MỔ TẠI MỸ

“Hello, how do you feel? Are you OK?”

Mở mắt, tôi thấy một khuôn mặt dấu sau khẩu trang, đôi mắt đang nh́n vào ḿnh, bàn tay lay nhẹ cánh tay tôi. Cảm thấy c̣n chưa tỉnh, tôi nhắm mắt lại vài giây, rồi mở hẳn mắt nh́n xung quanh, biết ḿnh vừa xong cuộc giải phẫu. Miệng tôi lẩm bẩm cám ơn Chúa đă cho tôi tỉnh dậy, tay tôi muốn sờ vào vết mổ bên dưới xem “c̣n hay không?!” nhưng chưa dám. Sau đó, người y tá đánh thuốc mê bước vào, cho biết cuộc giải phẫu tốt đẹp, chảy máu rất ít, vết thương được đóng lại bằng keo và bác sĩ giải phẫu đă nói chuyện với vợ tôi…Vài phút sau, Nàng tươi tắn bước vào, đến bên tôi và trao cho chồng một nụ hôn lên trán.

Sáu tháng trước, tôi đến khám bs gia đ́nh với lời khai: từ 5 năm qua dịch hoàn bên trái của ḿnh có một cục mềm, tṛn, không đau khi sờ hay nắm trong tay. Bấy lâu nay chỉ tự ḿnh theo dơi v́ nghĩ cục tṛn mềm này không thể là một bướu độc. Tuy nhiên gần đây cục ấy to dần, gây “ấn tượng”, hơi chút khó chịu khi lỡ đụng vào. Bs gia đ́nh cho thử nước tiểu và hẹn làm siêu âm.

Kết quả thử nghiệm nước tiểu b́nh thường. Siêu âm cho thấy có một bướu mềm, đường kính chừng 2 cm, chứa đầy chất lỏng. Bs. gia đ́nh chuyển qua Bs. chuyên môn.

Bác sĩ chuyên môn về Tiết Niệu khám và cho biết đây là một bướu hiền, có lẽ spermatocele, nếu dùng kim rút nước ra th́ nước sẽ trở lại sau một thời gian ngắn. Nên ông đề nghị giải phẫu cắt bỏ bướu, dưới gây mê toàn diện. Tuy nhiên, nếu không cầm máu được trong lúc giải phẫu th́ cho phép ông ta “thiến” luôn cả dịch hoàn bên trái. Về hậu phẫu, cấm làm việc nặng trong 2 tuần đầu tiên, và sau đó vẫn cấm khiêng nặng trên 15 lb trong ṿng 2 tuần kế tiếp. Và chỉ khi nào tôi sẵn sàng cho cuộc giải phẫu th́ cho ông ta biết để lên chương tŕnh mỗ.

Về nhà, hỏi ư kiến vợ ḿnh, Nàng phán: “tuổi này cắt bỏ cái ǵ không c̣n xử dụng được th́ nên làm”. Eo ơi! Sao Nàng tàn nhẫn và không có lấy một lời xót thương vậy?! Thôi th́ cũng đành nghe lời. Tuy nhiên, việc trước tiên là phải t́m cho được một người phụ lo cho con gái Bồ Câu vào buổi sáng, dù đang có sẵn một người săn sóc trong buổi chiều.

Sau nhiều tháng đăng báo, ḍ hỏi t́m người phụ giúp – như một sắp đặt của bề Trên - chúng tôi may mắn t́m được một người để phụ chăm sóc, trẻ và mạnh khỏe, có sẵn kinh nghiệm làm việc với người tàn tật và ở cách nhà chừng mươi phút lái xe . Trong 2 tuần liên tiếp, cô ta được huấn luyện mỗi sáng và vài lần buổi chiều, càng lúc càng thuần thục, nên tôi bắt đầu làm hẹn với bác sĩ giải phẫu.

Sau khi ngày mổ được lên chương tŕnh, tôi bắt đầu chia sẻ với nhiều bạn thân t́nh xa gần sự kiện ḿnh có thể sẽ trở thành “Chánh một viên”, đồng thời xin mọi người cầu nguyện cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp, giải phẫu thành công, cá nhân được sớm b́nh phục… Nhớ lại năm 2015 bị mổ bụng cấp cứu tại bệnh viện Chợ Rẫy, Saigon, mà tôi vẫn c̣n kinh hăi!

