Inline image 1

Khi nhìn lứa trẻ đôi tám xinh đẹp của đất nước này háo hức, rộn ràng chuẩn bị cho mùa prom, mới nhớ là mùa hè sắp đến. Những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở đây có quá nhiều tự do và hạnh phúc để phơi phới cõi lòng ở tuổi xuân thì. Những mái tóc vàng tơ, ánh mắt tròn to với hàng mi cong vút và dáng dấp nở nang tuyệt mỹ ấy như nói với đời rằng chúng đã sẵn sang vào đời. Mạnh dạn và đầy niềm tin đi suốt cuộc đời này với nhiều nghị lực. Một nghị lực sung sức như đất nước non trẻ mới có hơn hai trăm năm này. Một đất nước có một nền hiến pháp dân chủ và tự do tối ưu đặt giá trị con người lên trên mọi thứ. Trên cả mọi tôn giáo, chủ thuyết và thể chế. Ở một đất nước có nhiều sắc tộc hơn bất kỳ đất nước nào và niềm tin cao cả vào giá trị con người đã làm đất nước này luôn đứng dậy sau bao cuộc chinh chiến, và bao lần khủng bố tàn phá. Mỗi lần đứng dậy là mỗi lần mạnh mẽ ngẩng cao đầu và đi tới với những giá trị nhân bản tuyệt vời.

Nhìn lại tuổi học trò của chúng mình thật buồn em nhỉ? Chúng ta bước vào tuổi đôi mươi với những lo âu cơm áo và hoài nghi về ngày mai mưa nắng cùng những ánh hỏa châu chấp chới trong giấc ngủ và những cái chết trên tờ nhật trình thường ngày. Như một đứa bé đang tập bò đã vội vàng đứng dậy để chạy ngay vào đời đầy gian truân. Như chúng ta từ tuổi thơ đi thẳng vào tuổi người lớn mà bỏ qua cái tuổi trẻ dậy thì - dấu yêu lưu luyến. Những hẹn hò thầm kín đầu đời, mật ngọt như trái cấm không đủ làm đầy tháng ngày hư huyễn nọ. Những lồng lộng tình thơ đó không đủ vá víu cho đôi tà áo em xưa che kín lối đi về. Nói gì đến những mái tóc bồng bềnh uốn lượn, những bộ móng tay giả thắm tươi, những gót chân mềm xinh xắn trong chiếc giày cao gót và bộ áo dạ hội lộng lẫy, rực rỡ như cô dâu trong ngày cưới hân hoan của những học sinh trung học chuẩn bị ra trường nơi này.

Ngày đó em vẫn chỉ có 2 bộ áo dài, màu trắng cho ngày nắng và tím thẫm cho ngày mưa. Còn anh thì mãi là thư sinh với áo sơ mi trắng và chiếc quần tây xanh “nhất dạ tứ thời”. Đơn sơ vậy mà chúng mình đã đi qua tuổi đôi tám và bước vào đời với một mùa hè cuối cùng đầy kỷ niệm râm ran tiếng ve sầu và hoa phượng đỏ ối một màu chia ly. Cuốn sổ lưu bút ngày xanh và tà áo em lấp đầy dòng mực tím. Những ký ức không bao giờ nguôi ngoai cùng câu hát chân chất bùi ngùi: “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn. Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương…”

Mùa hè năm đó bọn mình buồn chi lạ! Buồn hơn cả man mác buồn nhiều. Bởi chúng mình không có chín mươi ngày xa cách. Mà cách xa cả trùng khơi vĩnh biệt. Đó là mùa hè cuối cùng của thời trung học, khi cánh cửa lớp khép lại yên ắng cùng tiếng trống trường thì chúng mình đã bước vào đời. Và trước mắt chúng mình là muôn ngõ đường tan tác như xác hoa phượng và nắng mùa hè loang loáng như kính vạn hoa. Một mùa hè cuối khó quên khi chúng mình trốn cái nóng oi ả miền Trung để vào rạp ciné Châu Tinh xem phim The Summer of ’42. Và chúng ta đã ngất ngây với giai điệu tuyệt vời của nhạc phim. Bài nhạc đã đem lại giải Oscar cho nhà soạn nhạc, nhạc trưởng, dương cầm thủ Michel Legrand. Với lời Anh ngữ: "The Summer Knows" của Marilyn & Alan Bergman:

The summer smiles the summer knows
And un-ashamed, she sheds her clothes
The summer smoothes the restless sky
And lovingly she warms the sand on which you lie

The summer knows the summer's wise
She sees the doubts within your eyes
And so she takes here summer time
Tell the moon to wait and the sun to linger

Twists the world round her summer finger
Let you see the wonder of it all
And if you've learned your lesson well
There's little more for her to tell
One last cares it's time to dress for fall

Mùa hè cười vui, mùa hè biết hết
Nàng không e thẹn, thịt da với trời
Mịn màng mùa hè, trời xanh vời vợi
Cát ấm chỗ nằm, nồng nàn tình ơi

Mùa hè biết hết, trải nghiệm lòng trai
Nàng như thấy hết, ngờ nghệch mắt ai
Tình níu trăng đợi và ngày thêm dài
Cho mùa hè chậm đi qua đời này

