Không phải là người Đà Lạt. Chỉ đến đây có ba lần, ba lần thôi cũng đủ làm tôi chết mê chết mệt. Vâng! Tôi yêu Đà Lạt đắm say.

 

Nghe cha kể ngày xưa ông nội làm kỷ sư canh nông cho người Pháp, trông coi một nông trường lớn ở ḷng hồ Dankia. Và nơi bạt ngàn đồi núi và ngàn thông đó cha tôi đă chào đời trong lán trại gỗ. (Hồ Dankia nay đă ngập nước cho nhà máy thủy điện đầu tiên của Việt Nam qua đập Ankroet, mang những ḍng nước ngọt đến cho Đà Lạt.) Dưới ḷng hồ kia là kư tích cho một quê hương đă mất của cha…

 

Tôi đă đến Đà Lạt vào mỗi lần về thăm quê hương. Phải chăng có một chút dư âm hoài niệm và tiếc nuối về một Hoàng Triều Cương Thổ; nơi giấc mơ hoàng gia được tái sinh và lộng lẩy trở lại một thời? Bởi dù sao trong giọt máu tha hương của tôi vẫn có chút tánh danh về một ḍng họ hoàng tộc bên kia đèo Hải Vân. Lời sấm bí truyền nào xa xưa có c̣n hoài vọng trên triền núi Trường Sơn, mà vạn đời ước mơ không trọn…”Hoàng Sơn nhất đới. Vạn đại chung than.” Nơi cha sinh ra bạt ngàn thông reo và nơi tôi sinh ra cũng vi vút những ngàn thông Thiên An, thông Nam Giao…

 

Tôi đến với Đà Lạt v́ đồi núi, ngàn thông, nước hồ và trên hết là khí hậu tuyệt vời. (Cũng như cha tôi chọn miền nam Cali để làm điểm dừng chân cuối đời.) Thành phố như có một máy điều hoà khổng lồ bao trùm, thật ôn hoà và dễ chịu. Chiếc áo len tím thẩm đầu ngày se lạnh cho vai em ấm áp. Chiếc jacket mỏng nhẹ cho ngực anh ấm những sương khói chiều hôm và những con dốc quanh co lên xuống làm mềm những ngón chân ngoan ḥ hẹn. Tôi đă hân hoan hít thở tràn đầy lồng ngực những hương hoa vàng Mimosa, những đại đóa Cẩm Tú Cầu xanh nhạt và những phấn thông vàng rực buổi chiều tà. Ngất ngây những ngày tháng trăng mật cùng em. Trong căn pḥng nhỏ gần khu chợ Hoà B́nh, em rời bỏ gối chăn quấn quít để đứng bên song cửa. Ngoài kia nắng đă lên ngập ngừng. Nắng chạy trên tóc và vai em những đường sáng nhẫn nhịn như đời con gái đă qua. Có cơn mưa bụi lất phất tháng sáu và vầng trăng về muộn, lửng lơ trên tháp cao nhà thờ Con Gà. Như bức tranh của Đinh Cường đẹp linh lan.

 

Và rồi có tiếng hát của Lê Uyên Phương nồng nàn, ngất ngây: Theo em xuống phố trưa nay đang c̣n chất ngất cơn say. Theo em bước xuống cơn đau bên ngoài nắng đă lên mau…Có một vũng lầy đáng yêu cho mổi chúng ḿnh hụp lặn và trầy trật đời nhau những tháng năm c̣n lại. Trong ánh sáng tù mù của quán cà phê Tùng đầu phố, bọn ḿnh vẫn c̣n nghe thấp thoáng tiếng ca của Khánh Ly với những ca khúc mộng mị đắm say đầu đời; thiết tha mà lay động. Tôi là con chim đến từ núi lạ, ngứa cổ hát chơi (Xuân Diệu.) Những người nghệ sỹ chân chính h́nh như xem lời ca tiếng hát (hay tranh vẽ, nét khắc…) là những cuộc chơi. Ngứa cổ là hát chơi. Những tiếng hát thản nhiên đi vào đời như hơi thở của t́nh nhân trao nhau khi ngày t́nh chín rục trên môi. Không suy tính lo toan, không ngại ngần mặc cả.