Không ngờ sau đó, tôi nhận được nhiều và rất nhiều điện thoại và điện thư dạt dào t́nh cảm ủng hộ, khuyến khích, an ủi, vỗ về, chúc phúc, chúc b́nh an, chúc hăng hái lên…bàn mổ, chúc chóng hồi phục, chung chung là “chắc không đến nỗi nào mô, đừng có lo, đừng sợ, ḿnh đang ở Mỹ mà!”, nào là bs giải phẫu mát tay v́ “trước khi mỗ sẽ nhúng tay vào nước đá”, “Tau nhớ lúc xưa khi con heo bị thiến chỉ kêu cái ét là xong ngay”, “Cùng lắm nếu có mất đi một ḥn nhưng vẫn Nhảy Dù Cố Gắng”, “Hai c̣n lại Một vẫn ngon như thường”, “coi chừng giọng nói éo éo!”, “có khi c̣n lại Một nhưng hoạt động 100 % th́ c̣n ngon hơn cả Hai”, “mất cả Hai th́ làm Công Công, mất một th́ vẫn là công ngủ chứ sao mô”, “Vẫn c̣n một Ḥn th́ chưa thể luyện Tịch Tà Kiếm Phổ để trở thành Đông Phương Bất Bại được”, “Đừng lo, trong chuyến đi VN tháng tới, tau t́m mua Hải Cẩu Bổ Thận Hoàn về tặng”, “Mổ xong nhớ cho biết nghe”… Riêng Nguyễn Hào, đàn em đẹp trai khóa 10, có lẽ là người bác sĩ duy nhất trong Hội chúng ta hành nghề Tiết Niệu tại Đức, lên tiếng như sau “chuyện mổ của anh dễ lắm, coi như tiểu giải phẫu thôi. Đừng có no, anh Chánh ơi”.

Cái tuyệt vời nhất là hầu như trong mọi điện thư, dù bắt đầu có chút vui đùa tiếu lâm, đều lên tiếng sẽ hiệp thông cầu nguyện cho tôi – v́ rỏ ràng nhất khi đứng trước những chuyện ngoài tầm tay, dù nhỏ hay lớn, th́ con người có khuynh hướng trông cậy vào đức tin để cầu xin. Tôi cảm thấy ḿnh thật hạnh phúc và quá phước khi được các bạn, các đàn anh đàn chị đổ xuống bao nhiêu an ủi, vỗ về, thương mến, nên tôi càng vững tâm hơn..

Hôm nay là ngày mỗ, thứ Sáu, 1, tháng 3, 2024. Y tá niềm nở đón chào, đưa vào pḥng tiền giải phẫu. Khi đo huyết áp, với con số 200/106, cô y tá cẩn thận đo lại nhiều lần và hỏi huyết áp b́nh thường của tôi như thế nào; câu trả lời là huyết áp trung b́nh ở mức 130/78, và nói thêm huyết áp tôi cao có lẽ v́ sáng hôm nay không uống thuốc. Y tá cho tôi thay áo quần, thử đường huyết, đặt ống chuyền dịch vào tĩnh mạch, làm tâm điện đồ…Sau vài lần đo lại huyết áp vẫn c̣n cao “ngất trời”, nên chừng vài phút sau, cô được lệnh tiêm cho tôi 1 mũi thuốc Labetalol vào tĩnh mạch – Labetalol là một loại thuốc dùng chữa trị cấp thời t́nh trạng cao huyết áp. Sau đó, một nữ bác sĩ bước vào, tự giới thiệu sẽ là bác sĩ gây mê cho tôi, nhưng tôi biết người này khác tên với bà bác sĩ gây mê từng phỏng vấn tôi qua điện thoại mấy ngày trước đây. Bà bác sĩ này hỏi vài câu, nghe tim phổi của tôi, rồi tuyên bố “mọi sự OK. Cuộc giải phẫu sẽ tiến hành như dự định. And I will be there with you”. Tôi cám ơn, và trong ḷng cảm thấy an toàn.

Chừng mươi phút sau, một bác sĩ khác xuất hiện, chào tôi và bắt tay vợ tôi, giới thiệu tên Yenning Chuang, là bác sĩ tiết niệu sẽ giải phẫu tôi hôm nay. Một thời gian ngắn sau đó, 2 người đàn ông với trang bị áo quần mổ đến cạnh nơi tôi nằm. Một người tự giới thiệu ḿnh là y tá gây mê (nurse anesthetist) và sẽ gây mê cho tôi trong cuộc giải phẫu. Tôi lắng nghe, và thắc mắc “vừa rồi một nữ bác sĩ gây mê mới đến và nói bà ta sẽ gây mê cho tôi, nay anh cũng nói anh là người gây mê cho tôi. Vậy ai sẽ là người chính thức và trực tiếp gây mê cho tôi?” Ngay cả vợ tôi cũng ngạc nhiên và tỏ vẻ lo lắng. Người y tá gây mê trả lời “chính tôi là người gây mê cho anh. Bà bác sĩ kia có mặt trong building”. Tôi cảm thấy như thể ḿnh bị phản bội.

