Mộng lành

 

Bàng hoàng, cổ họng như nghẹn lại, đó là cảm giác diễn tả tâm trạng của tôi, sau hơn ba mươi năm được nghe lại tiếng nói của em... Tiếng nói của em không c̣n thanh thoát, trong xanh như thời thiếu nữ, nhưng âm sắc đó đă đi vào tâm hồn tôi, trú ngụ trong từng ngóc ngách trong cuộc đời tôi nơi tha phương này.

 

Nhớ lại thời xa xưa, thời gian của những ngày áo trắng sinh viên trên giảng đường Y Khoa Huế, tôi đă gặp được em. Em không đẹp lộng lẫy, không kiêu sa như những thiếu nữ khuê pḥng của xứ Huế, nhưng nét duyên dáng hồn nhiên đă thu hút tôi ngay từ ánh nh́n đầu tiên.

 

Từ đó, tôi thường hay trộm nh́n em, theo dơi từng bước chân em trên giảng đường, trong khuôn viên đại học, hay khi đi thực tập tại Bệnh Viện. Mặc dù học chung một lớp, nhưng tôi vẫn chưa đủ dũng cảm để mở miệng nói chuyện cùng em dù chỉ là một câu hỏi vui vơ nào đó. Rồi đến một lúc, tôi thu hết can đảm, mở lời làm quen với em. Em nh́n tôi cười hiền ḥa duyên dáng, làm tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Vậy là từ đó ta quen nhau!!!

Ta quen nhau, thương nhau, rồi yêu nhau lúc nào không biết...

Em c̣n nhớ chăng, những ngày mưa xứ Huế, mưa dai dẳng, mưa buồn thiu, mưa thúi đất thúi đai, nhưng chúng ḿnh có nhau như đôi chim bồ câu, ríu rít bên nhau, không ngại trời mưa lạnh đang thấm vào từng tế bào, từng thớ thịt. Chúng ḿnh thong thả bước bên nhau trên con đường Lê Lợi huyền thoại của thời cắp sách, tôi lặng nghe em tíu tít kể chuyện xưa, chuyện nay, chuyện trên trời dưới đất mà không biết chán.

 

Em c̣n nhớ chăng, những ngày hè được nghỉ một giờ học do các Giáo sư bận việc ǵ đó, chúng ḿnh chở nhau đi ăn chè Cồn. Em khép nép ngồi sau yên xe của tôi, ngập ngừng không dám ṿng tay ra trước. Xứ Huế của ḿnh nhỏ như hộp diêm, có chuyện ǵ là thiên hạ xôn xao bàn tán ngay. Cho nên yêu nhau, mà khi song đôi ngoài đường ḿnh không dám nắm tay nhau, huống chi là ṿng tay ôm eo khi ngồi sau yên xe, phải không em. Em e lệ, dấu khuôn mặt sau mái tóc mây dày mượt, thoang thoảng hương bồ kết, làm ngây ngất thằng con trai mới lớn như tôi và mới biết yêu lần đầu. Em c̣n nhớ chăng, những quyển sách tôi tặng em, v́ em rất thích đọc sách. Tâm hồn em ướt át, lăng mạn như bao nhiêu cô gái Huế khác, nhưng kín đáo, trầm lặng. Em thường hay ôm những quyển sách tôi tặng như ôm vào ḷng trọn cả trái tim tôi. Tà áo dài của em tung bay trước gió, nhiều lúc quấn lấy đôi chân tôi như không muốn rời xa. Ta yêu nhau như vậy đó, cứ tưởng rằng chẳng có trở ngại nào ta không thể vượt qua, chẳng có tác động nào có thể chia ĺa đôi lứa .....

 

Vậy mà biến cố 1975 đă làm đảo lộn tất cả cuộc sống của mọi người nói chung và của hai chúng ta nói riêng. Tôi theo gia đ́nh về một phương trời xa thẳm, không kịp nói với em lời giă từ, không kịp hẹn em một ngày sẽ trở về chốn cũ.

