Cô bạn của tôi

 

Viết tặng Băng Thanh, cô bạn tôi thương yêu nhất.

 

Cô ấy là 1 trong số các bạn gái của tôi thời đại học, nhưng tôi đặc biệt thân thiết với cô nhất. Cô rất xinh, có thể nói cô là 1 trong những hoa khôi của lớp tôi, YK# 12. Tôi luôn nh́n ngắm cô mỗi buổi đi học. Dạo ấy, cô để tóc dài ngang vai; mỗi ngày cô bím tóc và cột nơ thắt nơ cùng màu với màu áo dài cô mặc. Màu áo dài cô ưa thích là màu vàng mơ. Cô cười nghiêng nghiêng, khuôn mặt tươi tắn như hoa mới nở. Cô học ngoan và chăm chỉ. Mỗi lần tôi đau ốm cô chép dùm bài vào vở, nét chữ cô rơ ràng, tôi đọc dễ thuộc bài.

 

Bên cạnh cô, tôi nhút nhát, ít nói và hay khóc. Mu khóc, cô gọi tôi thế. Cô hỏi tôi V có biết mu khóc là chi không ? Cô cười h́ h́ trêu chọc tôi. Có lần tôi té xuống đau quá tôi khóc, cô dơ tay kéo tôi đứng dậy. Cô thương mến tôi cũng như tôi thương mến cô nhưng cô thích chọc ghẹo tôi măi cho đến khi tôi gần phát khóc mới thôi. Mỗi lần thế tôi giận lắm và nhủ ḷng là sáng mai lại sẽ không thèm chơi với cô nữa. Nhưng mà hôm sau tôi quên mất, và tôi vẫn luôn bên cạnh cô. Chúng tôi đi học cùng nhau, ngồi học trong giảng đường, đi vô thư viện, bao giờ cũng ngồi cạnh nhau,..

 

Có rất nhiều cái đuôi theo chân cô. Tồi thầm ganh tị với cô. Nhưng mà cô xinh, học ngoan, hát hay đến thế làm sao người ta không theo đuôi cô được. Đến tôi đây cũng thầm ái mộ cô. Ai cô cũng cười nói vui vẻ không ai có thể giận cô được.

 

Cuối cùng có 1 chàng hơn cô 2 lớp đă đến với cô, đưa đón nàng đi học. Tôi là bạn thân của cô nên cũng có biết đến chuyện t́nh này, Tôi cũng theo cô đến thăm nhà của anh ấy nữa. Căn nhà có rặng chè tàu thấp và 1 khu vườn rộng...Và cô cũng rất rơ về người ấy của tôi…Từ khi có bồ, chúng tôi hơi bị cách xa nhau 1 chút, tất nhiên, bởi v́ phải để chỗ cho t́nh yêu xen vào chứ...

 

Sau biến cố 75, chúng tôi rơi vào 1 thời điểm cực kỳ khó khăn, mấy cô tiểu thư cất đi áo dài, đi học với cái áo bà ba màu nâu vải cửa hàng bao cấp giống nhau, cả trường cùng lội xuống ruộng trồng lúa gieo mạ. Sợ đỉa gần chết, tôi phát khóc khi có kẻ nào gian ác bỏ con đỉa c̣n sống lên tay tôi... Học chính trị mấy tháng liên tục, phát ngán với mấy ông cán bộ gọi thằng này, thằng kia…

 

Rồi cô có chồng và có con vào năm cuối của đại học. Chồng cô hơn chúng tôi mấy lớp, đẹp trai và hiền hậu. Tôi thầm chúc mừng cô được duyên nợ tốt, gia đ́nh đẹp đôi.

 

Sau khi ra trường, mỗi đứa đi mỗi ngả, hồi đó ít phương tiện giao dịch như bây giờ nên chúng tôi bặt tin nhau. Măi cho đến khi vào đến Sài g̣n chúng tôi mới tái ngộ. Lúc ấy cô đă có 2 con đang lớn. Cô thật giỏi giang, thao lược. Thời ấy mới sau 75 khó khăn thế mà cô gắng xoay xở buôn bán thuốc tây nuôi sống gia đ́nh, con cái ăn học thành đạt.

 

Xuân Mai, Huyền Vân, Băng Thanh, Lê Văn Vĩnh, Tạ Ngọc Phan

 

Bây giờ chúng tôi đều đă lớn tuổi cả rồi. Ở bên cạnh cô, tôi không c̣n mu khóc như ngày xưa nữa mà cười h́ h́. Cô luôn biết cách nói hài hước làm chúng tôi thật vui. Bạn bè từ Huế, ĐN vào là cứ tụ tập ở nhà cô ăn uống và nói chuyện. Bạn nước ngoài về cũng ghé đến nhà cô, như 1 cái trạm của chúng tôi cứ hẹn nhau ở nhà cô để gặp nhau, thăm nhau. Lạ kỳ, càng về già chúng tôi cứ thấy nhớ nhau nhiều hơn, cứ thích nói chuyện măi, có thể ngồi cả ngày nói hoài mà không hết, kể lại nhiều chuyện thâm cung bí sử mà hồi trẻ chúng tôi dị (mắc cở) không dám kể. Chuyện người này để ư người kia; chuyện t́nh bí mật, rất xinh, rất yêu, luôn nhớ, mà không dám nói. Hồi xưa thèm kể bắt chết, chừ th́ lại nói quá nhiều… Nói bù cho thời ấy!

 

Huyền Vân, Băng Thanh, Quỳnh Hoa

 

Thỉnh thoảng rảnh là tôi gọi điện thoại tán với cô tràng giang đại hải, nói chuyện cười lên ha hà quên hết rầu lo cuộc sống. Nhiều buổi ăn uống ở nhà cô, 1 tay cô nấu và dọn gọn gàng nhanh chóng. Bữa ăn cô thết đăi bạn, luôn là thế, cô thích nấu nướng đăi bạn ở nhà. Tŕnh bày lịch sự, nấu thật ngon. Chúng tôi ủng hộ nhiệt t́nh tất cả các món ăn cô nấu. Khâm phục cô quá đi. Người đâu mà văn vơ toàn tài, rồi lại c̣n nấu ăn ngon nữa chứ,...

 

Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ không thể hiểu. Mây trên trời thường hay thay sắc. Nắng ban mai chiều nay sẽ phai .Và ai biết mưa buồn thắp ngày mai... (nhạc Lê Tín Hương). Lẫn khuất đâu đó trong tim tôi, có lúc quên, lúc nhớ, cô vẫn luôn hiện diện, b́nh thường mà thân thiết. Kỷ niệm thời đi học sống động như ngày hôm qua. Không bao giờ tôi nghĩ là cô sẽ xa tôi v́ chúng tôi vẫn luôn là bạn thân nhau từ hồi trẻ cho đến già. Không thể xa nhau được, phải không? Đúng không? Nhưng mà ôi trời ơi, ai mà biết chuyện đời muôn vạn ngả rẽ. Ông Trời chắc là chú ư ganh tị hồng nhan... cô đang dần dần cách xa tôi, tôi ứa nước mắt, ḷng đau thắt... bạn thân thương mến nhất đời của tôi ơi!

 

Hăy nghe cô bạn tôi hát bài Ngàn Thu Áo Tím:

 

http://www.youtube.com/watch?v=sGcfSlrX1qM&feature=youtu.be

 

 

Lê thị Huyền Vân, YKH-12

31/8/2013

 

YKH-12 Picnic biển Tân-Mỹ Huế (4/1973)

 

Mục Lục 99Độ                    Trang Nhà YKHHN