MỘT CHUYẾN NAM DU

Lê Đ́nh Thương YKH-1

 

Mỹ vùng New York hơn 33 năm, tôi chưa bao giờ xuôi Nam bằng đường bộ quá miền Bắc tiểu bang Virginia, mặc dầu lái xe là nghề của chàng.

Đương kim chủ tịch YKHHN Phan tiên Thái nhiều lần rủ tôi về North Carolina, nhưng phải chờ đến thời cơ đưa đẩy thật sự. Đó là câu chuyện một chiếc xuồng périssoire (scull - tiếng Mỹ). Nguyên tôi có mua một chiếc khi nhà ở gần hồ Pompton Lake, NJ, gọi là để nhớ lại thời ở Huế ngang dọc trên sông Hương với chiếc xuồng riêng bằng gỗ không thua ǵ mấy chiếc bằng nhôm của Câu lạc bộ Thể thao. Về sau, để tiện đường đi làm, tôi dọn về Clifton th́ nhà này không có hồ hay sông, buộc phải gởi lại chiếc xuồng bên nhà bà láng giềng (vừa là bạn vừa là láng giềng).

Nhưng dù là bạn, tôi vẫn thấy áy náy trong tâm với tháng ngày trôi qua, đă “gởi” chiếc xuồng...quá lâu. Bao lâu thưa các bạn, cũng gần 17 năm! Cho nên khi trà dư tửu hậu với bạn Thái, nghe vợ chồng Thái-Mỹ Hoa bằng ḷng lên chở chiếc xuồng cưng của tôi về nhà bên bờ hồ, tôi mừng như thoát được nợ. Thầm cám ơn Thái đă giúp tôi trút được mặc cảm lợi dụng ḷng tốt bà bạn láng giềng ...hơi lâu. Nói là làm, Thái cùng vợ con lái xe từ North Carolina lên chở chiếc xuồng về, sơn phết lại (c̣n gởi h́nh lên cho xem), như mới. Fiberglass bền thật: “ Bây giờ th́ anh phải về đây để chèo nó lại đó “ Làm sao từ chối được.

Thế là sắp xếp 1 tuần xuôi Nam. Không c̣n trẻ, lại lái đến 10 tiếng nên tôi phải rủ thêm bạn đồng hành, dĩ nhiên phải là dân YKH. Bửu Cần YKH3 mệ ơi là mệ: “ Lái xe đường xa là không có tui rồi đó “. Bèn kêu Bách “Già” ở gần Philadelphia. Ngạc nhiên và thích thú: “ Đi th́ đi, sợ ǵ “ Ông nói th́ oai, nhưng cũng phải tránh Mother Day của bà.

 

Chiều ngày June 8, vợ chồng tôi lái xe xuống nhà Bách ở Berwyn, PA ở lại đêm, sáng sớm hôm sau trực chỉ Winston Salem, NC trên chiếc xe mới toanh của Bách.

Qua đến Maryland, tôi dành tay lái, phần để thử cái hộp số CVT (continuous variable transmission) mà chủ xe đâu có biết ất giáp ǵ, chỉ khoái chí cái điện thoại tự động handfree, cái GPS rất lịch sự lúc nào cũng câu: please...không như cái GPS của tôi lúc nào cũng cộc lốc “take this..take that..”

Tuy đường xa hơn 600 miles, chuyện tṛ với nhau cũng qua nhanh, mặc dầu hai bạn già trên bảy bó cứ cách 2 tiếng là phải xả bầu tâm sự. Cũng một dịp để bàn căi đề tài YK về BPH (benign prostatic hypertrophy).

 

Hồi xưa thông suốt làu làu

Giờ đây th́ bị chận đầu chận đuôi

 

Chiều 4 giờ gần đến, Thái hẹn gặp nhau ở quán Arby’s bên cạnh exit xa lộ. Anh chàng không tin tưởng GPS của ḿnh hay là định cho ḿnh ăn tối ở Arby’s đây? Gặp nhau tay bắt mặt mừng, Thái dẫn đường quanh co về nhà, hay nói đúng hơn là về cái dinh thự đồ sộ nằm ngay trên bờ hồ Lake Norman, thuộc tỉnh Mooresville. Đi đường cả ngày, chỉ cần đứng trong pḥng ăn nh́n ra mặt hồ phẳng lặng là bao nhiêu mệt nhọc tiêu tan ngay. Cái ly sâm banh Moet-Chandon trên tay cũng giúp thêm phần nào. Phải chụp h́nh gởi cho Vĩnh Chánh ngay buổi họp mini-YKH này!

Tối đó chúng tôi được Mỹ-Hoa đăi tôm nướng, cá hấp (cá không phải câu từ hồ v́ gia chủ tránh sát sinh), rượu vang ê hề. Thích thú là có thêm Tora, con trai gia chủ đang nghỉ break, chơi piano rất trội làm Túy cũng phấn khởi ḥa theo. T́nh bạn thắm thiết, phong cảnh hữu t́nh ḥa thêm tiếng nhạc hay, c̣n mong ǵ hơn.

