Ban Biên Tập xin hân hạnh giới thiệu bài viết của GS. Vơ Đăng Đài. Nguyên giáo sư sinh hóa của trường Đại học Y Khoa Huế. Đây là những ḍng tâm huyết, văn phong giản dị, mộc mạc, nói lên t́nh nghiă phu thê son sắt. Chúng tôi xin đăng tải tâm tư, suy tưởng, ước mơ, và ḷng chung thủy, của một người chồng, một người cha sau cơn đại hồng thủy 1975. Bên cạnh đó là những phấn đấu không mệt mỏi khi định cư tại nước ngoài, sự biết ơn trong sâu thẳm tâm hồn của một người luôn luôn hướng về gia đ́nh và tổ quốc.

BBT

 

LỜI CÁM ƠN

Viết tặng vợ tôi    

Vơ Đăng Đài

 

Hoàng Hoa thôn dạ bán tiền lục nhật

Hiền Muội Muội,

Tỉnh giấc nửa đêm, thấy Muội ngủ say, Huynh rón rén mở cửa ra vườn để ngắm nh́n vạn vật về đêm, hít cái trong lành của mùa Xuân vừa đến. Không gian tĩnh mịch, lâu lâu nghe tiếng con hát nỉ non đâu đâu vọng lại, khung cảnh êm đềm làm cho ḷng Huynh thấy nhẹ nhàng và nhớ lại những vui buồn của ngày tháng qua, Huynh ghi vội vài ḍng để Muội đọc.

Hiền Muội Muội,

Huynh c̣n nhớ rơ ngày nào, Huynh lập ḷ trước cửa nhà Muội, tay cầm phong thư, chờ Muội ra để đưa. Đă bao nhiêu tuổi đầu sao Huynh c̣n nhút nhát như vậy. Có lẽ lúc đó Huynh không c̣n tin tuởng ở ḿnh, v́ thấy yêu thích Muội mà Huynh liều lĩnh vậy thôi, chứ không nghĩ rằng Muội sẽ nhận lời Huynh.

Ở Phi Châu có một loài nhện, hàng năm cứ đến mùa khai hoa nở nhụy, nhện cái chúa triệu tập một số nhện đực thi nhau nhảy múa, con nào nhảy múa giỏi sẽ được ở lại với nàng một đêm, con nào dở sẽ bị cắn chết. Nhưng người ta nhận thấy rằng một đôi khi có những con nhện rất ngô nghê vụng về vẫn được nàng sủng ái và tha chết. Huynh là một trong những con nhện vụng về đó.

Muội biết không? Ḷng Huynh sung sướng biết bao khi Muội nhận lời đi ăn với Huynh. Tối đó, trên con đường Lê Lợi vắng vẻ, hai đứa ḿnh đạp xe lọc cọc bên nhau mà không nói lời ǵ. Không gian thật yên lặng, cái im lặng vang dội âm thanh, âm thanh của t́nh yêu đang rộn ră trong tim Huynh, âm thanh của những thông cảm mà Muội đă dành cho Huynh. Nh́n qua Muội rồi nh́n lên trời, Huynh không biết đă có v́ sao nào rơi lạc xuống đây, biến thành Muội và đi bên cạnh Huynh. Huynh muốn nói với v́ sao đó: Nàng sao ơi, nàng đă bỏ bao nhiêu bạn bè đang ca múa trên kia mà xuống đây th́ xin nàng hăy măi măi ở lại với ta, ta năn nỉ nàng và cầu xin nàng đó, rồi ḷng Huynh lại tự nhủ: Từ đây từng giây từng phút từng giờ Huynh sẽ luôn luôn ở bên cạnh Muội, yêu thương và chung thủy với Muội, bất cứ hoàn cảnh nào Huynh cũng phải cố gắng đem lại cho Muội những ǵ Muội muốn có.