Nhưng liền ngay sau đó, tôi cũng tự hiểu đó là cách điều hành của Kaiser, một HMO lớn bật nhất mà rất nhiều người tin tưởng vào sự chăm sóc sức khỏe cho họ, trong đó có cả gia đ́nh chúng tôi. Nếu bà bác sĩ gây mê cho biết trước rằng người y tá sẽ là người trực tiếp gây mê cho tôi, rằng bà ta có mặt tại building trong cùng thời gian, chắc tôi cũng sẽ an tâm, không căng thẳng và sẽ không cảm thấy ḿnh bị xúc phạm khi đứng trước một việc đă được quyết định mà ḿnh không hề biết cho đến giờ phút chót.

Thế là tôi gật đầu. Vợ tôi tiến đến gần giường, ban cho tôi một nụ hôn b́nh an trên trán chồng, và bước ra khỏi pḥng. Người nữ y tá săn sóc tiền phẫu đo lại huyết áp cho tôi. Có lẽ vẫn cao, hay có thể cao hơn chút đỉnh, v́ tôi nghe 1 tiếng thở dài nhỏ. Vài phút sau, tôi được đưa vào trong pḥng mổ. Và nhẹ nhàng đi vào giấc nồng khi nào không biết.

Trên đường về nhà, vợ tôi cho biết bs giải phẫu đă điện thoại báo cáo giải phẫu tốt đẹp. Khi tôi hỏi bs có cho biết cắt bỏ dịch hoàn bên trái không, th́ Nàng trả lời “ông bs nói nhanh quá, em chỉ nghe được cái ǵ như testicle thôi. Mà anh chờ đợi cái chi? Đă nói trước là cắt bỏ cái dư thừa rồi mà…”

Ôi thôi! Vậy là xong. Ngồi trên xe về nhà do vợ lái, tôi hoàn toàn tỉnh táo và vẫn chỉ đường sơ sơ. Trong buổi ăn tối, thay v́ ăn súp theo căn dặn của y tá, tôi lại chọn ăn Filet O Fish và khoai tây chiên, v́ hôm nay là thứ Sáu mùa chay; lúc ăn mới biết ḿnh đói bụng ghê. Lên giường ngủ vẫn không một chút đau ở nơi mỗ, cũng không một chút khó chịu cấn cái trong cổ họng v́ ống thông khí quản lúc gây mê, nhẹ nhàng vén quần nh́n vào vết mổ cũng không thấy máu dính vào lớp băng xung quanh. Y khoa Mỹ thật tuyệt! Tuy nhiên, tôi vẫn uống một viên thuốc chống đau đề pḥng nếu lỡ đau ban đêm. 

Ngay tối hôm mỗ và ngày kế tiếp, tôi nằm yên trên giường, báo tin cho các bạn biết ḿnh đă về nhà an toàn, hiện đang dưỡng thương, không đau ǵ cả, và cám ơn lời cầu nguyện của mọi người. Bạn nào cũng chia sẻ niềm vui với tôi, không quên tḥng vài ba câu chọc cười. Người nào cũng cho biết chờ dịp để sớm gặp nhau ăn mừng. T́nh bạn thật ấm áp làm sao!

Bửu Phụng viết “Chúc mừng giải phẫu thành công, hậu phẫu phục hồi tốt và nhanh. Một ḥn nhưng súng vẫn bắn được th́ cũng sinh hoạt như xưa”

BS. Trần Mộng Lâm, Montreal, an ủi “Khỏe là tốt rồi, mọi chuyện đều là phụ thuộc, không quan trọng”.

BS. Nguyễn Thanh B́nh, Montreal,  gởi gắm:“Vĩnh Chánh viết rất vui….Trong nhà thương, thường có những bí mật mà người ngoài và bệnh nhân không biết, như việc làm của ḿnh trên giấy tờ mà người khác làm, giống như ḿnh làm nhiều việc dưới danh nghĩa của ông thầy dạy ḿnh. Bây giờ yên cả là tốt rồi. Cỡ tuổi tụi này th́ là công công từ lâu, may mà giọng nói không éo éo thôi. Chánh mới “bán công công” là c̣n uy tín lắm đó. Chúc mau lành để viết bài”.

