TẢN  MẠN  VỚI  NẮNG  LOANG

Khoảng trên một tháng trước đây trong mạng lưới ykhgroup, đàn anh Hoàng Thế Định có thả cho nghe bản nhạc Nắng Loang đă được một đàn anh nghệ sĩ khác là Trần Nhật Trí, #5, ở VN, đưa vào Youtube. 

Bản nhạc do chính con trai của anh Định tŕnh bày bổng nhiên đă lôi cuốn tôi một cách kỳ lạ, dù đă một vài lần nghe qua bài hát này vài năm trước đây. Có lẻ trong một khoảng khắc nào đó, hay trong một bất chợt của tâm hồn, tự nhiện ḷng cảm thấy chơi vơi trong tiếng ca điệu nhạc nhẹ nhàng quyến rủ ấy để từ đó có thêm những cảm xúc về Nắng, tưởng nhớ đến bao kỷ niệm về Nắng, những lang thang vui buồn trong quá khứ với Nắng dưới một góc độ khác. Và cứ thế, như thể bị “nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt…” bản nhạc Nắng Loang đă thu hút tôi nghe trên cả chục lần không chán ngay trong đêm đầu khi nhận được do anh Định gởi riêng kèm theo với lời nhạc. Thật là tuyệt vời!!

Qua bản nhạc, anh Định đă mở cho thấy một khung trời kỷ niệm êm đẹp thoáng nhẹ khi nắng loang bên thềm nhà vắng êm, với bên ngoài”hàng cây trong gió thoảng rung nhẹ”. Và khác với “bên nhau nắng hạ rộn ràng, cho nhau thoáng rượu nồng nàn” của những ngày hè hoan lạc, bài Nắng Loang đưa ta đến với khung cảnh mùa Thu đơn côi khi “vài chiếc lá vàng rơi chơi vơi, trong nắng chiều cuối thu” khiến ta cảm thấy chia ly đang kề cận. Trong khi “Giọt nắng đi hoang vào mắt em buồn” hoặc “lùa nắng cho buồn vào tóc em”, t́nh yêu ở đây có vẻ đậm đà thấm thía hơn v́ “Hương t́nh dâng ngút trong tim anh, cùng với màu mắt em”. Có phải chăng khi “Chiều đă đi vào vườn mắt em, mùa thu qua tay đă bao lần”, để người thôi đừng nhớ người, trả lại cho nhau hằng bao kỷ niệm, ngay cả những giọt nắng của ngày nào cũng đành “trả về hư không giọt nắng bên thềm”. Nắng sẽ vĩnh viển không c̣n là nắng của ngày xưa ta quen biết nhau, v́ trong “một chiều công viên, nắng khóc trên đôi tay ngà…và nắng chết trên mi”. Hẳn từ đó, ḷng ta chùng lại “Nắng êm xa dần tận cuối trời” một khi “em nói lời giả biệt,qua đôi mắt buồn đầy luyến thương. Và cứ thế “tháng ngày lặng lẽ, thời gian thắt se, xót t́nh năm cũ, người xưa viễn du”. Những mất mát trong đường đời thật khó tàn phai khi biết rằng “Trong tôi ngày đă sang đêm lâu rồi”“đời hợp tan, t́nh dở dang, nặng sầu mang, bàng hoàng nghe nắng trôi sang”. Giọt nắng bấy giờ như vô t́nh không hương sắc mà chỉ là “lung linh giọt nắng bên thềm” từ dạo “Đưa chân em từ giă tôi”.

Xin mạn phép mời quư Anh Chị Em thưởng thức thêm một lần nữa bản nhạc Nắng Loang cùng với lời nhạc trước khi đọc phần viết kế tiếp, để sự hoà điệu cùng vang lên trong mỗi chúng ta. Với tất cả sự ước mong của cá nhân tôi, bản nhạc Nắng Loang rồi đây sẽ có chổ đứng xứng đáng trong ḷng người mê say âm nhạc, bên cạnh những tác phẩm đă nổi tiếng về Nắng mà tôi hằng yêu chuộng như Nắng Chiều, Nắng Thủy Tinh, Giọt Nắng Bên Thềm, Giọt Nắng Hồng và Nắng Hạ…

NẮNG LOANG

Nắng loang bên thềm nhà vắng êm, hàng cây trong gió thoảng rung nhẹ,

Vài chiếc lá vàng rơi chơi vơi, trong nắng chiều cuối thu.

Nắng loang áo em màu tím xưa, màu tôi thương mến nhất trong đời

Hương t́nh dâng ngút trong tim anh, cùng với màu mắt em.

Trong âm thanh chuông ban chiều, truyền ngân theo ánh nắng phai màu,

Và em nói lời giă biệt, qua đôi mắt buồn đầy luyến thương.

Nắng êm xa dần tận cuối trời, màn sương lam xuống đẫm bờ vai,

Le lói mấy đóm đèn nhà ai, đưa chân em từ giă tôi.

 

          Bạn ơi, xin hăy cùng tôi nhắm mắt lại hồi tưởng đến khoảng thời gian chúng ḿnh ngồi tựa trên cửa sổ nhà vào một chiều cuối thu với những cơn gió thoảng và lá vàng rơi chơi vơi bên ngoài trong nắng loang. Có phải chăng một lần nào đó trên con đường hoang vắng rực sáng nắng loang, bạn đă bân khuâng nhớ đến một tà áo tím bước nhẹ vào đời ḿnh. Hoặc xin bạn hảy ngồi buông thả bên thềm nhà trong chiều tàn, lặng ngắm những tia nắng vàng lóng lánh, nhảy múa mơn trớn trên da thịt ḿnh. Hay tận hưỡng ánh sáng lung linh trên mặt nước khi nắng loang trong một chiều tàn. Có phải chăng bạn và tôi đang mơ hồ cảm nhận một chút ǵ man mác đang tỏa dần trong tâm hồn ta. Một chút xao xuyến vấn vương. Một chút gợi nhớ mơ màng.

Này em yêu dấu, có phải định mệnh đă khiến tôi gặp em tung tăng dạo chơi trong công viên vào mùa thu bên bờ sông Hương khi nắng loang tràn ngập cả khung trời và thắp sáng đôi mắt ngây tṛn, khiến tôi chao đảo lạc lối trong em tự thủa ấy. Chiếc áo đầm em không là màu trắng mà cũng chẳng là màu tím để khép kín tim nhau, nhưng lại màu hoàng kim khiến hoàng hôn thêm rực sáng trong mắt em.. Để từ đấy tôi đâm ra yêu màu vàng khuê các đó. Và cũng từ đấy hương t́nh bổng dâng ngút trong tim tôi và tôi đă chết lịm v́ em. Xin hảy cùng nhau mở toang những h́nh ảnh của quá khứ để thuyền hạnh phúc nương gió bay cao tránh xa những đám mây đen, để em và tôi ngọt ngào dâng hiến măi cho nhau. Và để màu nắng vĩnh viển không thôi tàn trong vườn t́nh chúng ta và màu thời gian thôi làm trắng màu tóc em.

Với bao cảm xúc hoài ghi, tôi ước mong bản nhạc Nắng Loang sẽ được chính tác giả tŕnh diễn trong mùa Đại Hội YKH chúng ta ở Orlando vào tháng 8 này, trước khi mặt trời xế bóng, để mọi người hiện diện thâu nhận được những màu sắc của nắng loang. Và để màu nắng bấy giờ tiếp tục đi vào trong đôi mắt người em yêu.

                                                                                      Vĩnh Chánh

 

            

Trở về:   Trang trước    Trang chủ