Ngón tay mùa hạ nàng quấn quanh tôi
Mang bao điều lạ ngập tràn tinh khôi
Có cần gì nói khi áo nàng rơi
Tình ơi ân ái, lời nào thôi buông

Một lần âu yếm, ngàn đời tơ vương …

Mùa hè năm 1942 thật tuyệt vời không như bao mùa hè vui buồn mà bọn mình đã có sau này. Một ca khúc chậm buồn du dương. Bắt đầu bằng cung thứ rồi hân hoan vài cung trưởng ngọt ngào như tuổi thơ, dịu dàng và chân chất như bao ca khúc tiền chiến của chúng mình. Về một mùa hè của tuổi mới lớn. Về một mùa hè trước khi cánh chim non trẻ vươn cánh tung bay trên trời đầy bão tố và nắng hồng. Như tình yêu đầu đời trước muôn hồng sắc thắm và vị đắng ngắt của sự thật nghiệt ngã. Những sự thật rất đời thường, phũ phàng bên ngoài trang vở học trò.

Mùa hè năm 1942 thật khó quên khi khói lửa của Trân Châu Cảng chưa lắng xuống, và cuộc chiến tranh lần đầu tiên đến đất Mỹ đã cuốn hút biết bao chàng trai, cô gái tóc vàng hoe đi vào những trang sử hào hùng đầy oanh liệt của thế chiến thứ hai. Như một cơn lốc dữ, chiến tranh cũng bắt đầu đi qua mảnh đất quê mình thật tàn khốc…

Bao năm rồi em nhỉ? Có biết bao mùa hè đi qua tuổi học trò. Buồn nhất chỉ có mùa hè cuối cùng của thời trung học… Một mùa hè đầy hoài niệm và nhung nhớ ngút ngàn. Về một thuở mới lớn, yêu người vụng dại và những câu thơ lượm đầy trang nhật ký. Một thuở yêu đời giỏ xe chở đầy hoa phượng và mê say những ca khúc mùa hè. Đẹp mãi như giai điệu The Summer Knows qua tiếng hát Nguyễn Hồng Nhung, với lời nhạc Việt của Nguyễn Ánh 9:

Tình trong phút giây
Tình yêu thơ ngây
Tình yêu đắm say
Mùa hè năm ấy
Tình yêu thiết tha
Chìm trong bao la
Người yêu đã xa
Lòng ai xót xa
Tình yêu đã qua ...

Nói đến mùa hè là hình dung đến một bức tranh ngập sắc màu với 3 chữ S. Nắng ấm, cát mịn và ái ân. Tuổi mới lớn với xác thân khát vọng những phiêu du, những cảm giác cháy bỏng mới lạ... Làm sao chàng thiếu niên Hermie quên được một mùa hè nồng nàn như vậy. Làm sao Hermie quên được nàng goá phụ Jennifer O' Neill lộng lẫy tươi mát và chín muồi như trái cấm. Ràn rụa trong nỗi mất mát người chồng là phi công vào những ngày đầu của cuộc chiến. Chỉ một đêm cô đơn đến tột cùng, khổ đau mất mát đến nát lòng và trong men rượu, khói thuốc... xác thân góa phụ đó đã phơi mở những miền hoan ca đầu đời cho chàng trai tân. Chỉ một lần thôi, rồi Jennifer lặng lẽ đi ra hiên nhà, nhìn vào bầu trời đêm bao la trên bờ biển vắng, và thầm thì: "Good night! Hermie." Đó là lời cuối cho cuộc tình chóng vánh thuở niên thiếu. Khói thuốc lá và bóng Jennifer trong màn đêm tịch liêu là hình ảnh cuối cùng mà Hermie mang theo mãi suốt tháng năm cuộc đời.

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy/Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên. Huống chi chàng thiếu niên Hermie đã đi xa hơn lưu luyến. Đi sâu vào những hân hoan của ái ân thì làm sao lòng nguôi quên được. Để nhiều năm sau khi  Hermie đã trưởng thành, ngậm ngùi nhìn lại ngôi nhà bên bờ biển vắng. Từ trong ngàn lau sậy lây lất, âm vang tiếng sóng cùng tiếng tự tình của lòng: "Cuộc đời là những gặp gỡ với chia ly. Và mỗi thứ ta mang theo luôn có chút gì bỏ lại phía sau..." 

The summer knows, mùa hè làm chứng nhân cho tình yêu chúng mình. Cơn gió hạ cuối cùng thổi qua môi em thơm. Ánh nắng hè cuối cùng cháy trên da em mềm. Cơn sóng biển cuối cùng cuốn đi dấu chân tuổi thơ trên cát. Và ca khúc của mùa hè cuối cùng lơ lửng ngoài song cửa lớp. Miên man – thênh thang.

Em có bỏ lại chút gì phía sau không em?

 

Sean Bảo. Austin, May 2013

 

http://www.baosinh.com/ | Tùy Bút site               

http://www.sean-bao.com/  |  SB Graphic Design

   

http://i361.photobucket.com/albums/oo56/seanbao/signature.jpg 

 

 

Mục Lục 99Độ                             Trang Nhà YKHHN