Cuộc sống nơi đất khách quê người làm tăng lên trong ḷng tôi nỗi cô đơn đến tột cùng. Tôi vội vă lập gia đ́nh với một người phụ nữ vừa quen biết, chỉ mong lấp đầy nỗi trống vắng khủng hoảng trong tôi. Cuộc hôn nhân vội vă, không t́nh yêu, không có sự tương đồng của hai tâm hồn đă kết thúc nhanh chóng như khi mới bắt đầu. Tôi càng nhớ đến em da diết. Nỗi nhớ tăng theo cấp số nhân với thời gian. Tôi bôn ba kiếm sống, để rồi từng đêm, từng đêm về lại một ḿnh trong cái không gian yên tĩnh của căn pḥng nhỏ share lại của một người bạn, tôi nhớ em, nhớ đến điên cuồng. Em có tin rằng, một thằng con trai như tôi, đă nhiều lần bật khóc nức nở một ḿnh trong đêm vắng không em?

 

Thất bại trong hôn nhân, cuộc sống khó khăn, không thành công trong sự nghiệp làm tôi thu ḿnh lại trong ốc đảo của chính ḿnh. Tôi biết lỗi là do tôi, bởi v́ nhiều người thành công và thành danh nơi xứ người, nhưng tôi chẳng biết làm sao hơn. Mọi tin tức về em bịt bùng, v́ tôi không liên hệ với ai! Từng đêm, từng đêm, tôi cứ mơ về một nơi xa lắm, với giấc mộng thiên đường. Nơi ấy, em vẫn chờ đợi tôi, vẫn một t́nh yêu thủy chung son sắt, v́ tôi biết em yêu tôi như tôi đă yêu em, và em là người trọng t́nh nghĩa. Tôi vẫn cứ ôm ấp mộng lành, mà quên rằng thời gian là hữu hạn.

 

Thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi. Tôi vẫn là tôi sau bao nhiêu năm tháng của cuộc đời. Vẫn là một thằng tôi, với nỗi cô đơn dằn vặt, với h́nh bóng em xuyên suốt mà vẫn loay hoay không thể t́m cách mà thoát ra được.

Rồi tạo hóa trêu ngươi, một người bạn học chung với chúng ta t́nh cờ t́m thấy tôi. Anh ta t́m đến căn pḥng trọ tạm bợ của tôi, và ở với tôi thời gian một tuần lễ. Thời gian không đủ dài, nhưng quá đủ để cho tôi nói lên tâm tư t́nh cảm của ḿnh mà không c̣n e ngại, che dấu. Tôi như bắt được một tri kỷ, nên tâm sự hết tất cả. Những câu nói không mạch lạc, những câu chuyện vụn vặt... đủ cho người bạn của chúng ta kết nối lại thành một câu chuyện t́nh dang dở, ẩn đầy nước mắt. Tôi nói lên nỗi ḷng của ḿnh và ước muốn sâu xa là làm sao biết được tin tức của em sau một thời gian dài gần một phần ba thế kỷ .....

 

Vậy đó, vậy mà người bạn ấy đă t́m thấy em, đă chụp lại h́nh ảnh của em, và quan trọng nhất là xin được số điện thoại của em.

 

Tôi mừng như bắt được vàng, cầm trong tay số điện thoại của em, tôi muốn gọi ngay lập tức. Nhưng rồi lại ngần ngại, biết em có c̣n nhớ đến tôi, nhớ đến mối t́nh đầu ngọt ngào trong sáng của chúng ta không? Tôi lại tự tranh đấu với chính ḿnh, vẫn không dám gọi. H́nh ảnh của em do người bạn trao lại cho tôi làm bùng cháy trong tôi miền kư ức tưởng đă vùi chôn, nay khơi gợi bao nhiêu kỷ niệm của một thời đă quá xa vời! Em không khác xưa là mấy, vẫn là em, em của một thời áo trắng Y Khoa Huế, khóe môi, nụ cười, dù thời gian đă ghi nhiều vết tích, nhưng chẳng khó khăn ǵ để tôi nhận ra em giữa bao nhiêu người khác.

