MỘT VÀI KỶ NIỆM VỚI THẦY VÕ ĐĂNG ĐÀI
Mình vốn dốt ngoại ngữ, nên thấy ai giỏi ngoại ngữ là mình nể và phục. Có lần mình hỏi thầy – dạo còn học ở Y Khoa Huế - “Thưa thầy, thầy đi tu nghiệp ở Đức, rồi có thời giảng dạy ở Anh, vậy thì lúc đó thầy dạy bằng ngôn ngữ nào”. Thầy nói: “Bằng tiếng Ăng-lê”. Thôi, phục thầy sát đất.
Năm 1980 tôi chuyển vào Sài Gòn và tiếp tục học ở Đại học Y Khoa Sài Gòn, lúc này đã đổi tên là Đại học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh. Một buổi chiều đó, đang đứng với các bạn trong sân trường, dưới gốc cây “hoàng hậu” tán thật rộng với bông màu đỏ thẫm, chờ cô bạn lớp phó chia “nhu yếu phẩm” hằng quý, chợt thấy thầy Võ Đăng Đài đi ngang. Mình ngạc nhiên vô cùng, không biết thầy vào đây như đi công tác hay đã chuyển vào đây rồi? Mình bước đến vòng tay thưa thầy. Thầy mở cái cặp-táp đang kẹp bên người, lấy ra hai ba gói thuốc lá chi đó rồi đưa cho mình. “Thầy đi họp, người ta tặng, nhưng thầy không hút. Thầy cho đó.” Ui chao, phê quá phê. Ở cái thời cắn tay không ra máu, hút thuốc thì xé cái viền của mấy trang trong cuốn tự điển (vì giấy mỏng) quấn cẩm lệ trộn râu bắp mà hút, bỗng dưng có mấy gói thuốc bọc trong giấy bạc. Biết nói gì đây?
Vượt biên, rồi được Mỹ nhận, định cư ở California, tình cờ gặp lại thầy ở San Jose, lúc đó mình đang học ở California Maritime Academy, nhưng chưa ra trường. Hôm đó, mình có xin địa chỉ của thầy. Sau khi tốt nghiệp trường Hàng hải, mình sống đời hải hồ - làm thủy thủ viễn dương – đi khắp. Thỉnh thoảng, mình gởi carte postale về thăm thầy. Có lần về phép, ghé thăm thầy ở pharmacie nơi thầy đang làm việc, thầy nói “thầy vui lắm mỗi khi nhận carte postale của Ánh, gởi về từ những địa danh lạ hoắc, xa xôi”. Thầy nói thêm “cám ơn Ánh đã cho thầy đi du lịch hàm thụ và miễn phí.”
Lần cuối gặp thầy cô là năm 2022 ở một cuộc họp mặt thân hữu của YKHHN do anh Võ Văn Cầu tổ chức ở Santa Ana. Hôm đó có thầy Lê Bá Vận, thầy cô Nguyễn Văn Tự, thầy cô Võ Đăng Đài, cô Kim Soa, thầy cô Lê Thanh Minh Châu (RIP)… Mình ở xa nên đến chỉ vừa kịp lúc chương trình bắt đầu, mình có ý chờ cho xong phần nói chuyện của quý thầy cô và văn nghệ xong sẽ đến chào quý thầy cô, nhưng chưa kịp thì thầy Đài đã đến trước, thầy hỏi: “Ở Singapore về khi nào?” Mình cảm động vô cùng, bỗng thấy “rưng rưng mùa hoa gạo”…
Thành kính phân ưu cùng cô và toàn gia quyến.
Nguyện cầu cho hương linh thầy sớm tiêu diêu về miền cực lạc.
Một học trò của thầy,
HN Ánh, YKH 17
*** Hình ảnh Tang Lễ GSTS Võ Đăng Đài:
https://photos.app.goo.gl/h8vKg758g4vmiBxm6