Ngay buổi trưa sau ngày mổ, vợ chồng cặp bạn Bửu Phụng đt mời chúng tôi đến dự tiệc họp mặt tại nhà vào trưa mai, ngày Chủ Nhật, March 3. “Nếu anh chị không đến th́ tụi này sẽ cancel tiệc, chờ dịp khác”. Chồng nh́n vợ, vợ nh́n chồng, cả hai cùng gật đầu. Vậy là chỉ 2 ngày sau khi tôi “bị thiến”, chúng tôi ra ngoài vui chơi với các bạn của ḿnh. Sau đó tôi nói với vợ “nếu kết quả giải phẫu tốt đẹp, không đau, không chảy máu, không một hậu chứng, th́ nên vui chơi như b́nh thường, cần ǵ phải quá lo lắng. Chỉ nên cẩn thận đừng đi nhanh, đừng khiêu vũ sớm, đừng vội khiêng nặng…

** Ngồi. Từ trái qua phải: quư chị Hùng, Phụng, Chánh, Lân và Tiên.

**Đứng.Từ trái qua phải: quư anh Hùng, Phụng, Chi, Chánh, Lân, Tiên

** Người không có mặt trong h́nh v́ làm phó nḥm: Hồ Đăng Thuận

          Câu chuyện mổ của tôi chưa dừng nơi đây. V́ 3 ngày sau, trong khi rảnh rỗi và đọc xong tất cả hồ sơ cá nhân về cuộc giải phẫu được Kaiser chuyển qua online, nhất là biên bản mổ của BS. Chuang, tôi tạm hiểu dịch hoàn bên trái của ḿnh vẫn c̣n nguyên; bs. chỉ cắt bỏ cái bướu mà thôi, với lượng mất máu chừng 2ml. Để chắc ḿnh không lầm, tôi chuyển biên bản mổ đến nhờ BS. Thân Trọng An, một bác sĩ giải phẫu hành nghề tại Montreal, đọc và xác nhận kết quả. Sau đây là thư trả lời của BS. An:

          “Hello BS Chánh,

Mừng chàng trải qua một cuộc giải phẫu thành công mà không bị mất chút nào nam tính v́ dịch hoàn vẫn c̣n nguyên vẹn.

Anh chàng BS tiết niệu tài giỏi này may mắn đă mở banh cái cyst (bọc) của epididymis bằng coagulator (đốt bằng điện) xong đốt vách bọc bằng máy Bovie, cũng giống như cắt bỏ từ mặt trong nên không bị chảy máu. Đó là một tin vui v́ giải phẫu thành công tuyệt hảo.

Như vậy chàng tuổi trẻ vốn ḍng hào kiệt nhà ta tiếp tục "đi mây về gió" (nhảy dù) như trước vẫn dễ dàng, không bị lệch chi hết. Cách mổ này giống như mổ hydrocele nghĩa là không đóng lại vách của cyst mà đốt cho tiêu hết nên dung dịch không thể tích tụ lại được.

Mừng chàng không biến thành "bán công công"! Và sẽ mau hoàn toàn b́nh phục. Chắc khi lên bàn cân th́ sẽ mất đi chừng vài gram trọng lượng mà thôi. Haha”. 

Tin này quá “hồ hởi”, nhưng tôi chỉ hé cho bà xă biết thôi, v́ muốn để dành tiết lộ bí mật “tôi vẫn c̣n nguyên” trong bài viết tường thuật này. Để nhóm bạn lại có dịp trêu chọc, viết lời bàn Mao Tôn Cương về chuyện “bị thiến, nhưng dịch hoàn mọc lại”, như từng xảy ra trong bóng tối lịch sử của những hoàng cung xa xưa.

Cho lời kết của bài viết, tôi muốn nhấn mạnh cái đẹp của nước Mỹ về phương diện y tế. Bệnh viện sạch sẽ, tân kỳ. Bệnh nhân được săn sóc kỹ lưỡng, chu đáo, khiến bệnh nhân cảm thấy an tâm; y tá thành thạo, kinh nghiệm; bác sĩ chuyên môn cao tay nghề; giải phẫu an toàn nhanh gọn; mọi công việc xúc tiến êm ả, bệnh nhân ra về không đau đớn, hồi phục nhanh chóng. Và nhất là không phải trả một chi phí nào. Luôn cả không có thủ tục “đầu tiên”ở quầy làm giấy tờ nhập viện,

 

Tháng 3, 2024.

Vĩnh Chánh