"...th́ dù khoẻ mạnh hay bịnh hoạn, thậm chí nằm liệt giường, tôi cũng sẽ đưa anh ấy về nhà chăm sóc như một người t́nh già, hoặc đúng hơn, là một người bạn già..." Xin mời quư ACE đọc câu truyện CÓ MỘT T̀NH YÊU NHƯ THẾ của chị Trần Thị Thanh Thiện, #7, đă vội gởi cho YKH Hải Ngoại như một đóng góp tinh thần chân thành vào quỹ Thương Phế Binh, ngay khi vừa đến Hoa Kỳ tham dự ĐH YKH 2013 cùng với chồng là đàn anh Lê Thiệu Hùng, #4, một cựu y sĩ của TĐ1 Quân Y thuộc Sư Đoàn 1 Bộ Binh. Anh chị Hùng & Thiện hành nghề tại Phan Thiết, VN. BBT vô cùng cám ơn chị Thanh Thiện và thân mến chúc anh chị có những ngày thật vui khó quên trong chuyến Mỹ Du này.

CÓ MỘT T̀NH YÊU NHƯ THẾ

 

    Bà Nguyệt khoác chiếc áo ấm, ra khỏi nhà, khóa cửa, khóa cổng rồi đi bộ về hướng biển. Đèn đường đă tắt năy giờ và mặt trời sắp mọc. “Ḿnh tới băi biển cùng lúc với mặt trời đây”. Bà nhủ thầm rồi hăng hái lên đường. Bà cong hai cẳng tay cho thẳng góc với cánh tay, đều đặn đánh ra trước, ra sau đều theo nhịp thở, 8 cái đánh tay, nghĩa là 8 bước chân, cho hơi thở vào và 10 cái cho hơi thở ra dài hơn. Đánh tay mạnh, bước đều, thở sâu, đó là điệp khúc mà thuở sinh thời ông Lân chồng bà vẫn thường nhắc bà khi đi bộ cạnh bà mỗi buổi sáng. Ông không cho bà đi thủng thỉnh, vừa đi vừa tṛ chuyện như mấy bà bạn của bà vẫn làm. “Chỉ mất th́ giờ vô ích mà thôi”, ông bảo thế. Lúc đầu mọi người thấy vợ chồng bà đi ai cũng cười, nhưng rồi họ dần quen mắt và chấp nhận cảnh 2 ông bà già đi đều đặn nhịp nhàng bên nhau, thậm chí một số người c̣n vui vẻ làm theo. Điều này làm ông Lân rất vui.

 

    Từ ngày chồng mất, bà Nguyệt đi bộ một ḿnh v́ không có bà bạn nào đi nhanh kịp với bà. Măi chú ư đến bước chân và nhịp thở, bà đến băi biển hồi nào không hay. Bà t́m đến chiếc ghế đá quen thuộc, cởi áo ấm để lộ 2 cánh tay trần, xắn quần lên quá gối rồi ngồi đó đón ánh mặt trời ban mai rực rỡ và ấm áp. Bà cảm nhận từng tia nắng đang sưởi ấm da thịt đă già nua. Da bà dần ửng hồng. Bà như nghe từng mạch máu dưới da đang dăn nở ra, reo vui dưới tia nắng ấm áp. Gió biển nhẹ nhàng mơn man làn da nhăn và khô v́ tuổi tác nhưng sức sống dường như vẫn âm ỉ.

     

    Một chiếc xe lăn dừng trước ghế đá bà đang ngồi và trên xe là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, tóc muối tiêu phủ kín cái gáy nâu sậm. Ông ta ngồi bất động, đăm đăm nh́n ra biển khơi. Một đám trẻ con đang chơi kéo co, bỗng mất đà và cả đám ngả dúi dụi vào chỗ người đàn ông đang ngồi làm chiếc xe lăn đổ kềnh. Chiếc mũ rơi xuống đất và người đàn ông ngả vào ghế đá cạnh chân bà. Bà Nguyệt bật dậy kịp đỡ lấy ông trước khi đầu ông đập vào góc ghế đá.

    _ Cảm ơn bà. Nếu bà không nhanh tay th́ chắc phen này tôi nguy to!   

