủ nhau đi bia ôm. Ngồi ôm không mấy tiếng đồng hồ cũng ngán, lả lơi chuyện trần tục một hồi rồi chuyển qua văn thơ. Sếp đang ôm em Kiều trẻ đẹp được mệnh danh là đệ nhất geisha. Em ra vế đối cho các bàn tay vàng: “Em đang có chửa”, Chú Róm nhanh nhảu: “Anh chưa có đảng.” Cô Kiều gật gật. Sếp coi bộ bức tức và lập tức họa lại: “Anh vẫn con zin”. Cả bàn vỗ tay tán thưởng sếp thiên tài.

Chú Róm say quá không kiềm chế được và bật cười. Sếp cụt hứng, trợn mắt lớn tiếng: “Cười cái gì”. Chú Róm trả lời theo phản xạ: “Cười cái …”, khi chú đang mân mê cô tiếp viên. Sếp bụng thì to mà lòng dạ thì hẹp. Từ hôm đó sếp tìm mọi cách để làm cho mỗi ngày đi làm của chú căng thẳng như một cực hình. Không phân công việc làm, không duyệt những kế hoạch, không cho đi nhậu cùng. Cố làm phận người thừa trong ba năm để kiếm cơm nuôi con, rồi chú xin nghỉ việc.

Lúc thất nghiệp chú Róm không dám đi đâu mà chỉ ở nhà đọc sách. Ngay cả dạy con vợ cũng không cho vì cho rằng chú bất đắc chí nên trút giận lên đầu con. Thằng con anh họ chú Róm đậu đại học nhất định không chịu đi học mà muốn trở thành ca sĩ. Ông bà cha mẹ khuyên can gì nó cũng không nghe. Rồi họ cũng moi ra thủ phạm để trút tội lên đầu: “Dòng họ này ai mày không chịu học mà học thằng chó chết đó, cái mặt mày lì lì y chang cha Róm, vô phước!”  Một đứa cháu họ khác có thằng con học lớp ba trường điểm trong tỉnh. Thằng bé bị điểm kém vì không chịu nghe lời cô giáo cho bạn copy bài trong lúc thi học kỳ. Cả nhà dứt khoát tiệt cái mầm mống phản loạn ngay trong trứng nước: “Mày liệu hồn mà chướng con ạ, coi ông Róm đó thì biết tương lai, đồ ngu!”  Cả dòng họ xa gần mọi người đều nhắc đến chú như một kẻ thất bại, là vết nhơ của dòng họ trâm anh thế phiệt này.

Hai ông anh rể Giang Mai cũng muốn lấy lòng mấy bà vợ nên cố gắng khuyên bảo chú thay đổi tính nết rồi sẽ xin việc cho chú. Lúc đầu chú còn lễ phép vâng dạ. Khi say, chú Róm văng tiếng Đan Mạch. Mấy đàn anh kết luận rằng thằng này hết thuốc chữa, đã dở người mà không biết lắng nghe lời hay lẽ phải thì suốt đời chỉ là kẻ vô tích sự. Chú Róm lúc này không còn chốn dung thân ngay trong ngôi nhà mình, ngay trên quê hương của mình. Ở nhà sợ vợ, ra đường sợ công an, đến cơ quan sợ sếp. Hết đường, chú Róm chỉ muốn chết.

Chú Róm sống được qua hai năm là nhờ sách và một người tri kỷ. Đó là cô Kiều tiếp viên bia ôm. Một lần chú buồn quá muốn chết quách cho xong. Không phải vì nghèo hèn hay thua thiệt mà vì không ai hiểu mình. Anh em bạn bè ai cũng coi chú như người ngoài trái đất. Trong lúc mọi người rồng rắn đi theo lề phải thì chú đi hướng ngược lại. Trước khi chết chú định uống thật say để lấy can đảm. Róm ta đến quán bia ôm cũ nơi cô Kiều làm tiếp viên. Chú uống và tâm sự với Kiều, nói tất cả những gì chưa bao giờ được nói. Cô Kiều là người duy nhất có thể lắng nghe chú nói hàng giờ cho đến khi chú xỉn quá gục xuống tại quán. Tối đó cô Kiều đem chú về ngủ qua đêm ở phòng trọ. Cô Kiều vào làm nghề bia ôm này cũng là bất đắc dĩ để trả nợ cho gia đình. Cách đây hai năm, ba má cô vỡ nợ định bán cô cho lão già Đài Loan với giá năm ngàn đô. Kiều nhất định không chịu và chọn giải pháp tự bán mình vào động bia ôm này. Cô nghĩ ít ra làm tiếp viên bia ôm cũng còn được làm chủ cuộc đời mình chứ sang Đài Loan thì thà chết còn hơn. Cô Kiều cũng có nỗi khổ tâm vì không ai hiểu mình, mọi người đều cho gái lầu xanh là những người tham sướng sợ khổ. Đa phần khách làng chơi đều xem Kiều như một thứ để thỏa mãn chứ hiếm ai đối xử với Kiều như một con người.

