Midlife Crisis

(Khủng Hoảng Tuổi Trung Niên)

 

Quen nhau từ lúc học high school, Jeff và Nancy tốt nghiệp đại học và ra trường th́ họ làm lễ kết hôn. Đến tháng 2 năm này là đúng 36 năm. Họ có một người con gái, cô cũng đă có gia đ́nh riêng với hai cháu nhỏ. Cả hai đều có công việc ổn định, có nhà, có xe, và dĩ nhiên có cả t́nh yêu dành cho nhau mà mỗi khi nh́n họ không ít người phải ghen tỵ. Tối tối họ "take a bath together" (tắm cùng nhau), coi TV cùng với nhau, vai kề vai họ kể cho nhau chuyện ở sở làm, đủ thứ trên đời, đại loại như "cô A h́nh như mới có bồ" hay "Thằng cha B nói chuyện mà nước miếng cứ bay vào mặt người đối diện như mưa rào." 36 năm như vậy rồi đó; 36 năm cho đến tháng 2 vừa qua.

 

Một ngày tháng Hai vừa rồi, tự nhiên sau giờ làm việc ông không thích về nhà, ông muốn ghé quán bar, uống ly bia, hút điếu thuốc. Ông không nhớ lần cuối cùng ông tới bar là khi nào nữa; vừa nhâm nhi ly bia, nhai mấy hạt đậu phụng, ông thấy thật thoải mái, mấy cô gái trẻ, ăn mặc mát mẻ cứ lượn lui lượn tới, lâu lâu lại c̣n dừng lại vuốt vai ông, "Are you ok?" Ông "OK" quá đi chứ, không thấy mặt ông tươi rói đó à, rơ ngớ ngẩn. Chuông điện thoại reng, đó là vợ ông. Bà thắc mắc sao giờ vẫn chưa thấy ông về: "Anh về ngay đây thôi, dừng ở quán uống chai bia cho đỡ khát đó mà."

 

 

Hôm sau, ngày làm việc kết thúc, ông lại thấy bứt rứt trong người: "What's wrong with me?" (Không biết ḿnh có bị làm sao không?), ông tự hỏi. Chắc là khí hậu thay đổi, từ nóng qua lạnh, rồi từ tạnh qua mưa nó làm "người già" mau mệt mỏi (ông có đọc ở đâu đó người ta nói như vậy.) Nhưng mà ông đă "già" đến độ đó đâu? ông mới có 57 tuổi thôi. Hay đi coi movies? Ông nghĩ. Ừ, lâu rồi ông không coi phim ngoài rạp, đi luôn chứ về nhà th́ đổ nhác, chưa kể bà vợ cứ bàn ra bàn vào; đàn bà rắc rối! Ông coi "Identity Theft," vui thiệt. Cô nhân vật chính hề ơi là hề, ông cười theo cô. Ông thấy vui vẻ trở lại. Hết phim, ông mở cell phone ra th́ thấy bà vợ gọi và để lại lời nhắn:

"Anh đi đâu mà giờ này chưa về ăn tối?"

"Hê hê hê, anh về ngay đây, mới coi phim xong, trong rạp người ta không cho mở cell phone, em biết rồi." Ông gọi lại cho bà, phân trần.

 

Cảm giác "bồn chồn, bứt rứt" đó theo ông đến tận ngày hôm sau nữa. Ông tự nhủ, "Quái lạ, ngày sao trôi qua mau, chưa làm được cái ǵ. Ước chi ḿnh được trẻ lại, hưởng thụ cuộc sống tươi vui này. Ông lái xe không chủ đích, nhưng lại đi về downtown (dưới phố.) Mấy chỗ này khó t́m chỗ đậu xe lắm; may ghê, ông có mấy đồng tiền lẻ ở trong xe, ông t́m chỗ có máy tính tiền, bỏ vào đó 2 giờ cho chắc, khỏi lo bị phạt. Ông đi dạo quanh phố phường, người đông đúc, chen lấn. Ông đói bụng, phải kiếm cái chi ăn. Chuông điện thoại reng:

"Anh có sao không?" Giọng bà lo lắng.

"Không sao trăng ǵ cả em à, anh đói bụng nên dừng lại ăn ở cái quán bên đường," ông nói.

 

Có cái ǵ đó ở trong ông đă thay đổi. Ông không biết. Ông chỉ biết là ông không muốn về nhà sau giờ làm việc. Chấm hết. Ông cảm thấy như ḿnh trẻ lại, đầy sức sống, muốn làm cái chi đó (không biết là cái chi!). Ông thấy ngày như ngắn lại, mà bao nhiêu điều ông chưa khám phá.

 

Bà vợ sợ ông bệnh, bắt ông đi bác sĩ. Ừ, th́ đi. Sau khi làm một mớ xét nghiệm, nào máu, nào huyết áp, nào đo nhịp tim, phổi…vv và vv… lại c̣n cả cái test phải nhịn ăn nhịn uống để ngăn ngừa colon cancer nữa chứ. Một tuần sau, ông tái khám. Bác sĩ nh́n ông cười, (vậy là khoẻ rồi, hú vía!) và phán: "Mọi thứ đều tốt, tôi nghĩ là ông đang ở trong giai đoạn "MIDLIFE CRISIS" (Khủng hoảng ở giai đoạn trung niên). Ông mừng là không bệnh hoạn chi, c̣n cái vụ Midlife Crisis th́ ông chưa biết phải "đối phó" ra sao đây?

