DU NGOẠN GRAND CANYON, AZ

(Đại Hội YKHHN 2015)

 

Vơ Văn Hạnh tường tŕnh

 

Ngày đầu tiên: Trong cơn nóng sa mạc.

 

Sau thời gian dài chuẩn bị, chuyến đi Grand Canyon (GC) đă bắt đầu từ sáng ngày ba tháng Tám, để lại sau lưng một đêm đại hội họp mặt đáng nhớ, một đêm vui chơi ở Thy Thy và Majesty đến mệt nhoài, một buổi tiệc nhà anh chị Lại Đức Thuần quá đầy đủ. Sau đêm tiệc hội ngộ lớp 14 ở tại nhà Bảo Tiên đến hơn nửa khuya.  Từ 6 giờ sáng, chúng tôi trực chỉ đến điểm hẹn tư gia của anh chị Lê Quốc Bảo, YKH1 bên bờ biển Thái B́nh Dương, Huntington Beach. Tuy đến sớm hơn nửa tiếng, nhưng mọi người hầu như đă có đủ mặt. Từ anh chị Lê Đ́nh Thương YKH1, với áo quần gọn nhẹ, nhanh nhẹn, sắp xếp xe cộ, hành lư; đến anh chị Lại đức Thuần YKH3 chuẩn bị thêm thức ăn, anh chị Lê Quốc Bảo kiểm điểm lại nước uống và hành lư cho quư thầy cô. Ngoài các thành viên đă có mặt ở nhà anh chị Bảo, xe buưt dừng lại ở khách sạn Holiday Inn để đón thêm anh chị Tuyết Diễm/Thắng YKH9, Hồng Loan YKH16, Vân. Chị Tinh Châu YKH2 tuy không đi được nhưng nhân tiện đưa chị Tuyết Diễm, cũng lên xe luyến tiếc tiễn đưa mọi người trước khi xe lăn bánh đi GC.

 

 

 

Trời Cali xanh và trong vắt không một chút mây, nhiệt độ bên ngoài khoảng 90 độ, bên trong xe rộng và mát mẻ, tiện nghi. Mọi người sau một giấc ngủ ngắn đă bắt đầu tṛ chuyện và đi ra phía sau xe để tự lấy thức ăn dằn bụng. Lúc này th́ mấy khay đồ ăn đem đi theo lại càng quư hơn. Anh Thương nói đùa báo tin cho mọi người là cái quầy thực phẩm sau xe luôn mở rộng “vui ḷng khách đến vừa ḷng khách đi.” Anh nói cho vui mà thật là đúng, ngồi trên xe buưt nhâm nhi chén chè đậu ván, thưởng thức từng hột đậu mềm ra thấm vào lưỡi ôi thật là khoái khẩu. Quư thầy cô, anh chị trước đây tuy có quen nhau nhưng ít có cơ hội gặp gỡ th́ lần này gặp dịp tốt tha hồ chuyện tṛ, nên chỉ trong chớp mắt đă đến chỗ nghỉ đầu tiên.

 

Chỗ nghỉ ngơi ngay giữa đồng cát vàng và sàn xi măng màu ngà đục. Vài hàng cây cọ h́nh như mới trồng, không đủ để làm dịu đi luồng gió nóng khô, đập thẳng vào mặt ngay khi vừa bước xuống xe. Xem lại nhiệt độ bên ngoài đă lên 105 độ F, tức là hơn 40 độ C làm chúng tôi nhớ đến ngọn gió Lào lúc c̣n ở Huế. Trong lúc chúng tôi đang núp bóng ở mái hiên của trạm dừng chân, thầy Lê Thanh Minh Châu - nguyên Viện trưởng Viện Đại Học Huế - lại đi bách bộ tập thể dục không màng ǵ đến trời trưa nắng. Sau nầy nh́n lại tấm h́nh chụp lúc đó, là lúc 12:07 trưa. Thật là “Sá ǵ một chút nắng vàng. Giữa trưa sa mạc tàng tàng dạo chơi.”  Lên xe, nh́n qua cửa sổ để thấy quang cảnh càng lúc càng nắng hạn. Cỏ càng lúc càng ít dần, lác đác trên mặt đất bằng phẳng. Xa xa, một đoàn tàu xe lửa uể oải, chậm răi ḅ và dài như không bao giờ dứt. Thêm một trạm dừng nửa đường trước khi đoàn chúng tôi trở lại xe. Mọi người không ai bảo ai, luân phiên nhau đỡ thầy Bửu Hoan lên xuống xe và kiểm điểm số người cho chắc chắn không sót một ai.

