99do1.jpg

 

Hà Nguyễn Huưnh

 

      "Những người bạn mà một thời tôi chia xẻ vui buồn cứ thưa dần đi" là lời tạ từ tôi viết cho Phạm Kỳ Nam tháng 11 năm ngoái. Chưa tṛn một năm, hôm nay tôi lại viết cho Hà Nguyễn Huưnh, để nhớ lại một đồng môn, người bạn mà tôi có dịp biết nhiều trong thời gian gần tốt nghiệp Đại Học Y Khoa Huế.

 

      Tôi được trường gởi vào nội trú ở bệnh viện Nguyễn Văn Học, Gia Định năm 1970. Cùng với tôi, có Nguyễn Ngọc Lang, Nguyễn Trọng Thanh, Lê Văn Bách (đă chết v́ vượt biên bằng đường biển sau năm 75), và Hà Nguyễn Huưnh. Tụi tôi được giám đốc -BS Nguyễn Hữu Vỵ- cho ăn ở trên lầu tư của bệnh viện. NN Lang, đi chuyên khoa tim, và NT Thanh, chuyên khoa mắt, chung một pḥng; LV Bách, nội thương, tôi, sản phụ khoa và HN Huưnh, nội thương, chung một pḥng. Ngoài ra c̣n có Trần Văn Kư, tuy được trường gởi vào nội trú cơ thể học ở YK Sài G̣n nhưng thường ở lại cùng pḥng với Lang và Thanh. Tụi tôi tụ tập lại mỗi đêm sau giờ làm việc nói chuyện liên miên, chuyện trên trời dưới đất, chuyện học th́ ít mà chuyện chơi th́ nhiều. Thỉnh thoảng chở nhau trên xe gắn máy chạy rông ngoài đường phố Sài G̣n, ra bến Bạch Đằng "tán gẫu"...Đây là thời gian tôi được tiếp xúc và biết Huưnh nhiều hơn.

 

huynh.jpg      Huưnh người hơi mập, thấp, nói giọng Quảng Nam, có tiếng cười rất đặc biệt; Huưnh là một con người b́nh dị, chất phát, không để ư đến bề ngoài. Huưnh ăn mặc rất đơn giản, có tính hài hước, thỉnh thoảng hơi châm biếm nhưng sâu sắc, rất vui tánh, ít giận hờn, và rất giỏi nghề. Một điều tôi thán phục nhất là Huưnh rất giỏi chữ Hán. Tôi được Huưnh giải thích rất nhiều câu Hán tự treo trên tường các tiệm ăn Tàu. Buổi tối tôi và Huưnh thường đi ăn khuya. Khoảng sau 11 giờ đêm, tôi chở Huưnh đằng sau, chạy đi ăn ḿ sợi ở tiệm ḿ cách bệnh viện NV Học chừng hơn một cây số tại ngă năm B́nh Ḥa. Tiệm ḿ này nổi tiếng và rất ngon. Riết rồi thành thói quen, tối nào tôi và Huưnh cũng đi "ngă năm B́nh Ḥa". Cho tới bây giờ, tôi vẫn không quên được cái hương vị của tô ḿ ở tiệm này. Sau này mỗi khi qua Cali ghé thăm Huưnh, tôi thường hỏi: "Huưnh muốn ăn ǵ?", câu trả luôn luôn là "ḿ ngă năm B́nh Ḥa". Không biết Huưnh nhớ tô ḿ hay nhớ thời trai trẻ đầy niềm tin và kỷ niệm! Có một năm tiết trời ở Orange County lạnh buốt, Huưnh kêu điện thoại nói với tôi là trời lạnh mà không có đủ áo ấm, tôi và nhà tôi vội đi mua áo ấm gởi qua. Thế nhưng khi chúng tôi qua thăm và đưa Huưnh đi Costco để mua sắm đồ dùng, Huưnh không chịu mua một món ǵ cả. Con người của Huưnh là như vậy. 

 

      Hồi đó Huưnh có người yêu là cô Kha, người Hoa, làm y tá cho bệnh viện Phước Kiến ở Chợ Lớn, và đồng thời cũng làm y tá cho một bác sỹ nhi khoa có pḥng mạch trên đường Nguyễn Trăi. Tôi thường chở Huưnh tới đó, thả Huưnh xuống để gặp người yêu, rồi khoảng một giờ sau trở lại đón Huưnh về. Hai người rất thương nhau. Huưnh đă tâm t́nh với tôi là muốn cưới cô làm vợ; Huưnh đă đến thăm cha mẹ cô nhiều lần nhưng duyên kiếp không thành v́ gia đ́nh cô Kha người Hoa không chịu gả con gái cho người Việt, mặc dù biết Huưnh là bác sĩ sắp ra trường. Tuy nhiên mối t́nh này đă kéo dài rất lâu và hai người rất chung thủy với nhau. Không biết có phải v́ t́nh duyên trắc trở hay không mà Huưnh sau đó không bao giờ cưới vợ và h́nh như cô Kha cũng chẳng bao giờ lấy chồng.