 

Mấy tháng trôi qua, bây giờ đă là tháng Giêng. T́nh h́nh không có chi thay đổi, nếu không nói là tệ hơn hồi đầu nhiều. Ông tránh những dịp gia đ́nh tụ họp, ông dọn ra pḥng "guest-room" (pḥng dành cho khách ở lại) ông không thích chung pḥng với bà. Đă bảo là ông không thích về nhà cơ mà. Rồi, một ngày kia ông viết cho bà cái note (mấy ḍng chữ ngắn): "Em à, có lẽ tụi ḿnh nên chia tay. Em hăy đi t́m bạn mới, bạn trai, bạn gái. Anh không muốn là người có gia đ́nh nữa. Anh muốn sống đời sống độc thân, không g̣ bó, không lo lắng. Đơn ly dị anh đă điền rồi đây, em kư vào nhé. Chúc em may mắn."

Ông để cái note ngay ở bàn, lấy cái chận giấy đè lên trên, để chắc chắn là bà sẽ đọc được.

 

Bà đi làm về, đọc cái "note" của ông mà… nghẹn ngào. Bà không biết "ma xui quỷ khiến" ǵ làm ông thay đổi. Bà đă cố gắng giữ ǵn cuộc hôn nhân này gần 9 tháng qua. Chưa bao giờ bà nghĩ đến một người đàn ông khác, mà bà cũng chẳng bao giờ nghĩ là bà "cần" một người đàn ông khác ngoài người chồng đă cùng bà đi qua 36 năm. Nhưng có lẽ đến lúc bà phải thay đổi. Hết cách rồi.

 

 

Buồn buồn bà vào "Match.com" (một trang web, chuyên về giới thiệu, hẹn ḥ, bồ bịch) bà gơ vào thông tin của cá nhân, phần cuối có câu hỏi "Bạn mong chờ điều ǵ ở người bạn mới?" Chần chừ, bà gơ vào "Một người để nói chuyện, ăn tối." Chưa đầy 3 tiếng đồng hồ sau, hộp thư của bà tràn ngập thư của những người đàn ông xa lạ, cứ như là bị thả bom ấy. Đếm không xuể. Bà vừa vui vừa buồn. Vui là v́, có nhiều người vẫn c̣n thích bà, dù bà đă ở tuổi 55, (và bà đă thật t́nh đưa bức h́nh của ḿnh mới chụp hồi lễ Mother's Day, không có photoshop chi hết.) Buồn là v́, biết ai là người đàn ông tốt để chọn đây?

 

Lựa chọn tới lui, rốt cuộc bà muốn "thử thời vận" với 2 người. Một cái "lunch date," người đó hẹn bà ăn trưa để gặp mặt. Chán! Bà có một cái hẹn khác, "Dinner date" ở nhà hàng trên đồi. Với Laury.

Laury lịch sự, nhẹ nhàng, chu đáo. Kéo ghế cho bà ngồi, rót rượu cho bà uống, có cả hoa lúc bà mới tới nữa đó, và cái chính là ông rất thích bà. Xong. Ông bảo bà chụp h́nh cái bằng lái xe của ông, rồi gởi cho tất cả anh chị em bạn bè, cộng thêm thông tin về chiếc xe của ông nữa chứ (biển số xe, màu xe, đời xe)! "Để chi?" bà hỏi. "Để trong trường hợp em biến mất đi đâu, người ta biết ai mà quy trách nhiệm," ông nói. "Đi đâu?" bà hỏi tiếp, "Ḿnh đi Cancun một tuần," ông nói.

 

Cứ như là giấc mơ. Bà được đi chơi, mua sắm, ăn uống, đánh golf, cưỡi ngựa, chèo thuyền. Laury c̣n muốn bà nghỉ việc 3 tháng (ông sẽ trang trải mọi chi phí) để họ có thời gian gần nhau, và cũng để bà quên Jeff. À, bà quên nói là mấy ngày nay, chuông điện thoại của bà reng hoài, nhưng bà không trả lời.

 

Về nhà sau kỳ nghỉ, đón bà ở cửa là Jeff, nhà cửa sạch tưng, thơm phức, và có cả thức ăn trên bàn, nến thắp sáng, và chai rượu.

"Nancy à, mấy ngày em đi vắng, anh mới nhận thức được là anh vẫn c̣n yêu em. Anh muốn trở về với em. Chúng ḿnh làm hoà em nhé!" Ông khẩn khoản. (Midlife Crisis chấm dứt ngay giây phút ông biết Nancy trong ṿng tay của người đàn ông khác!)

 

Nhưng...

Giá mà...

Ước ǵ…

Ông nói với bà những điều đó tuần trước, chỉ một tuần thôi.

Bây giờ th́…
Bà không thể trả lời ông ngay được. 

 

T́nh yêu dành cho ông chưa chết hẳn trong bà (36 năm chứ có phải 36 ngày đâu mà dễ quên vậy), nhưng bà cũng quư mến Laury, và những ǵ ông hứa hẹn sẽ mang lại cho bà một khi hai người đến với nhau (3 tháng được nghỉ làm, nhưng vẫn có lương, và đi du lịch bất kỳ nơi nào bà muốn, dọn đến ở trang trại rộng lớn.) Khó nghĩ quá!

 

Điều bà lo sợ nhất là nếu bà trở lại với Jeff th́ "Midlife Crisis" của ông có trở lại không? V́ lúc "nó" trở lại, chưa chắc bà có thể t́m được một "Laury" thứ hai.

 

Khó nghĩ quá….

Bà phải viết thư cho Doctor Phil (một chuyên gia về tâm lư, có show ở truyền h́nh) để hỏi ư kiến.

Bạn có muốn biết Dr. Phil khuyên bà ǵ không?

 

Nguyễn Phước Minh Nguyệt

 

Mục Lục 99Độ                       Trang Nhà YKHHN