 

 

 

Chúng tôi có dịp ghi lại những khuôn mặt thân thương, Cô Soa - phu nhân BS Nguyễn Văn Vĩnh, lúc nào cũng nhỏ nhẹ tươi tắn, chúng tôi luôn nhớ ơn gia đ́nh cô năm Mậu Thân đă cho chúng tôi đến trú ngụ ở nhà cô mười mấy ngày để tránh Việt Cộng trước khi chạy vào đồn Măng Cá. Thầy Nguyễn Văn Vĩnh đáng lẽ có đi Grand Canyon lần này, nhưng đột ngột qua đời. Cô Soa tuy buồn nhưng cố gắng làm theo di huấn của thầy Vĩnh, tham dự chuyến đi để giữ sinh hoạt như ngày thầy c̣n tại thế. Chúng tôi xót xa nh́n giọt nước mắt nhớ thương và cũng chia sẻ sự mất mát của thầy Nguyễn Văn Vĩnh đáng kính của chúng ta. Cô Tô Duy Gia, phu nhân Giáo sư Bác sĩ Đinh Văn Tùng, luôn nhẹ nhàng ḥa nhă; chúc mừng thầy cô đă có con cháu thành đạt nên người. Anh chị Tôn Thất Viên, Kim Thu YKH1 lặn lội đường xa từ xứ Hạ Uy Di đă cùng mệ Bửu Hoan, cô Agnes , anh Thuần chị Lộc, anh Thắng chị Tuyết Diễm… cùng nhóm trẻ Hồng Loan, Văn Nguyễn, Nhân, Hạnh/Kim. Qua khỏi những băi cát mênh mông sa mạc là vùng đồi núi chập chùng của thị trấn Williams.

 

Xe dừng lại khách sạn Grand Canyon Railroad. Chúng tôi nhận pḥng nghỉ ngơi và hẹn gặp nhau vào buổi ăn tối ở tiệm kế cận. Một số anh chị em khác có dịp đảo một ṿng phố núi Williams xem show cao-bồi (cowboy) viễn Tây biểu diễn.

 

 

Williams là một thị trấn nhỏ mang màu sắc của địa phương miền núi, với những cửa hàng nho nhỏ, trạm xe lửa đi GC và những show cao-bồi viễn tây đầy màu sắc. Buổi ăn tối thật là vui và ngon miệng, sau khi mọi người đă hồi sức. Thức ăn món nào cũng đậm đà, vừa miệng. Chúng tôi chọn steak nhắm với rượu vang sản xuất đặc biệt cho khách sạn GC Railroad, và thưởng thức những bản nhạc nhẹ nhàng của thập niên 60-70. Nhà hàng Railroad GC mang những nét mộc mạc quen thuộc của những phim viễn tây với những anh chàng Mỹ cao lớn, cùng hàm râu cắt tỉa gọn gàng. Đêm đầu tiên ở khách sạn Railroad hứa hẹn mọi người có một giấc ngủ thật yên b́nh và nhiều mộng đẹp.

 

Ngày thứ hai: Khám phá Grand Canyon.

 

Tám giờ sáng, nắng đẹp chan ḥa khắp vườn hoa khách sạn, mọi người đă sẵn sàng ở đại sảnh, thầy cô cùng các ACE ai cũng tươi rói như vườn hoa cúc nở rộ trước của chính. Đẹp nhất là các chị em. Cô Soa, cô Agnes, chị Thanh Túy, chị Bảo, chị Kim Thu, Kim, Vân, Hồng Loan… Ôi chao mỗi người một vẻ, áo quần đủ màu sắc làm sáng rực cả cái đại sảnh Railroad Hotel. C̣n các anh th́ tụm năm tụm ba ngắm nghía các bà chụp h́nh lưu niệm, rồi đi ăn sáng buffet ở nhà hàng với những món ăn truyền thống của Continental breakfast. Salad đủ loại, trái cây, yogurts, cheese, pancake, corn, oakmeal, veggie, sausages, ham, trứng… nấu tại chỗ.

