MỘT CHUYẾN BẮC DU
Lê Đ́nh Thương
Ở Mỹ, mỗi lần vào tiệm bán bàn ghế
là tôi chán nản nh́n mấy bộ ghế to tướng,
thô kệch, cho nên tôi phải cắn
răng đi mua hàng ở tiệm House of Norway gần nhà, loại
Scandinavian vừa nhỏ gọn vừa mỹ thuật, tuy
đắt tiền hơn.
Nếu không có hai người
bạn ở xứ Viking nầy th́ chắc không bao giờ
tôi có dịp ṃ qua thăm cho biết.
Nhân hè năm nay có dịp qua Pháp,
vợ chồng tôi lấy thêm một tuần đi Na-uy,
đáp lời mời của anh chị Lê văn Mộ
đă nhiều lần rủ rê.
Vâng, chỉ có mùa hè mới dám
ṃ qua cái xứ Bắc cực này để xem mặt trời
đêm.
Bạn chúng tôi là dân Paris lâu năm chở ra phi
trường Orly, anh ta chỉ vào một cặp tóc vàng mắt
xanh, cao lớn, da dẻ hồng hào, bảo:
“Mi cứ đi theo tụi hắn
là dân Nordique, chắc cũng đi Oslo đó.” Tài
thiệt, nghe hai anh chị nói tiếng x́ lô x́ la tôi không nhận
ra tiếng ǵ th́ biết anh bạn tôi nói đúng. Hỏi
bằng tiếng Anh th́ họ trả lời bằng tiếng
Anh, đúng là chuyến bay Oslo, thế là cứ làm quen cho có
bạn đồng hành.
Chỉ hơn 2 tiếng sau, máy bay Norwegian Airlines
hạ cánh phi trường Oslo, lúc đó đă gần 11 giờ
đêm mà trời c̣n sáng! Chúng tôi ngồi chờ thêm nửa
tiếng, có hẹn với bạn Tôn thất Hứa bay từ
Đức qua cùng đến thăm Na-uy lần đầu.
Gặp nhau, rủ đi tiểu, phải dở cười
v́ bồn tiểu đàn ông cho dân Na-uy cao, hai đứa phải
nhón gót. Bạn Mộ bị Parkinson không c̣n lái xe được, chị Mộ đến
đón chúng tôi lúc đó đă nửa đêm. May nhà anh chị
ở Strommen không xa phi trường Oslo bao nhiêu, độ
30 km, nhưng chị Mộ loay hoay không biết trả tiền
thế nào với cái máy khi ra cổng, mà chúng tôi nh́n mấy
hàng chữ Na-uy th́ cũng như dân thất học, chị
Mộ vừa dịch từng chữ, tôi vừa làm theo chỉ
dẫn từng nấc, cuối cùng cái chắn cổng mới
chịu mở. Ouf!
Về tới nhà anh Mộ c̣n thức chờ, tay bắt mặt mừng. Và trời vẫn
c̣n chưa tối hẵn tuy đă 1 giờ sáng. Nghe đâu
vào tháng này chỉ có 2 giờ trời tối, 3g sáng mặt
trời đă mọc trở lại. Được
chị Mộ cho một tô bún ḅ Huế thật hấp dẫn
rồi mới lên giường.
Sáng sớm hôm
sau, bà chủ dẫn đi quanh một ṿng tham quan nhà. Đại khái cũng như
nhà ở miền New Jersey chúng tôi, trang bị để chống
lạnh, có đều máy sưởi vẫn c̣n chạy giữa
tháng 6, với loại sưởi ấm nằm dưới
sàn nhà. Không bao lâu sau, vợ chồng Tôn thất Sơn,
Tường Ngọc lái xe đến cùng
ăn sáng với nhau. Sơn và tôi thời xa
xưa đă từng có nhiều kỷ niệm để
đời. Sơn đă sắp xếp với
anh chị Mộ về sống với chúng tôi một tuần.
Sơn- Tường Ngọc nhà ở
Kristiansand cách Oslo 300 km, nhưng con gái th́ ở Oslo nên chạy
qua lại cũng gần.
Nh́n cái xe M-B mới toanh của Sơn, 2 đứa
nhắc lại chuyện xưa năm thứ hai YKH đă từng
lăn quay mấy ṿng trên đồi Nam Giao trong chiếc 2CV
cùng với bạn Hầu mặc Sửu, thế mà cả 3
đứa ḅ ra không một vết trầy da!
Tội anh chị Mộ muốn đăi khách, vừa
mới đổi chiếc xe VW mới
để đi chơi xa. Sở dĩ tôi nhắc chuyện
xe v́ tôi là thằng mê xe, nhưng cái đáng nói hơn là ở
Na-uy, tậu xe không phải dễ dàng như ở Mỹ bởi
do cái thuế ác ôn 200% (nhớ thời VN ?)