      Tia nh́n của ông lướt nhanh qua mặt bà nhưng cũng đủ để bà nhận ra trong đó một sự ngạc nhiên thảng thốt. Ông lặng im nh́n bà mấy giây rồi đưa mắt ra biển như cũ nên chắc không nhận thấy nét kinh hoàng không thể che dấu trên mặt bà. Khuôn mặt rúm ró, nhăn nhúm, không c̣n sót chỗ da nào lành lặn. Một mảng sẹo lớn ở cổ và có lẽ ở ngực nữa, đă kéo cằm lệch xuống dưới. Mũi bị biến dạng hoàn toàn và trên đó chỉ có một lổ nhỏ . Từ trán lên gần đến đỉnh đầu da rúm ró và không có tóc. Trên trán là một mảng sẹo lồi to tướng, kéo mí trên mắt trái lên làm mắt hơi có vẻ trợn ngược. Toàn bộ mắt bị che phủ bởi một màng trắng đục. Mắt phải tương đối ít bị tổn thương, nh́n bà một cách ấm áp, hiền lành và thân thiện. Chính con mắt này đă áp đảo sự xấu xí của khuôn mặt và sự khiếp sợ của bà Nguyệt khi thoạt nh́n ông. H́nh như ông cố đưa hết tâm hồn ḿnh vào cơ quan biểu cảm nhất c̣n lành lặn này trong lúc giao tiếp với mọi người nên rơ ràng con mắt này như muốn nói “tôi cô đơn, tôi cần bạn bè.” Ánh mắt này chỉ đậu lên mắt bà mấy giây nhưng đă làm dậy lên trong ḷng bà một mối cảm thương sâu sắc, một sự cảm thông gần gũi đến không ngờ mà bà tin chắc không phải chỉ là ḷng thương hại. Nỗi bất hạnh lớn lao nào đó đă đổ ập xuống đầu ông chắc hẳn đă thay đổi hoàn toàn cuộc đời ông. Tội nghiệp. Không biết ông có gia đ́nh vợ con ǵ không. Không biết ông sống như thế nào. Những vết sẹo này chắc là do bỏng sâu, có thể bỏng do xăng hay do hóa chất. Có lẽ ông bị bỏng toàn bộ phần trước thân thể, v́ hai bàn tay và chân ló ra bên ngoài cũng đầy sẹo và một số ngón bị co lại. Bà Nguyệt mở lời khi thấy ông măi ngồi im nh́n ra biển:

       _Chào anh, tôi là Nguyệt, hân hạnh được làm quen với anh. Anh là...

       _ Tôi là Long, xin chào chị. Giọng ông trầm nhưng tiếng không tṛn, hơi khó nghe.

       _ Anh là người ở đây hay là khách du lịch?

       _ Tôi người nơi khác đến chị ạ.

       _ Ở đây khí hậu ôn ḥa, rất thích hợp với người có bịnh hoặc có tuổi. Anh ở chơi lâu lâu, sáng nào cũng ra biển tắm nắng thế này th́ chắc chắn sức khỏe sẽ tốt hơn đấy.

 

     Ngày hôm sau và nhiều ngày sau đó, trừ những ngày mưa, sáng nào bà Nguyệt cũng gặp gỡ và chuyện tṛ cùng người bạn mới ngồi xe lăn. Không c̣n dè dặt như hôm đầu, ông Long dần dần cởi mở hơn, vui vẻ hơn, và bà Nguyệt rất vui khi nhận ra rằng ông đă chuyện tṛ với bà thân t́nh như người bạn, không e dè và không chút mặc cảm. Ông cho biết ông bị thương trong một cuộc hành quân. Ông và đồng đội của ông bị lạc trong rừng sâu và một quả bom đă rơi đúng vào cái hang họ đang trú đêm. Sáng hôm sau, khi một người đàn ông dân tộc lần ṃ đến nơi đă phát ra tiếng nổ th́ phát hiện mọi người đều đă chết, ngoài một người đang hấp hối là ông đang nằm cách hang khá xa. Ông ta gọi người đến chôn cất người chết và đưa ông về bản chữa trị. Như một phép lạ, sau mấy ngày nằm mê man, ông Long tỉnh lại, mọi người mới biết ông thoát chết là nhờ ông đang đi vệ sinh. Người ta cho ông biết là họ đă dùng lá cây trong rừng để đắp vào vết thương và cho ông uống nước của nhiều thứ lá. Lúc đầu họ nuôi ông bằng nước dừa hái trong vườn, và sau đó khi ông đă khá hơn, họ cho ông ăn những ǵ họ vẫn ăn hằng ngày. Gia đ́nh ông Ban gồm 2 bà vợ và 5 đứa con, đứa nhỏ nhất chừng 9-10 tuổi. Cả xóm chỉ có 5 mái nhà, không tới 50 cư dân sống tự cung tự cấp là chủ yếu, v́ từ đây đến bản làng gần nhất cũng mất hơn một ngày đường. Họ trồng chuối, dừa quanh nhà và ăn lúa, ngô họ tự trồng lấy. Thịt và rau đă có sẵn trong rừng. Chắc ông Ban không biết ông đă cứu sống một trường hợp mà tây y chưa chắc đă làm được.