 

Tôi và em lại đi xuống phố, để bước chân ḿnh trôi lửng thửng ven hồ Xuân Hương. Có mùi hương nào của mùa xuân trên mặt nước hồ này ngày mưa trở về! Mặt nước đục ngầu một màu đất, không xanh trong như ngày nắng tạnh. Làm sao chúng ḿnh soi bóng vào nhau để t́m lại những tháng ngày ấu thơ trên mặt hồ đó? Dáng em đứng bất động bên ban công của nhà hàng Thủy Tạ, quá nhỏ nhoi so với đỉnh tháp cao của trường cao đẳng sư phạm. Một ngôi trường có đường nét kiến trúc tuyệt đẹp với những dăy lớp h́nh cung và bật lên ngọn tháp chuông cao với hàng gạch đỏ. Hàng thông xanh cao vút làm nền cho một bức tranh đẹp, sang như con phố châu Âu giửa ḷng Đà Lạt.

 

Ly rượu chát Đà Lạt thật đậm đà mà d́u dịu trên môi. Em bỏ vào ly một hột xí muội. Có chút mằn mặn của muối, ng̣n ngọt của rượu và chan chát của nho làm ly rượu êm hơn trên môi, dịu trên đầu lưởi và ngọt hơn trong hơi thở t́nh yêu thầm th́…Đêm trên phố núi xuống nhanh như tuổi xuân vội vă. Chúng ḿnh chợt nhận ra thành phố này không một bóng đèn giao thông. Người  đi cứ chậm lại ở các giao lộ, rồi rẽ theo muôn hướng đi-về. Hay đi lên đi xuống ṿng vo quanh co. Những bước chân vừa đi đă mỏi; mỏi vẫn muốn đi, như cỏi t́nh phiêu lảng…Có phải v́ đồi núi cao thấp chập chùng, đường dốc quanh co mà vắng bóng những cột đèn giao thông? Hay bởi v́ con người Đà Lạt thong dong, không xô bồ hối hả? Người quen ở đây nói với tôi rằng nh́n khách bộ hành khi trời đổ mưa th́ biết ngay ai là người Đà Lạt: Những người du khách sẽ chạy lúp xúp, túa nhau đi t́m chổ trú mưa. Trong khi người Đà Lạt vẫn lửng thửng mà đi…trong mưa. Bạn c̣n nói rằng người dân ở đây quen phong nhă. Thật vậy! Tôi đă nghe những bản nhạc hoà tấu dịu êm của Paul Mauriat, của Richard Clayderman trong những quán nhậu thật nồng say mà không ồn ào như Đà Nẳng, Sài G̣n. Tôi đă từng ăn sáng với với tô bún ḅ trong tiếng hát xa xưa của Christophe. Có lần đưa dư tiền, cô chủ quán thối lại đầy đủ. Mỏi chân kêu taxi, cậu tài xế bảo: nơi anh muốn đến chỉ đi bộ qua đầu dốc là tới, băng qua con hẻm nhỏ. Đi taxi làm ǵ tốn tiền. Tuy vậy nếu anh muốn em chở…Thật thà là vậy, nhẹ nhàng là vậy, con người Đà Lạt phong nhă là vậy. Bảo làm sao tôi không yêu cho được.

 

Người ta nói Đà Lạt là thành phố của t́nh nhân. Mới tám, chín giờ tối hàng quán đă im hơi. Sáng chậm răi đến bảy giờ mới xôn xao đầu ngày. Th́ đêm ắt phải dài cho gối chăn âu yếm. Khi căn pḥng không cần thiết một máy sưởi cho những chiều luôn là mùa đông. Những mùa đông không rét mướt mà chỉ se sẽ lạnh cho run rẩy khi cần nhau chút thịt da đời thường.

 

Ngồi viết những ḍng này khi ngoài kia cái nóng hâm hấp của mùa hè Texas lên trên 100 độ. Có cơn mưa vừa đến tầm tả hiếm muộn. Tôi thấy ḿnh cùng em vừa cạn ly rượu chát có ngậm hột xí muội mặn mà. Chúng ḿnh đi trong mưa lửng thửng, chầm chậm ở những ngă tư cuộc đời thiếu vắng ngọn đèn xanh đỏ vàng. Cứ thế bọn ḿnh trôi đi, bay đi theo những kỷ niệm ngọt ngào. Băng qua những vũng lầy dấu yêu về một thành phố cao nguyên. Đẹp như chuyện cổ tích.

 

 

 

 

Austin, 2013.


Bảo Sinh

 

Liên lạc ban biên tập xin vào địa chỉ:

ykhhn.bbt@gmail.com