Hiền Muội Muội,

Những ngày sau đó thật êm ả, Muội đă có thai và chờ ngày sinh nở. Một bữa Huynh và Muội cùng ngồi trên cây cầu tre bắt ra ngoài sông ở vườn sau. Nước sông lờ đờ trôi, một vài con đ̣ cũng lờ đờ trôi theo, Huynh đă hỏi Muội: Cuộc sống của ḿnh rồi có được êm ả như vậy măi không? Thời cuộc đă đem lại những xáo trộn không ngờ được. Huynh bị nghi theo Phục Quốc. Huynh c̣n nhớ cái ngày kinh hoàng khi Huynh bị thẩm vấn ở đồn công an, Muội đem cơm trưa đến cho Huynh, sắc mặt Muội cố giữ b́nh tĩnh nhưng Huynh biết Muội đang lo lắng lắm. Đưa cơm trưa xong th́ Muội phải đi ngay và v́ hấp tấp, Muội té xuống hố gần Đập Đá. Lúc đó Muội mang thai hơn sáu tháng. Trời Phật thương ḿnh nên Muội không sao cả. Không kể ǵ đau đớn, Muội lại tiếp tục đạp xe đi. Sau đó Muội đă nói với Huynh, Muội chẳng biết nhờ ai, chỉ biết cầu nguyện cho nên Muội đă đi hết chùa này tới chùa khác. Và tiếp tục mỗi tối hai đứa lại điều đặn kiên tŕ tụng kinh cầu nguyện, sẵn sàng chấp nhận những ǵ không hay xảy ra. Ḷng tin mănh liệt của Muội đă lây sang Huynh sức mạnh và can đảm để vượt qua tất cả khó khăn.

Rồi đến ngày Muội sinh nở. Huynh nhớ lúc đó khoảng 10 giờ sáng, từ bên trường đi qua bệnh viện, đàng xa đă nghe tiếng Muội la.

Huynh thấy xót xa trong ḷng, chắc Muội đau lắm, đáng lẽ những đau đớn đó do Huynh gánh chịu mới phải. Tự nhiên Huynh chấp tay cầu nguyện cho Muội được mẹ tṛn con vuông. Đến khi vào thăm Muội trong pḥng, thấy sắc mặt tươi cười của Muội, thấy con ngủ ngon lành bên Muội, Huynh thấy vui mừng và thương Muội thương con nhiều lắm, thấy trách nhiệm của ḿnh nặng thêm. Trong t́nh cảnh lúc bấy giờ liệu Huynh có đủ sức đem lại hạnh phúc cho Muội và cùng Muội nuôi con khôn lớn trưởng thành, một con người đúng nghĩa của nó hay không? Và rồi chúng ḿnh đă cùng nhau uống ly rượu mừng, mừng sinh con như mừng ngày cưới vậy.

Hiền Muội Muội,

Chính do nhận thức đựợc rằng trách nhiệm của ḿnh đối với vợ con là không thể trốn tránh mà Huynh dám bước xuống cái thuyền con để ra khơi. Trong những ngày bồng bềnh trên biển, lúc đói khát và nguy nan nhất, Huynh luôn luôn lạc quan v́ Huynh phải sống v́ vợ con. Ơn trên sẽ cho Huynh sống v́ vợ con. Những ngày tỵ nạn trên đảo, đáng lẽ phải vui mừng tận hưởng những ngày nhàn nhă vô lo th́ ḷng Huynh lại nặng nề v́ những dằn vặt, đợi chờ. Nỗi nhớ nhung gia đ́nh lại trỗi dậy, c̣n đâu tiếng cười đùa của con, cái ấm áp dịu dàng của vợ, c̣n đâu bát canh ngọt, chén cơm ngon, c̣n đâu, c̣n đâu... Sau bữa ăn tối Huynh thường một ḿnh đi dọc bờ biển để tâm hồn được thanh thản. Có những đêm trăng tṛn, nh́n ánh trăng đùa cợt trên những ngọn sóng nhấp nhô đập vào bờ mà nghĩ rằng nếu có Muội ở đây th́ hay biết mấy, khi đó Huynh sẽ nh́n Muội rồi chỉ mặt trăng mà nói: Trăng sáng và đẹp quá nhưng trăng không thể sáng bằng ánh mắt hiền thê của ta được, trăng đẹp nhưng không thể đẹp bằng khuôn mặt tươi vui dịu hiền của nàng.