 

      Sáu tháng sau, khi vết thương lành, Ông Long mới nhận thức được t́nh trạng bi đát của ḿnh. Mới 30 tuổi, ông chỉ c̣n một con mắt tương đối lành lặn, 2 cánh tay cố định ở tư thế co, đầy sẹo nhưng vẫn c̣n xử dụng được chút ít, và một cái đầu đủ minh mẫn để thấy thấm thía nỗi bất hạnh của ḿnh. Ông Ban chỉ biết cứu người thoát chết nhưng đă không biết cách giúp anh ta pḥng ngừa di chứng của bỏng nặng và có thể sống ḥa nhập với xă hội. Hai chân ông không duỗi ra được nữa và hầu hết các khớp bị thương đều không cử động được hoặc cử động rất hạn chế.

     Trở lại thành phố, ông không c̣n bạn bè và sống gần như cách biệt với mọi người. Ông cũng đă được Trung tâm chấn thương chỉnh h́nh giải phẫu mấy lần, rồi vật lư trị liệu  nhưng t́nh h́nh cũng không khá hơn bao nhiêu v́ vết thương đă thành sẹo quá lâu. Rồi ba mẹ ông qua đời. Các anh chị em của ông ở nước ngoài đă góp tiền để giúp ông sống qua ngày. Hơn 30 năm qua, ông sống dựa vào đứa cháu họ. Thời gian đầu 2 chú cháu sống chung trong căn nhà của ba mẹ ông để lại ở Phú Nhuận. Trong nhà, ông di chuyển nhờ đôi nạng, nhưng ra ngoài ông phải ngồi xe lăn. Ông tránh tiếp xúc với mọi người. Người quen cũ không ai nhận ra ông. Từ khi đứa cháu có vợ và ra riêng, ông bán cái nhà, thuê căn pḥng nhỏ gần nhà nó, hằng ngày nó mang cơm đến cho ông. Gần đây, t́nh h́nh sức khỏe ngày càng xấu đi nên ông về vùng biển này, thuê căn pḥng trọ nhỏ, ở đó họ lo chuyện cơm nước cho ông luôn. Ông nói dân ở đây hiền lành thân thiện. Họ không biết ông là ai và cũng không quá ṭ ṃ nên ông sống rất thanh thản, ḥa đồng với mọi người. Ông nói nhỏ như nói với chính ḿnh: “Tôi không tự sát là chỉ để đi t́m lại người vợ sắp cưới ngày nào, nh́n bà ấy một lần cuối rồi có chết cũng cam ḷng.”

        _Mỗi người một số phận anh à. Ai cũng có nỗi niềm riêng. Chúng ta lớn lên trong thời kỳ chiến tranh nên những mất mác là khó tránh khỏi. Tôi thật ḷng cầu mong cho anh sớm gặp được chị ấy.

        _Chị cũng đă từng gặp chuyện bất hạnh sao?

      Sau mấy phút ngập ngừng, lần đầu tiên từ ngày lấy chồng, bà Nguyệt tâm sự về chuyện t́nh hồi c̣n con gái.