 

Lần hẹn lần, rồi đến một ngày, tôi phải gọi em. Tiếng nói của em vang vọng từ nửa ṿng trái đất làm tim tôi như ngừng đập. Tôi cố ngăn ḍng nước mắt, và h́nh như đầu dây bên kia em cũng không khỏi nghẹn ngào! Câu chuyện giữa chúng ta chẳng biết bắt đầu từ đâu, và cũng chẳng biết phải kết thúc như thế nào. Tôi chỉ biết tôi nói, và em nghe, em dạ, vậy mà cuộc điện đàm kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Tôi nghe em nhẹ nhàng hờn trách, trách sao ngày ấy tôi ra đi không lời từ biệt v..v và v..v...

 

Cuôc điện đàm chấm dứt, tôi bàng hoàng... Tĩnh tâm lại, tôi kết nối câu chuyện giữa chúng ta, tôi đau ḷng biết được một điều là em đă từng chờ đợi tôi một thời gian rất dài, thời gian làm tàn phai hết xuân sắc của một thời thiếu nữ. Sự chờ đợi vô vọng, cộng với áp lực của gia đ́nh, em đă kết hôn ở vào cái tuổi không c̣n trẻ nữa. Và hiện nay em đang sống một cuộc sống b́nh thường như bao nhiêu người phụ nữ khác, có chồng, có con, hy sinh tất cả những ước mơ thầm lặng của đời ḿnh để vun đắp một mái ấm gia đ́nh đúng nghĩa.

 

C̣n tôi, tôi đă từng mơ ước hăo huyền, mơ ước em vẫn là em của ngày xưa, vẫn chờ đợi tôi. Và tôi sẽ về bên em, sống với em những tháng ngày c̣n lại của cuộc đời, bù đắp cho em tất cả những ǵ mà em phải chịu đựng v́ lỗi lầm của tôi. Tôi đă mơ hai chúng ta sẽ bước chân trên con đường Lê Lợi ngày xưa để t́m về kỷ niệm. Tôi đă mơ sẽ được em chăm sóc lúc tuổi già bóng xế, và tôi cũng sẽ chăm sóc em, người yêu muôn đời của tôi. Tôi đă mơ về một mái nhà nhỏ, một bữa cơm đạm bạc ấm cúng do chính tay em nấu, và chúng ta cùng thưởng thức với nhau những món ăn quê hương. Tôi đă mơ, mơ nhiều lắm .....

 

Nhưng thôi, em hăy để cho tôi sống với giấc mộng lành của đời ḿnh. C̣n em, hăy gắng sống thật hạnh phúc em nhé! Và hăy tha thứ cho tôi, người đă làm cho em đau khổ một thời gian dài, v́ tôi là một người đàn ông không có bản lĩnh đúng nghĩa em ạ! Chính v́ không có bản lĩnh nên tôi đă để lạc mất em trong cuộc đời ḿnh. Mùa xuân trong cuộc đời của tôi đă lạc mất, chỉ c̣n lại mùa đông với những cái lạnh lẽo đến tê người.

 

Chẳng biết rồi đây trong những tháng ngày cuối cuộc đời, ta có c̣n gặp lại nhau không, nhưng sâu thẳm trong ḷng tôi vẫn ước mơ em được hạnh phúc, dù hạnh phúc muộn màng.

C̣n tôi ...

 

 

(Viết theo tâm t́nh của một người bạn)

BS MAI BĂNG THANH

Tháng 1 năm 2013

 

Mục lục 99 độ                  Trang chủ YKHHN