 

 

Thuyền trưởng Phan Tiên Thái

 

 

NgVBách-MỹĐức, LĐThương-ThanhTuư, PTThái-MỹHoa

 

Khi nghe nói hồ Norman (tên này làm tôi nhớ Norman Bates trong phim Psycho), chúng tôi cứ liên tưởng một cái hồ có giới hạn, ai ngờ nó là những khúc quanh nới rộng của một con sông, chu vi đến hơn 500 miles, lái tàu đi hoài không hết, mà tàu của captain Thái đâu phải chạy chậm như chiếc tàu vượt biên của tôi năm nào. Tháng sáu, nước hồ đă ấm để tắm thoải mái, rồi c̣n phải thử qua hết mấy món đồ chơi của chủ nhà: speed boat, jet ski, kayak và cuối cùng chiếc xuồng périssoire “ru khách”. Sở dĩ tôi phải gọi là xuồng “ru khách” v́ tôi quên dặn Thái sắm cái nệm có padding bọc lên cái ghế gỗ có bánh xe. Sau 10 phút chèo lại loại scull này, dù tôi đă từng chèo từ chợ Dinh lên cầu Trường Tiền hồi trai trẻ, đă thấy hụt hơi ! Nhảy xuống nuớc tắm, thấy rát bàn tọa. Thật đúng là vết thời gian. Vừa chèo vừa ngoái cổ nh́n ra sau để khỏi tông vào nhà chứa tàu của Thái, tôi nhớ tới sáng kiến hồi đó lấy 2 kính chiếu hậu xe hơi gắn vào như xe mô-tô, để dễ ḍ đường khi chèo qua chợ Đông Ba đông thuyền đ̣.

Thời oanh liệt nay c̣n đâu! Bà chủ Mỹ-Hoa chèo c̣n nhanh hơn, c̣n cháu Tora th́ khỏi nói. Nhưng ai cũng bị “ru khách”. Nghe đâu Thái đă mua nệm ghế rồi khi tôi viết bài này.

 

 

Trời cũng ch́u ḷng người, cho liên tiếp ba ngày thời tiết tốt để chung sống với nhau bên hồ, với rượu nồng dê béo (chị Bách có mang theo một nồi bê thui), với ánh b́nh minh trên mặt nước hồ lung linh, với bao tiếng chim hót líu lo ngoài vườn, tưởng như tiên cảnh cũng có thế thôi. Thêm chia xẻ tâm t́nh với bạn, hớp ly rượu thấy nồng nàn hơn, đậm đà hơn khi khác cũng uống loại rượu đó.

Vài mẫu chuyện qua tâm sự với nhau, kể lại v́ thấy hay hay:

 

1) EM ƠI !

 

Mới biết bạn Bách “Già” cũng là một tay gây móp méo cho xe khá nhiều, nhất là vào mùa Đông. Chị Bách (Mỹ Đức) kể cứ mỗi lần ở nhà nghe điện thoại reo với tiếng anh Bách bắt đầu bằng “ Em ơi !” là biết thế nào cũng có chuyện với chiếc xe. Khi th́ trượt trên băng đá, khi th́ đống tuyết, hoặc mưa trơn, sương mù, có khi c̣n tông vào con nai băng qua đường...

Hèn ǵ Bách nhà ḿnh thay xe cũng thường xuyên, không phải v́ mê xe như tôi mà v́ “in his hands, they don’t last long.”

 

2) EM CHẾT THEO ANH.

 

Ai mà không có những lúc bực ḿnh, gắt gỏng. Nhất là khi có bà xă bên cạnh th́ mấy ông được nước càng làm già thêm nữa. Tuy nhiên chị Thái, Mỹ-Hoa đă t́m ra phương cách hữu hiệu để hóa giải. Có lần chàng tâm lư học nhà ta tức ḿnh chuyện ǵ đó bèn thốt lên trong lúc đang lái xe với vợ : “ Anh muốn chết đi cho rồi!”, Mỹ-Hoa đáp lại ngay :” Em chết theo anh”. Tuyệt cú mèo. Đây là một tuyệt chiêu quí bà nên học, thay v́ thách thức ông chồng như một cặp tôi quen: Anh có giỏi th́ đi đi. Làm hắn ta bỏ đi thiệt.

 

Kể chuyện đi chơi North Carolina mà không nhắc đến danh lam thắng cảnh vùng núi đồi này th́ đâu được. Mặc dầu căn biệt thự bên hồ là hotel 6 sao rồi, gia chủ vẫn chở cho chúng tôi đi thăm phố cổ Winston-Salem; không ai hút thuốc nên thôi OK Salem ?! Blue Ridge Parkway thật hùng , đến thăm đỉnh núi Blowing Rock để nghe câu chuyện t́nh của người đẹp da đỏ khi người yêu nhảy xuống vực sâu để tránh bị bắt về. Người đẹp đă khẩn cầu với Ông Trời và từ vực sâu một luồng gió mạnh đă đẩy người yêu trở lên. Đây cũng là nơi hiếm có những hạt tuyết bay ngược từ dưới lên trên. Chúng tôi cũng viếng thăm ngọn núi Grandfather Mountain, rất thích hợp v́ cả 3 chúng tôi đều grandfather cả rồi, chỉ có gió hú trên đỉnh núi đẩy khá mạnh như trong truyện Wuthering Heights của Charlotte Bronte, làm thân già này không dám băng qua cây cầu Mile High Swinging Bridge.

 

Ngày vui qua mau, khi bịn rịn chia tay, Bách già c̣n nói: Ê lần sau đi đâu chơi nữa nhớ rủ nghe ! Qua mùa Đông, Hè tới thế nào Bách cũng có xe mới cho tôi lái.

 

LDT  7/2013

 

  

 

Mục Lục 99Độ           Trang Nhà YKHHN