Như hai linh hồn lạnh lẽo cô đơn, họ đến với nhau để sưởi ấm cho nhau qua những ngày đông giá. Cô Kiều biết hoàn cảnh hiện tại chú Róm nên bảo chú đến chỗ cô những khi cô rảnh chứ không cho chú vào bia ôm nữa. Nhờ có người tri kỷ này mà chú Róm vượt qua được quãng thời gian tuyệt vọng. Trong lúc nói chuyện cả hai đều ý thức rằng không có tiền thì họ không thể làm chủ được đời mình. Phải làm gì đó để kiếm tiền nhưng không phải “nâng bi” người khác. Không ôm khách thì cũng phải bợ đỡ sếp, nhục lắm! Ý thức rằng bao nhiêu thứ nhớ nhớp đang tồn tại trong môi trường tự nhiên và xã hội, họ quyết định thử vận trồng rau sạch. Khi Róm nói ý tưởng đó với một vài người thân, ai cũng cười bảo chú là viển vông. Cô Kiều quyết định dùng “quyền lực mềm” của mình để gạ anh trưởng phòng nông nghiệp huyện đổi miếng ruộng nhỏ của mình lấy một khu đất lớn. Với sự hiểu biết và chăm chỉ của chú Róm cộng với sự hậu thuẫn của Kiều, chỉ sau ba mùa công ty họ trở thành nhà phân phối rau sạch lớn nhất tỉnh. Dù trở nên giàu có nhưng chú Róm vẫn không thay đổi gì mấy từ bề ngoài đến tính cách. Điều chú thích nhất là được thoải mái làm những điều mà xưa kia có muốn cũng không ai cho làm.

Related imageTết năm nay, vợ chú đăng hình chú dạy con trên Facebook với hashtag: “Người cha lý tưởng” dù lúc này do bận rộn chú la mắng thằng con còn nhiều hơn trước. Mỗi lần thấy chú nổi nóng là vợ chú động viên: “Tội nghiệp ba nó quá, vất vả vì con!” Hôm đám giỗ ông ngoại, chú Róm đến dự với hai giỏ rau sạch mang nhãn Cao Kiều. Thấy chú vào, chị họ đon đả: “Thằng Phao chị ai cũng bảo giống cậu Cao, nó cũng để tóc ca rê giống y chang.” Lâu rồi chú mới có dịp hàn huyên với các anh em. Lúc này ai nói gì anh Lào cũng cắt ngang để xin ý kiến chú Cao. Chú nhỏ nhẹ từ chối: “Em là hậu sinh, biết gì đâu mà ý kiến ý cò.” Anh Hắc ba Tàu vẫn ngồi im với nụ cười bí ẩn. Anh Giang trịnh trọng: “Chú Cao khiêm tốn quá, người như chú thành công là phải thôi.” Anh Mai kết luận luôn: “Chú mà không biết thì ai biết.” Nổi khùng vì bị ép quá đáng, chú Róm văng tục: “Biết cục c...”  (Vì chú thường dùng các loại phân chuồng để trồng rau sạch nên rất rành cách xử lý mấy thứ này) Mấy bậc đàn anh không những không tỏ ra khó chịu mà còn đồng thanh: “Chí lý, chí lý”!

 

TYKH (Thành viên YKH)

 

Trở lại mục lục 99Độ