 

Toa xe lửa chỉ cách nhà hàng vài phút đi bộ. Cảm ơn nhân viên khách sạn đă khéo léo sắp cho nhóm YK Huế ngồi với nhau kín gần hết nửa toa xe. Xe đẩy của mệ Bửu Hoan được ưu ái bỏ lên chiếc bàn nâng để đưa lên toa một cách dễ dàng. Cảm ơn anh Thương, anh Thắng, Hồng Loan, và những ACE khác đă giúp đẩy và khiêng xe lăn của mệ trong suốt hành tŕnh. Anh Thương lại nói đùa lần này đi GC về, quư vị bác sĩ xứng đáng được cấp thêm cái bằng hành nghề y công chính hiệu. Hai chàng cao bồi cưỡi ngựa đứng bên đường vẫy tay chào chúc hành khách một chuyến du hành thú vị. Trên tàu có hướng dẫn viên giới thiệu cảnh quan chung quanh. Xe buưt chạy quanh những đoạn đường uốn lượn với những khung cảnh màu sắc tuyệt vời của cả hai bên. Tiếng suưt soa ngạc nhiên khi xe đi qua những cảnh vật hùng tráng. Cô thầy và ACE hết chụp h́nh bên phải lại quay qua bên trái. Dừng xe, chúng tôi tựa như đàn ong vỡ tổ hăng hái bước với qua đường để nh́n cho thỏa măn khung cảnh hùng vĩ tuyệt đẹp của GC. GC tuyệt vời qua phim ảnh, sách vở, nhưng thật khó ḷng diễn tả cái cảm giác lâng lâng khi tự ḿnh đứng ở nơi này. Cái cảm giác hạnh phúc lớn lao của những con người nhỏ bé đứng trước rănh núi tầng tầng lớp lớp, sáng màu trầm tích từ gần đến xa, từ thấp đến cao. Chúng tôi mấy mươi cặp mắt, mấy mươi con người nh́n nhau như chia xẻ cái hạnh phúc hiếm có của một ngày đáng nhớ. Chúng tôi, mấy mươi người của đoàn YK Huế cùng nhau thấy ḿnh nhỏ nhoi, và không c̣n chút vướng bận đời thường để về lại với đất đỏ đá núi, về lại với khe sâu thẳm không nh́n thấy đáy, cảm thông với vài bông hoa vàng hiếm hoi trên cành khô tồn tại bên vách đă khô cằn.

 

 

 

 

Chúng tôi chụp được nhiều h́nh ảnh đẹp của thầy cô và các anh chị em. Chúng ta có thể xem ở phần đính kèm. Một vài điều nói thêm là Grand Canyon bắt đầu h́nh thành hàng triệu năm về trước, có diện tích rộng lớn trong công viên quốc gia Hoa kỳ.  Năm 2015, GC được đánh giá là một trong bảy kỳ quan tự nhiên của trái đất, vẻ đẹp tổng thể của rănh núi với nhiều tầng lớp màu sắc. Grand Canyon mang lại cho chúng tôi một cảm giác không có nơi nào so sánh được.

Chúng tôi lại lên tàu lửa giă từ Grand Canyon, có hướng dẫn viên năng nổ giới thiệu ca sĩ với những bài dân ca phổ thông miền Tây Hoa kỳ. Rồi tàu dừng lại sau tiếng súng nổ, hai chàng cowboys phi ngựa chận tàu để làm một cuộc cướp cạn. Cả tàu nhốn nháo và rôm rả tiếng cười và mọi người thi nhau chụp h́nh với mấy chàng cowboys ăn cướp.

 

Rồi chẳng mấy chốc chúng tôi trở lại nhà ga GC Railroad, chuẩn bị cho buổi tối ở khách sạn. Buổi cơm tối thứ hai tại nhà hàng càng đậm đà thêm t́nh thân của các cô thầy và anh chị trong đoàn. Cô Agnes/Bửu Hoan vui vẻ kể chuyện t́nh xưa, thầy cô Lê Thanh Minh Châu/Tăng ThànhTrai luôn vui cười, AC Thương Túy lúc nào cũng hoạt động, anh chị Bảo th́ chú ư và lo lắng từng chi tiết, cô Soa, cô Gia nhẹ nhàng nói chuyện về thầy Đinh Văn Tùng và Nguyễn Văn Vĩnh. Anh chị Trọng, Tố Lan duyên dáng, Anh Tôn Thất Viên, chị Kim Thu, anh Thắng chị Diễm thường th́ ít nói, nay cởi mở hẳn lên. Anh chị Thuần Lộc hoạt bát kể chuyện kỷ niệm sau 1975… Nhóm trẻ tuổi hơn như Hồng Loan #16, Vân - em Loan cũng không kém phần hào hứng làm không khí buổi tiệc thật đầm ấm. Buổi tiệc tan, mọi người nhắc nhau chuẩn bị để sáng hôm sau di chuyển sang chỗ mới: Sedona.

