Chúng
tôi hân hạnh giới thiệu
một thành viên mới, BS. Khổng Lê Quỳnh Hoa. Tốt
nghiệp YKH khóa 19. Sau khi tu nghiệp tại Pháp và Hoa
Kỳ, hiện cô đang định cư tại Alberta,
Canada. Tuy chỉ ghi lại những cảm xúc gợi nhớ
khi đến thăm California, nhưng với cách hành
văn mộc mạc, chân chất, người đọc
sẽ cảm thấy nhẹ nhàng cùng thả hồn về
với kỷ niệm xưa.
Ước mong các bạn trẻ tiếp tục đóng góp, để diễn đàn YKHHN ngày càng sinh động hơn.
BBT
Gặp gỡ bạn cũ ở Los Angeles
Tôi đến Los Angeles vào một ngày nắng đẹp từ “xứ lạnh tình nồng” Calgary, Canada; lòng chợt ấm lại khi nghe nhiều người nói tiếng Việt lao xao ở phi trường và trong khu Little SàiGòn, vùng Westminster, Garden Grove, Fontana, Downey.
Ấn tượng đầu tiên là khí hậu tuyệt vời ở California, nắng ở đây gợi nhớ khí hậu của Đà Lạt mùa hè, và Huế thân thương vào những ngày chớm thu. Không nóng quá, không ẩm ướt, bầu trời cao và trong xanh, phố xá đông người nhưng bình yên bên những hàng cây xanh rợp bóng.
Tôi thích thú hít lấy cái không khí mát tươi của buổi sáng trong vườn nhà người bạn thân. Nhìn vườn cây cảnh đủ loại, hoa, lá quý và ngắm người bạn tỉ mỉ, hạnh phúc chăm sóc từng cội cây, cắt tỉa từng cành sâu, nâng niu từng chồi hoa. Tôi cảm thấy dường như bạn tôi đã tìm ra cái thanh tịnh, vô ưu trong đời sống. Hình ảnh này thật khác xa với cái tính vô cùng tinh nghịch năm xưa. Chúng tôi ngồi uống càfé, cùng nhắc lại những kỷ niệm cũ và gọi đùa là uống “càfé vườn hội ngộ” 30 năm.
Dọc theo hiên nhà là những cây sứ, cây quỳnh, cây bông giấy và những giò lan đủ màu… làm tôi nhớ đến khu vườn Ba Mạ tôi ở Huế, nhất là bụi chuối mật mốc trĩu nặng buồng trong góc vườn. Ăn trái chuối ngọt thơm, với lớp vỏ mỏng như giấy thấm đậm hương vị quê nhà.
Hình như những người con xứ Huế đi đâu cũng muốn mang theo hình ảnh quê hương qua cây lá và hoa quả. Dù quanh họ có nhiều kỳ hoa dị thảo khác, có thể đẹp hơn nhưng xa lạ hơn. Có thể kiều diễm hơn nhưng không đượm tình quê hơn.
Tôi ngạc nhiên ngắm cây khế chua lũng lẵng quả vàng, cây ớt chỉ thiên nồng nàn đỏ rực, cây thanh long quả hồng tươi đầy giàn…trong khu vườn những người bạn khác làm lòng tôi xao xuyến. Đễ giữ cho cây khế chua sống qua mùa đông, anh bạn tôi phải chịu khó cất công làm một giàn mái che cho cây trú ẩn vào mùa lạnh. Mặc dù cái lạnh ỡ đây chẳng thấm gì với băng tuyết Canada.
Anh tự hào đãi chúng tôi bữa cơm hến thân mật với rau sống, ớt chỉ thiên, khế chua tự tay trồng lấy. Dĩa tráng miệng có những quả táo nhỏ xinh, trái hồng dòn tan và trái thanh long tươi mát hái trong vườn, thật tuyệt vời!
Sau gần mười mấy năm xa quê hương, nhìn những tô bún bò giò heo với huyết và chả cua, bánh nậm, bánh lọc, bánh bèo, bánh ướt… Những thức ăn đặc sản của quê hương mà tôi mãi mãi vẫn thích, cho dù bây giờ tôi đã được đi nhiều nơi, nếm biết bao món ngon, vật lạ trên thế giới nhưng không có gì thay thế được món ăn giản dị của Huế. Điều đặc biệt là những món ăn ở nhà bạn bè, dù ở nước ngoài, hương vị không khác gì ở quê nhà yêu dấu!
Thật sung sướng và cảm động khi được gặp lại bạn bè thời trung hoc và một số anh chị em Y Khoa Huế. Tôi ghé thăm Lãm Thúy, cô bạn cùng lớp, vẩn nét đẹp dịu dàng của cô gái Huế như xưa. Vài năm trước, khi có dịp qua tu nghiệp tại New Orleans tôi đã gặp Duật, Trang (Houston), Trí (New Orleans). Ngoài ra còn nhiều bạn bè cùng lớp đang định cư khắp nơi như Kim Định (Tokyo), Lập (Texas), Đắc (Melbourn), Bạch Tâm (con thầy Bách, Germany.)
Tay bắt
mặt mừng và mắt chúng tôi rưng rưng lệ trong
ngày gặp mặt. Chúng tôi tranh nhau nói đủ thứ
chuyện trên đời. Đã hơn 35 năm tôi mới
gặp lại bạn bè trung học và gần 28 năm tôi
mới gặp lại bạn bè Y Khoa Huế cùng khóa.
Thời gian đã thay đổi tất cả. Bây giờ
chúng tôi cùng nhau ngồi đây, cách nửa vòng trái
đất từ xứ thần kinh thương yêu. Tóc
đã bạc, mắt bắt đầu có chân chim, không còn
nhanh nhẹn, nhí nhảnh như ngày xưa nữa nhưng
chỉ có kỷ niệm ngày xưa là không bao giờ thay
đổi, không bao giờ nhạt phai trong ký ức của
đời người.
Nhớ những ngày mưa dầm, lũ lụt ở Huế, lang thang dưới mưa cùng nhau. Nhớ những ngày hè phượng đỏ thắm bên tường vôi trắng. Hái hoa ép vào lưu bút, hái trái phượng để cùng nhau ăn. Nhớ những tinh nghịch vô cùng của một thời mặc áo trắng.
Nhớ
những ngày cùng nhau học bên giảng đường
trường y khoa Huế. Những ngày cắm trại,
những hoạt động vui tươi của thời
sinh viên. Nhớ những đêm trực ở Bệnh
Viện Trung Ương, cùng nhau thức suốt đêm bên
bệnh nhân, mệt nhưng rất vui vì học hỏi
được nhiều điều. Có những phiên
trực vắng mùa đông lạnh, bạn bè
đươc dịp cùng nhau tâm sự và cảm thấy
gần nhau hơn. Ôi nhớ thật nhiều những
kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò,
thời sinh viên!
Một
tuần không đủ cho tôi gặp hết các bạn bè.
Một tuần không đủ cho tôi nói hết những
kỷ niệm của ngày xưa thân ái, nhưng một
tuần đã làm cho tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
Tôi như trẻ lại, những căng thẳng lo âu
của công việc và cuộc sống hàng ngày bay biến.
Cám ơn những tiếp đãi nồng hậu của và
tình cảm thân thương của bạn bè dành cho nhau.
Cuộc sống sẽ không tươi đẹp hơn nếu không có bạn bè.
Tháng 9, 2013
Khổng Lê Quỳnh Hoa YKH-19