Tóm lại, dân Na-uy phải trả gấp 3 lần
giá ở Mỹ! Câu chuyện buồn cười nữa: thấy
dầu xe hơi đen, tôi kêu chị Mộ
đi cùng v́ không biết đường, kiếm một chỗ
thay dầu trong tỉnh trước khi đi chơi xa. May là anh thợ máy cũng nói tiếng Anh được,
tôi yêu cầu thay bằng dầu nhân tạo (synthetic). Cầm
hóa đơn, tôi giật ḿnh: hơn 2
ngàn kron, tính ra gần 300 USD. Hỏi lại cho
chắc, không sai.
Chị Mộ chắc cũng giống vợ
tôi, chỉ biết mua sắm áo quần, làm ǵ biết giá cả
thay dầu xe. Tuy chị
dành trả tiền “Xe của tui mà” nhưng tôi th́ cứ xốn
xang, phải về kêu đứa con trai anh chị Mộ hỏi
cho ra lẽ. Hắn cười: “Đúng rồi đó
Bác ơi, không đắt đâu.” Trời ơi, chắc tui
bỏ nghề qua Na-uy làm thợ sửa xe
cho rồi. Thay dầu mà 300 đô, ở Mỹ khi tôi siêng
năng mua dầu, lọc dầu tự thay lấy, chỉ
tốn độ 20 đô, tới Quick-Lube chỉ 30 đô
là nhiều.
Hôm đầu, chúng tôi
được cho đi thăm Oslo, thăm cung điện
khiêm tốn của vua Na-uy, thăm công viên với nhiều
bức tượng khỏa thân hoàn toàn mà người Việt
ở Na-uy gọi là công viên Sexy.
Phải công nhận dân Na-uy
trông khỏe mạnh, cao ráo, da dẻ tốt tươi và
hiếu khách. Nhớ
lại thời xưa dân Huế lên gặp dân Đà Lạt
cũng thèm cái nước da hồng hào kia.
Sáng hôm sau chúng tôi 7 người đi 2 xe v́ c̣n phải
xách theo xe lăn cho bạn Mộ, lên đường đi
Geiranger, một vịnh fjord nổi tiếng cách Oslo 500 km. Tốc
độ tối đa chỉ 100 km/giờ ngoài xa lộ,
đường nhỏ c̣n ít hơn nên phải mất 8 tiếng
kể cả nghỉ ngơi dọc đường. Trời
mát, phong cảnh hữu t́nh, đường vắng tuy là
mùa du lịch, hay dừng lại để chụp h́nh, vả
lại chẵng gấp gáp ǵ.
Đó là cái thú du lịch bằng
xe hơi, con đường đi vui thú
không kém ǵ điểm đến.
Dù đang giữa tháng 6, đoạn
đường núi vẫn đầy băng tuyết, chỉ
được quét đường cho đi trong 3 tháng hè. Đi đâu cũng thấy
sông, hồ và núi, cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ.
Đến Geiranger ăn uống
xong mới đi t́m nhà ở. Và đây là đặc điểm
xứ Na-uy. Vùng du lịch này có rải rác trên đồi núi nhiều
căn nhà gọi là hytter (hut, hutte, log cabin). Cứ thấy chữ LEDIG (vacant) bên ngoài là mở
cửa vào xem, thấy được là ở lại.
Trong nhà có trang bị đầy đủ bếp núc, TV, mền
gối, máy giặt... Điều kiện
được in sẵn trên một tấm giấy, giá khoảng
100-150 USD một đêm, chỉ cần dùng xong nhớ hút bụi
dọn dẹp sạch sẽ trước khi ra về.
Không có một người quản lư, mỗi
ngày th́ có người ghé thâu tiền một lần.
Nh́n người mà nghĩ
đến ta. Tôi cảm thấy buồn buồn, biết đến
bao giờ nước Việt ḿnh mới đạt
được tŕnh độ này. Gặp cán ngố
bây giờ th́ nó dọn đi sạch bách trong nhà không c̣n một
bóng đèn chứ đừng nói ở đó mà chờ trả
tiền.
Chúng tôi ở lại Geiranger 3
ngày, chọn lối khác trên đường về để
được nh́n phong cảnh khác tuy hơi dài hơn chút
đỉnh. Ghé Trollstigen (Troll có nghĩa là ông kẹ) ăn món
đặc sản sausage giống dồi chó, tuy cà phê không
ngon bằng ở Mỹ. Qua ngày sau, cả đoàn c̣n lái qua
Thụy Điển đi shopping, chỉ cách Oslo 120km.
Ngày c̣n lại chúng tôi đi thăm nhà mấy con
anh chị Mộ, có 2 theo nghề cha, một
theo kinh doanh, ai cũng thành công ở xứ người. Con
gái anh chị Sơn cũng theo nghề bố mẹ sống
ở Oslo, nên Sơn-Tường Ngọc cũng lăm le dọn
về Oslo nay mai.
Trên đường về, tôi bàn với bà xă
ḿnh nên tính một chuyến Na-uy tiếp để c̣n lái xe trên con đường đứng tim vùng
Kristiansand trước khi Sơn-Tường Ngọc dọn
về Oslo. Humm!