 

Ngày thứ ba: Đất thánh Sedona.

 

Tập hợp trước đại sảnh để đi Sedona, mọi người h́nh như đều khỏe hơn sau hai ngày tuyệt vời ở Grand Canyon. Bây giờ tất cả đều ăn khớp với dự định. Hành lư đều được sắp sẵn, xe buưt đúng giờ, chúng tôi có dịp ghi lại những phút giây t́nh tự thầy cô Minh Châu/Thành Trai, anh chị Thương Túy cùng các anh chị khác. Đường đến Sedona đi qua những đoạn đèo dốc quanh co, một bên là vách núi hiểm trở, một bên là vực sâu có phần trắc trở hơn đèo Hải Vân giữa Huế và Đà Nẵng. Xe dừng lại ở Oak Creek Canyon với khung cảnh nên thơ, rănh núi cũng sâu tuy không bằng Grand Canyon, nhưng có nhiều cây xanh và một chỗ bán đồ lưu niệm từ xưa, đă là nơi trao đổi vật phẩm của thổ dân da đỏ. Đây cũng là chỗ có dịp cho khách mua sắm ít đồ vật, nghỉ ngơi và chụp h́nh lưu niệm. Không biết từ lúc nào người ta vẫn tin rằng Sedona là trung tâm phát ra năng lượng. Chúng tôi cũng có dịp đi ngang Red Rock và với sự nhắc nhở của thầy Châu nói mọi người đứng dang tay để đón nhận năng lượng phát từ Đồi Đá Đỏ trước khi nghỉ ăn trưa tại một quán ăn có một sân thượng rất rộng, nằm sát ngay gần những ngọn đồi kế cận. Đứng trên sân thượng của nhà hàng, chúng tôi chụp được nhiều h́nh độc đáo của Sedona. Best Western Hotel Sedona ở trên một ngọn đồi, có hồ tắm, nhà hàng. Nhân viên ở đây thật lịch sự. Pḥng đă sửa soạn sẵn cho mọi người, mọi pḥng đều hướng ra ban công lớn với bàn ghế, để khách có thể nh́n cảnh mặt trời lên xuống lúc b́nh minh và hoàng hôn. Nghỉ ngơi chừng hai giờ, cả đoàn lại lên xe để đến Airport area là nơi mọi người tập trung để ngắm hoàng hôn. Khoảng hai trăm người đă có mặt ở Airport để chờ xem mặt trời lặn. Một số có máy h́nh lớn đă gắn tripods sẵn sàng. Mặt trời từ từ lặn xuống đúng giờ dự đoán. Đây là lần đầu tiên được nh́n cảnh mặt trời lặn trên núi nên chúng tôi rất thích thú chụp được nhiều h́nh đẹp và đặc biệt của núi Sedona. Đêm đă tới lúc xe rời Airport để trở về tiệm ăn xinh xắn Judi’s nằm gần khách sạn Best Western. Chúng tôi có một pḥng riêng, thức ăn với 3 món chính Steaks, Chicken, và Sword Fish. Thức ăn vừa miệng, chỗ ngồi lịch sự, bạn bè chung quanh với tiếng cười rộn ră, c̣n ǵ vui bằng.

 

 

Chúng tôi chọn cách đi bộ về khách sạn theo hai nhóm, một theo đường tắt qua khoảng sân nhiều đá săn, nhóm thứ hai đẩy xe lăn của mẹ Bửu Hoan th́ theo đường đi bộ về nhà. Chúng tôi, Hồng Loan, anh Thương... theo nhóm thứ hai đẩy xe thầy lên lầu ba, c̣n nhóm khác th́ ở lầu hai. Chỉ vắng có chừng mười lăm phút mà mệ Bửu Hoan kêu cô liên hồi cho đến khi gặp lại. Thế mới thấy thầy cô gần nhau thế nào.  