Bước chân lên đất Mỹ cái buồn bă cô đơn lại càng rơ nét. Muội biết không? Trong cả tháng, cái ngày mà Huynh vui nhất là ngày Huynh về phố Bolsa mua cây lụa, hộp bánh, gói thuốc, đóng thùng gởi về cho Muội. Đứng giữa những cây vải nhiều màu sắc, Huynh ước ǵ nhận được hàng, Muội sẽ đem ra may hết để khi qua với Huynh mỗi ngày Muội sẽ mặc một màu áo. Nhưng chắc chắn Muội sẽ không làm như vậy v́ Muội c̣n bao nhiêu chuyện cần giải quyết. Có một bữa Huynh chiêm bao thấy nắm tay Muội cùng nhau chạy lên đồi cao, ngắm những con chim, từng đôi một, hót líu lo và nhảy từ cành này sang cành khác, nh́n những đàn bướm bay lượn trên những khóm hoa t́m hút nhựa sống của những ngày nắng đẹp, rồi Huynh và Muội cùng chạy lên, chạy lên nữa, vui đùa như tuổi mười lăm... Cảm giác sao mà êm đềm quá, cái êm đềm vẫn c̣n lại khi tỉnh giấc nhưng thực tế vẫn là thực tế, cái thực tế cô đơn dai dẳng và da diết.

Ngày Huynh ra đón Muội ở phi trường, vẫn nét mặt vui tươi, vẫn ánh mắt trong sáng, nụ cười hồn nhiên của ngày nào, chỉ thêm cái nón lá Muội đội măi trên đầu. Huynh bật cười và nghĩ bụng không biết Muội sẽ giữ cái nón lá này đến bao lâu. Muội đă không thể giữ cái nón lá đó măi nhưng đến ngày hôm nay Muội vẫn tiếp tục đội nón lá. Những kỷ vật, những tập quán mà Muội ưa thích Muội không bao giờ rời bỏ. Cái chung thuỷ của Muội là ở chỗ đó. Rồi trong một chiếc xe nhỏ, Huynh đă dồn tất cả tài sản quư báu nhất của Huynh, trong đó có Muội và con, chạy thẳng về thung lũng Hoa Vàng lập nghiệp

Hiền Muội Muội,

Nếu có lúc nào đó Huynh không giữ được lời hứa lúc ban đầu với Muội là hàng giây, hàng phút, hàng giờ Huynh luôn ở bên cạnh Muội, yêu thương và chung thuỷ, th́ từ đây Huynh sẽ làm hết sức để trả lại cho Muội bao nhiêu năm đợi chờ. Hơn 20 năm trôi qua, Muội cùng Huynh đă tạo dựng được một gia đ́nh ổn định, nuôi con thành thân và có sự nghiệp. Công của Muội rất nhiều thế mà từ trước đến nay Huynh chưa một lần nào cám ơn Muội. Hôm nay, nhân ghi lại một vài kư ức của ngày xưa, Huynh muốn gởi đến Muội lời cám ơn chân thành của Huynh, cám ơn rất nhiều t́nh yêu thương, ḷng khoan dung và chung thủy của Muội.

Đêm đă khuya lắm rồi, Huynh đă bắt đầu buồn ngủ và đang cảm thấy lạnh, cái lành của mùa đông c̣n sót lại. Huynh sẽ đi vào nằm lại bên cạnh Muội, t́m lại hơi ấm của Muội, hơi ấm đă luôn ôm ấp và bao che Huynh.

Cẩn bút,

Huynh 

VƠ ĐĂNG ĐÀI

(Muội và Huynh) Cô và Thầy Vơ Đăng Đài

Mục Lục 99Độ                     Trang Nhà YKHHN