Một chuyến họp bạn mùa Đông tuyết

 

Sau mấy ngày hội ngộ đầy lư thú bên bờ hồ Norman, North Carolina hè vừa qua, bạn “Bách Già” hứng chí mời chúng tôi và vợ chồng Thái-Mỹ Hoa viếng thăm Philadelphia đầu tháng 12 này.

Lái độ 2 tiếng về vùng Phila là cơm bữa đối với chúng tôi. Có con và cháu ở ngoại ô vùng đó, nên chúng tôi đến đúng giờ hẹn mà chưa thấy chủ nhà bận đi đón khách xa v́ máy bay trễ từ NC.

Thôi th́ cũng đành tưới cây vườn Bách Già, thêm một ít Nitrogen cho hoa quả thêm xanh tươi.

Gặp nhau tay bắt mặt mừng dù bạn Thái ỷ thân trai trẻ chỉ mặc áo mùa Thu, run với cái lạnh đầu Đông vùng PA. Sá ǵ, tủ rượu của Bách đầy ắp sẵn sàng đăi khách với bao món ăn ngon của chị Mỹ-Đức, đêm ấy đến 2 giờ sáng mới lên giường.

 

Chúng tôi không ai có xe lớn đủ chở 6 người (thời parenting đă qua rồi), may có cậu con rễ của Bách, dermatologist, cho mượn minivan Sienna, lại c̣n chu đáo đổ xăng đầy ắp. “Anh Bách không được lái cái xe to này” Chị Bách phán. Thế là Thương này làm tài xế không lương không tip trong mấy ngày.

 

Sáng hôm sau chúng tôi xuống chợ Ư mua lobsters, lựa 8 con bự nhất v́ tối đến sẽ có thêm vợ chồng Hoàng anh Tuấn, và không quên sắp hàng đi thăm cái chuông bể dưới cơn mưa phùn y hệt xứ Huế năm nào. Buổi trưa chúng tôi đỗ xe bên đường phố Phila ăn bánh ḿ thịt cheese-steak giữa cái lạnh đầu mùa. Về nhà luộc lobsters coi bộ ấm áp dễ chịu hơn, nhất là bạn Thái quả quyết lobster không biết đau v́ không có giây thần kinh cảm giác. Bởi v́ mỗi lần luộc cua  tôi nghe tiếng chúng nó vùng vẫy trong nồi, không khỏi áy náy. Tôi c̣n nghĩ cách chích thuốc cho chúng nó tê trước, nhưng sợ khi ḿnh ăn ḿnh cũng “tê” luôn.

Tối hôm đó bốn cặp YKH tha hồ nhậu nhẹt, bắt đầu bằng champagne Moet-Chandon bôm bốp, rượu đỏ rượu trắng rượu vàng đến brandy XO làm tôi nhớ đến nhóm XO của HDT, ước ǵ có cánh bay qua đây. “Bách Già” có cái mở rượu automatic làm tôi mất cái hứng thú screwing. Hoàng Anh Tuấn vẫn phong độ, ra về c̣n ủng hộ $200 sung vào quỹ tổ chức Đại hội YKH năm 2014, coi như là mạnh thường quân đầu tiên.

 

Qua ngày hôm sau chúng tôi trực chỉ Lebanon, PA trên đoạn đường 80 miles, cốt viếng thăm Hershey Chocolate Factory, với sự hướng dẫn của một ngưới bạn địa phương, chị Kim Mai, phu nhân BS Nhiên cùng nghề chữa bệnh tâm thần với CT Thái. Được lên xe đường rầy tham quan cơ sở làm chocolate từ hột trái cacao đến khi thành h́nh, nào là Hershey Kisses, Bliss, Drop, Miniature, Nugget đến Kit Kat bars, Reese, York Peppermint patties, Cadbury, Hershey Milk Chocolate Symphony... biết bao h́nh thái, sau khi được nếm thử free cũng phải mua cho bằng được đem về.