 

Chúng tôi ngồi lại trên sân thượng nh́n ngắm hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời trong vắt. Cḥm sao Đại Hùng Tinh hiện rơ ràng h́nh gấu lơ lửng. Bầu trời như rất gần ở nơi đây, nhưng đối với đại ca Thương th́ chưa đủ, anh Thương nói “Tinh Châu quảng cáo lên đến Sedona, với tay có thể đụng mấy cḥm sao,” mà anh với năy giờ đâu hái được v́ sao nào đâu? Và anh kết luận “tui sao ngu quá, cứ đàn bà nói là tui tin liền.” Tất cả cùng cười ồ, sảng khoái. Chúng tôi đi ngủ với những h́nh ảnh của ngàn v́ sao lấp lánh chung quanh, cùng tiếng dế kêu đâu đó bên những lùm cây ngoài khách sạn. Sáng mai thức dậy đi đón mặt trời.  

 

Tờ mờ sáng, chúng tôi đă có mặt trên sân thượng phía Đông để chờ mặt trời lên. Các anh chị ngồi co ro trong bóng tối lơ mơ, nhấm nháp ly cà phê thơm ngát, nói chuyện khe khẽ như sợ đánh vỡ không khí tĩnh lặng trong b́nh minh.  Chân trời sáng rơ dần, sáng nay mặt trời bị mây che khuất nên h́nh chụp chỉ thấy những vùng mây sáng với h́nh dáng lạ mắt. Chúng tôi ăn điểm tâm xong th́ lại bắt đầu sắp xếp hành lư, điểm danh, để chuẩn bị lên đường. Thấy các anh chị thật là sung sức, tự mang hành lư ra xe không cần chờ nhân viên khách sạn mặc dù trong chương tŕnh đă có sắp xếp. 

 

Xe chạy qua những thắng cảnh nổi tiếng của Sedona. Đi ngang Red Rock State Park với những đồi đă đổ, Oak Creek Canyon, Slide Rock State Park, Chapel of the Holy Cross với những thắng tích nổi tiếng. Xe bắt đầu rời Sedona và dừng lại ở Creekside Community với những khóm cây thấp nhỏ, mang hoa trái nhiều màu sắc. Cả đoàn có dịp đi tản bộ khoảng một dặm đường. Thỉnh thoảng lại dừng lại chụp h́nh vách đá núi vôi, hang động Montezuma Castle thổ dân c̣n để lại. Rời Phoenix, xe lại tiếp tục hướng về Tây để đi sâu vào vùng sa mạc. Đất càng lúc thấy càng khô cằn và cây xương rồng càng lúc càng thấy lớn hơn. Chú tài xế dừng lại ở một khu nhà bỏ hoang ngay giữa đồng, chung quanh là những cây xương rồng cao chừng bảy mét đứng hiên ngang giữa vùng sa mạc. Cả đoàn thích thú đi loanh quang chụp h́nh kỷ niệm, vươn vai vươn cổ bàn tán về tấm bảng treo bán trước căn nhà hoang có cái tên ngồ ngộ “Jack Ass Acres”. Về t́m lại trên mạng mới biết là khoảng đất 15 mẫu tây đó đang t́m người mua với giá 2 triệu rưỡi. ACE nào muốn thử thời vận th́ cứ tự tiện nghe, cơ hội vốn một lời một đó. Hy vọng lần sau ghé ngang sẽ được nghỉ ngơi ở một chỗ tươm tất giữa sa mạc. Xe chạy thêm chừng hai tiếng nữa th́ trời mưa. Ngồi trên xe buưt, thỉnh thoảng có cảm giác như xe bị chao. Tưởng chú tài xế bị mệt nên chúng tôi phải hỏi chú vài lời và nhắc chú cho xe dừng xe để nghỉ ngơi và ăn trưa. Mưa to gió lớn, nhiều sấm sét lúc chúng tôi nghỉ ăn trưa ở trạm xăng. Chờ trời ngớt mưa chúng tôi lại lên xe đi tiếp, chú tài xế lúc đó mới cho hay trước đó v́ gió thổi mạnh nên xe chao nhiều lần. Chừng vài phút sau khi lên xe, trời lại đổ mưa và gió càng thổi mạnh. Nhiều người trong xe thấy có lốc xoáy đang di chuyển. Bên đường thỉnh thoảng lại thấy những chiếc xe truck lớn bị lật ngang. Rồi xe lại đi vào một cơn băo cát, đôi lúc cát che phủ mất tầm nh́n, chỉ thấy đèn đỏ lờ mờ của chiếc xe phía trước. Trên đoạn đường khoảng hai dặm chúng tôi đếm đuợc chín chiếc xe trucks bị lật ở vệ đường. Thật là lạ khi chúng tôi không cảm nhận một chút lo âu nào của mọi người trong xe. H́nh như mọi người đều hăng hái chụp h́nh kỷ niệm cho đoạn đường vừa qua nên quên đi cái sợ.