        _Vâng. Trước khi có chồng, tôi có một mối t́nh đầu  không suông sẻ. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm, đă đính hôn và đang chờ ngày đám cưới. Anh ấy đóng quân ở B́nh Long, cách SG khoảng 100km. Thỉnh thoảng nếu anh không về được th́ tôi vẫn thường lên thăm anh vào ngày chủ nhật, sáng đi chiều về. Hôm ấy, nhằm ngày trung thu, khác với mọi lần, anh nằng nặc yêu cầu tôi ở lại với anh một đêm để cùng anh ngắm trăng, v́ có thể ngày mai anh đi hành quân xa lâu ngày. Sau nhiều đắn đo, tôi đồng ư với điều kiện tôi sẽ ngủ qua đêm ở nhà trọ gần chỗ đóng quân. Khoảng 10g đêm tôi đ̣i về nhà trọ nhưng anh cứ khất lần. Nh́n vào mắt anh tôi thấy rơ t́nh yêu mănh liệt và nỗi thèm muốn cháy bỏng khiến tôi sợ hăi quay mặt đi. Chúng tôi quen nhau đă lâu nhưng giữa 2 đứa cũng chỉ là những ánh mắt chan chứa yêu thương, những cái siết tay tŕu mến hay quá lắm là những nụ hôn vội vă chỗ anh đóng quân. Chưa bao giờ chúng tôi nằm ôm nhau như thế nên sự cám dỗ là không thể tưởng tượng được. Tôi run lẩy bẩy trong tay anh mà toàn thân th́ nóng bừng bừng v́ ham muốn. C̣n anh ấy th́ khỏi phải nói. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế. Anh gh́ siết lấy tôi và hôn như điên lên khắp người tôi. Trong cơn mê đột nhiên tôi thấy ánh mắt nghiêm khắc và buồn rầu của ba mẹ tôi. Nếu lỡ tôi có thai?! Tôi bừng tỉnh và không biết từ đâu một sức mạnh phi thường khiến tôi vùng khỏi anh, miệng lắp bắp: “Không được đâu anh ơi. Tỉnh lại đi anh. ” Mặc cho anh van nài, tôi cương quyết chối từ. Nỗi sợ hăi quá lớn đă dập tắt ngọn lửa trong tôi. Chúng tôi hôn tạm biệt, nh́n sâu vào mắt nhau rồi chia tay. Đêm đó tôi không ngủ. Ánh mắt say đắm, thiết tha và nụ hôn đắm đuối của anh lúc chia tay đă làm tôi có lúc hối tiếc v́ phản ứng quá mạnh mẽ của ḿnh.

      Sáng hôm sau về nhà, tôi cười tươi trước đôi mắt lo âu và ḍ hỏi của mẹ: “Con không sao đâu mẹ à”. Tôi vui suốt ngày và nhiều ngày sau đó v́ tin rằng ḿnh đă xử sự đúng đắn. Gần một tháng sau, đơn vị cho người báo tin anh đă mất tích, và khoảng 10 ngày sau th́ giấy báo tử đến. Anh đă chết mà không mang được xác về. Tôi khóc như điên như dại. Liệu có phải v́ giận tôi mà anh liều lĩnh lao vào chỗ chết? Anh chết trong nỗi khát khao không thỏa măn được như thế làm sao siêu thoát? Tôi sống trong sự dày ṿ và triền miên mất ngủ. Ba Mẹ tôi xót xa nh́n con tiều tụy lơ láo như kẻ mất hồn. Họ cố gieo vào ḷng tôi niềm hy vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ trở về v́ chưa ai tận mắt nh́n thấy xác anh. Năm năm trôi qua. Hy vọng tắt ngấm. Tôi 30 tuổi và ba mẹ tôi đă ngoài 60, tôi bằng ḷng nhận lời làm vợ người đàn ông đă kiên tŕ theo tôi trong 3 năm, là chồng tôi sau này. Ông ấy cưới tôi mặc dù đă biết chuyện của tôi với anh ấy. Tôi thật may mắn. Chồng tôi là người tốt, và anh đă mang đến cho tôi một mái ấm mà người phụ nữ nào cũng mơ ước. Nhưng mối t́nh đầu vẫn đau đáu trong tôi suốt bao nhiêu năm nay.

     Ngừng một chút, bà nói tiếp:  

     Mà anh ạ, tôi nghĩ t́nh yêu của tôi với anh ấy sở dĩ đến nay vẫn c̣n tươi mới là v́ chúng tôi đă dừng lại đúng lúc. Ai đó có nói t́nh yêu phải trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng theo tôi th́ cái ǵ chưa trọn vẹn, chưa hoàn hảo, th́ ước mơ về sự hoàn hảo, về một sự thỏa măn tuyệt đối sẽ c̣n măi ở phía trước. Ước mơ có thể không thành, nhưng không chết đi.