Trưa đó ăn trưa tại nhà anh chị Nhiên-Kim Mai, ngồi ăn nh́n ra hồ tắm, hồ sen cá vàng, bên kia là sân tennis. Chỉ tiếc không phải mùa để có dịp so vợt với nhau. Tối hôm đó về lại nhà Bách, cù thêm cặp Nhiên-Mai đi theo mặc dù anh Nhiên sáng hôm sau phải dậy sớm 5g lái xe về trực BV. Ngoài cặp Tuấn-Huyền, c̣n thêm anh chị Đoàn triệu Huỳnh, giáo sư thực thụ mới về hưu. Chén thù chén tạc cũng đến hơn 1g sáng. Nhiên có tài làm thơ, ngâm thơ sau khi chán hát karaoke. Khám phá mới nữa là phu nhân Bách già, chị Mỹ Đức có một giọng ca, ḥ Huế rất chi là t́nh, không hổ danh gái Huế chính cống.

 

Cuộc vui nào rồi cũng tàn. Cái hấp dẫn là sáng chủ nhật lúc chia tay, trời bắt đầu đổ tuyết. Như bạn Bách nói, ông Trời cho mưa phùn đón Thái-Mỹ Hoa, cho tuyết tiễn đưa. Mấy bà c̣n bày thêm tṛ đặt bánh đủ thứ trong Philadelphia, 2 xe vất vả trong tuyết đang rơi nặng, xe Bách chở Thái-MHoa có 4Matic c̣n đỡ, xe tôi rear drive mà ham chơi chưa kịp thay bánh tuyết, suưt đụng. Cuối cùng cũng ṃ đến được nhà người làm bánh, vợ chồng Bách lật đật đưa Thái-MHoa ra phi trường sợ trễ giờ bay, không kịp chào nhau v́ 2 xe không có chỗ đậu trong mấy đường phố chật hẹp đầy tuyết ngay trung tâm Philadelphia.

 

Không có bà Bách chỉ đường, tôi lần ṃ ra được khỏi phố Phila vào được xa lộ 95 N th́ đúng ngay chóc cao điểm của trận băo tuyết, đến nỗi football game hôm đó cũng phải ngưng. Bạn già Nguyễn văn Thuận ngồi ở Houston coi game đang diễn ra ở Philadelphia, thấy vậy gọi chúng tôi hỏi thăm trong lúc tôi đang cố giữ cho chiếc xe khỏi bị x́a và thấy bao nhiêu xe khác hoặc tông vào nhau hoặc nằm bên hố. Một chuyến đi thường chỉ mất 2 tiếng, hôm đó chúng tôi mất 5 tiếng mới ṃ về tới nhà với một tiếng OUF ! Về gọi ngay Thái: Vẫn đang ngồi chờ ở phi trường Phila. May là có thùng bánh mới lấy, đỡ đói. Gọi Bách: về nhà rồi, c̣n đi thăm bệnh ở BV nữa, xe moa 4WD mà !

 

Chưa hết, ngày hôm sau gọi cell Thái: tui đang c̣n ở phi trường Phila! Are you kidding me!? Từ hôm chủ nhật 8 Dec đến ngày thứ hai 12/9, không một chuyến bay nào lên xuống phi trường Phila được, và vợ chồng Thái phải xách hành lư chạy ngược xuôi qua các cổng giữa hỗn loạn dù có sự cố gắng sắp xếp của các hăng hàng không. Cuối cùng tối thứ hai hai bạn Thái-Hoa mới về tới nhà.

Chuyến đi 500 miles này từ Philadelphia, PA đến Winston-Salem, NC mất tất cả 36 tiếng, tốc độ 14 mph, đạt kỷ lục bay chậm trên không trung, ghi vào Guiness Book of World Records. Thật là một chuyến họp bạn nhớ đời, vẫn đáng nhớ qua t́nh bạn YKH thắm thiết.

 

LDThương YKH-1

 

Mục Lục 99Độ                       Trang Nhà YKHHN