 

      Sau khi ra trường, chúng tôi vào khóa 14 trưng tập, tôi chọn Quân Y Viện Nguyễn Tri Phương ở Huế, c̣n Huưnh nhận đơn vị quân y ở vùng Hai. Từ đó chúng tôi mất liên lạc. Măi đến năm 1978, tôi ở trại tập trung của VC ra, Huưnh cũng vậy nhưng ra sớm hơn tôi, chúng tôi gặp lại nhau ở Sài G̣n. Huưnh đang làm việc ở một pḥng ngoại chẩn ở gần Phú Lâm dưới Chợ Lớn, Huưnh đưa tôi xuống giới thiệu xin việc làm nhưng không được. Rồi tôi bị đày đi kinh tế mới ở một làng xa tận tỉnh Giá Rai dưới miền Tây, làm việc tại một trại ngoại chẩn nhỏ phải đi đường sông một ngày mới tới. Từ đó chúng tôi lại mất liên lạc cho đến sau này qua tới Mỹ. Một thời gian sau, tôi được báo tin Huưnh cũng đă tới Mỹ và đang ở tại Orange County. Thế là chúng tôi t́m lại với nhau. Thời gian này Huưnh đă bị bệnh. Mỗi lần qua Cali, ghé thăm Huưnh, tôi cứ áy náy, xót xa thấy bạn ḿnh sao số phần hẩm hiu, bơ vơ tứ cố vô thân. Vài bạn học đồng môn Y Khoa Huế là những người thân của Huưnh của bấy nhiêu năm quăng đời từ ngày qua đất Mỹ cho đến ngày Huưnh ra đi. Những người bạn đó là BS Trần Nhơn, BS Đồng Sĩ Nam và tôi. Nhơn không những chỉ là đồng môn mà c̣n là Bác Sĩ của Huưnh; Nhơn đă săn sóc và giúp đỡ Huưnh rất nhiều về bệnh t́nh và thuốc men. Huưnh đă nói với tôi nhiều lần là nếu không có Nhơn th́ không biết phải làm thế nào. Nam cũng đă giúp đỡ rất nhiều trong những lănh vực khác và luôn nghĩ đến Huưnh như một người thân. Trước ngày Đại Hội tháng 8 vừa qua ở Orange County, Nam có kêu điện thoại nói với tôi là để tụi tôi ghé qua chở Huưnh đến dự. Thế nhưng mấy ngày đại hội quá bận rộn, tụi tôi đă không thực hiện được điều đó. Lần cuối gặp Huưnh là năm 2011, tôi được Nam chở đến thăm tại một ngôi chùa ở vùng Little Saigon và để mời Huưnh đi dự ngày họp mặt YK Huế nhưng Huưnh từ chối. Lúc này Huưnh đă xuống tóc quy y cửa Phật. Đây có lẽ là con đường mà Trời Phật đă an bài để Huưnh t́m sự bằng an cho tâm hồn ở chặng đường cuối cuộc đời.     

 

      Lần đại hội vừa qua khi tôi có mặt tại Orange County là lần đầu tiên tôi không tới thăm Huưnh được kể từ ngày chúng tôi t́m lại nhau trên đất Mỹ này, nhưng không ngờ đó cũng là lần cuối tôi có cơ hội thăm Huưnh mà tôi đă không thực hiện. Phần c̣n lại sẽ là một ân hận gặm nhấm trong ḷng tôi không biết cho đến bao giờ!

 

      Ngày mai là đám tang của Huưnh, tôi không có mặt để tiễn đưa bạn, tôi không cần phải xin lỗi Huưnh, v́ tôi nghĩ rằng t́nh bạn chúng tôi đă vượt ra ngoài những ràng buộc xă hội. Tôi chỉ cầu chúc bạn ra đi b́nh an thanh thản.
    

 

      Phan Tiên Thái
      North Carolina ngày 17 tháng 9, 2013

 

flowers2.gif

VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

*****

Mục Lục 99Độ                   Trang Nhà YKHHN