    Im lặng một lát, bà Nguyệt tiếp:

     _Nếu có phép màu xảy ra nhỉ?! Bà Nguyệt bỗng mơ màng. Anh ấy đột ngột trở về, c̣n sống và độc thân hoặc mồ côi vợ và vẫn c̣n yêu tôi, th́ dù khỏe mạnh hay bịnh hoạn thậm chí nằm liệt giường, tôi cũng sẽ đưa anh ấy về nhà để chăm sóc, như một người t́nh già, hoặc đúng hơn, là một người bạn già. T́nh Yêu đích thực đă chín mùi, th́ dù phải qua thử thách khắc nghiệt, như trái cây ngọt ngào đă chín tới, th́ chỉ có thể lên men thành rượu chứ không thể thối rữa đi được. Với tuổi tác chồng chất, T́nh Yêu đó chắc không c̣n sôi nổi, bồng bột với những ham muốn cháy bỏng của tuổi trẻ mà trở nên nhẹ nhàng hơn, tinh khiết hơn, thanh cao hơn, không thuộc phạm trù bản năng. Nó như một tấm lưới bao la, luôn muốn che chở bảo bọc người ḿnh yêu.

     Nói xong, bà Nguyệt ngạc nhiên thấy ḷng nhẹ nhơm như vừa trút được gánh nặng sang vai người khác. Cổ bà khô đắng nhưng tâm hồn th́ thanh thản lạ. Bà lặng im nh́n ra xa, đắm ḿnh rất lâu trong những hồi ức.

     Ông Long ngồi im bên cạnh bà. Có lẽ ông cũng đang sống với kỹ niệm xưa.

     Rồi ông lên tiếng, kéo bà về với thực tại:

      _Câu chuyện của chị thật cảm động. Tôi rất cảm thông với t́nh yêu và nỗi khổ của chị. Bọn trẻ hôm nay khó mà hiểu được cuộc sống của thế hệ bọn ḿnh ngày xưa.

       Ông quay nh́n chị rồi nói:

     _Tôi hơi mệt nên về trước đây. Chị về sau nhé! Chào chị.

      Ông Long về đă lâu. Nắng vàng lấp loáng trên mặt biển. Băi biển không c̣n một bóng người. Gió mạnh hơn và biển không c̣n êm như hồi sáng. Một con sóng lớn vỗ vào kè đá làm tung bọt trắng xóa lên tận chỗ bà Nguyệt đang ngồi, kéo bà ra khỏi giấc mơ màng với bao kỹ niệm đẹp của một thời hoa mộng.

 

       Hôm sau không thấy ông Long ra biển. Hôm sau nữa cũng vậy. Đến ngày thứ 3, đợi măi không thấy ông đâu bà sốt ruột đứng nh́n quanh. Hôm kia ông ấy than mệt, không chừng bịnh rồi cũng nên. Bà quên không hỏi ông ở đâu, nhưng có lần ông nói từ đó ra đây chỉ mất 15 phút nên chắc ông cũng ở gần đây thôi.

 

       _Ông ấy trả pḥng và dọn đi đă 3 hôm rồi mặc dù c̣n 12 ngày nữa mới đến tháng.

       _Có ai đến đón không hay ổng đi một ḿnh?

       _Ông ấy đến một ḿnh và đi cũng một ḿnh. Cô quen ông ấy à?

       Bà Nguyệt đang đứng thừ người suy nghĩ  nên không nghe ǵ. Đột nhiên bà nhớ đến ánh mắt của ông khi họ gặp nhau lần đầu ở ghế đá. Một ư tưởng lóe lên trong đầu bà như một tia chớp. Bà thảng thốt:

       Trời ơi! Chẳng lẽ…

        Bà chủ quán trọ tốt bụng hốt hoảng đỡ lấy lưng bà v́ thấy mặt bà bỗng tái xanh tái xám. Bà Nguyệt mềm oặt trong tay bà chủ quán trọ, tai c̣n nghe thoang thoảng: “Bà bị trúng gió rồi! Để tôi cạo gió cho bà.”

                        

 

Trần Thanh Thiện YKH-7

 29/6/2013

 

Mục Lục 99Độ                  Trang Nhà YKHHN