 

Qua khỏi ranh giới của Arizona và California th́ trời cũng vừa sáng trở lại. Vào khoảng 5:30, chúng tôi đến Palm Spring. Trời c̣n sáng rơ và nhiệt độ lên đến 101 độ F. Palm Spring nằm dưới chân núi hiện trước mặt chúng tôi với những cây cọ cao ngất ngưỡng, nổi bật trên nền trời xanh mướt cùng những giàn tường vi đỏ thắm, xe dừng ngay ở góc phố Palm Spring gần nhà thầy Lê Thanh Minh Châu và thế là cả đoàn được thầy hướng dẫn qua những con phố sạch, đẹp. Chúng tôi đă chụp h́nh chung bên đoạn đường có tên những ngôi sao Hollywood.

 

Thế rồi chúng tôi lại lên xe trực chỉ Orange County. Có một thoáng buồn dâng lên nhè nhẹ. Cuộc vui nào cũng sẽ tàn và chúng tôi sẽ phải chia tay. Cô Soa, cô Agnes, cô Gia… các anh chị lần lượt tỏ lời cám ơn với tất cả anh chị em trong đoàn đă cùng nhau chia xẻ những ngày vui vừa qua. Anh Thương kể chuyện vui và hát tặng ACE bài “La Vie en Rose” tạm dịch là “cuộc đời hồng”, chúng tôi cùng ACE cùng ca bài “Việt Nam quê hương ngạo nghễ” và “Bài ca Tạm biệt”. Cảm động nhất là thầy Châu, như lời thầy nói là chưa bao giờ hát trước đám đông, chừ thầy cũng hát trọn bài “Giữ chặt mối dây.” Xe đến Orange County mọi người đành phải chia tay, từng cái bắt tay thật chặt, từng câu tạm biệt và từng cái ôm lưu luyến hẹn gặp lại năm sau, chúng ta chưa thể gặp lại ở cố đô Huế, th́ hẹn gặp ở cố đô Philly vậy.

 

Hơn mười ngày sau khi về lại nhà, ngồi trước bàn phím chúng tôi cũng c̣n ngây ngất những ngày du ngoạn Grand Canyon. Lời bài ca đơn giản c̣n vang lên thấm đượm t́nh anh em, thầy tṛ, bè bạn. “Chúng ta hôm nay hiệp vầy, cùng nhau nắm tay, nét yêu thương kia tỏ bày, giữ chặt mối dây".

 

Chúng tôi cũng nhân đây cám ơn anh chị Bảo Phương, anh chị Thương Túy, chị Tinh Châu đă góp công sức và tiền bạc để chuẩn bị cho chuyến đi. Cám ơn những phút giây chia sẻ của anh chị Viên Kim Thu, anh chị Trọng Tố Lan, anh chị Thuần Lộc.  Chúng tôi cũng xin cám ơn thầy cô Châu Trai, cô Soa, cô Gia, cô Agnes và mệ Bửu Hoan đă xem chúng tôi như người học tṛ gần gũi. Cảm ơn anh chị Thắng Diễm, Nhân, France An, chị Uyên, Hồng Loan và Văn đă làm cho chuyến đi ngọt ngào và nhiều màu sắc. Chúng tôi xin cám ơn các ACE trong Ban chấp hành Hội Y Khoa Huế Hải Ngoại và chủ tịch Châu Lam Sơn đă tạo cơ hội để đoàn chúng tôi Huế Medical Group có những ngày du ngoạn vui, khỏe. Cùng quư thầy cô và anh chị em trong đoàn, th́ c̣n ǵ hơn là đoạn cuối "Sông núi không ngăn t́nh thương, mưa gió không lay can trường, chúng ta hôm nay hiệp vầy, giữ chặt mối dây… dẫu khi xa xôi đường dài, ḷng ta chớ phai, nét thương yêu kia tỏ bày, giữ chặt mối giây.”

 

Mời quư thầy cô và quư anh chị em qua Philadelphia “giữ chặt mối giây” vào mùa thu 2016.

 

Vơ Văn Hạnh

YKH14

 

*Xem thêm h́nh Grand Canyon: http://ykhoahuehaingoai.com/DaiHoi2015/HauDH2015GrandCanyon.htm

 

Website YKHHN