NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT CỦA BẠN TÔI.

Cao Thanh Tâm.

 

Trước ngày đại hội y khoa năm nay Vĩnh Chánh phone cho tôi:

-Có người bạn cũ của Thanh Tâm hỏi thăm đây! Biết là ai chưa?

          Tôi đáp ngay không một chút suy nghĩ:

          -Thanh Thiện!

          Chỉ có Thanh Thiện là người hỏi thăm tôi trong số khách ở xa về dự đại hội Y khoa mà thôi. Tôi tự tin như thế khi biết trong số khách xa tới có bạn tôi Thanh Thiện; người bạn học cũ cuả Đồng Khánh ngày xưa hai năm đệ nhị và đệ nhất, người bạn học giỏi tuyệt vời của tôi.!

 

Thanh Thiện nhỏ nhắn vui tươi của tuổi mười tám đă lưu laị trong tôi nhiều kỷ niệm và xúc động của một thời đi học cho măi đến hôm nay.

Với cảm xúc dâng tràn khi nghe lại giọng nói của bạn qua phone, tôi lính quưnh hỏi Vĩnh Chánh sau khi mơí nói với Thanh Thiện vài câu…

-Thiện chờ Tâm một phút nghe! Cho Tâm nói với Vĩnh Chánh một chút…

Vĩnh Chánh ơi, có Minh Châu đó không? Cho Tâm nhờ Minh Châu một chút…

-Minh Châu đang bận, nhờ ǵ nói đi!

Tôi lúng túng:

-Tâm nhờ Minh Châu ôm Thanh Thiện thật chặt dùm Tâm và tả cho Tâm nghe Thanh Thiện ra sao!

Với tiếng cười láu lỉnh, Vĩnh Chánh đáp:

-Sao không nhờ người đứng ngay đây cho tiện?!

Nghe đây! Thanh Thiện gọn gàng tháo vát ngay khi xuống sân bay với cái xe chất đầy hành lư cao hơn đầu. Dáng người chăm thể dục và đi bộ rất giỏi nên không thay đổi bao nhiêu. Hỏi ǵ thêm không?

-Thôi thôi…,cám ơn Vĩnh Chánh! Cho Tâm nói chuyện tiếp với Thanh Thiện…

Tiếng cuời khúc khích xa dần, chúng tôi tiếp tục câu chuyện:

- C̣n hai tuần nữa là tụi ḿnh gặp lại nhau, sẽ nói chuyện nhiều hơn…Thiện biết không hồi anh Sang c̣n ở tù có gặp Thanh Thiện ở bịnh viện Phan Thiết khi anh chuyển bịnh của trại tù về đó…

- Thật sao! Sao anh Sang không gặp Thiện?

- Đang là tù mà gặp Thiện th́ sẽ gây nhiều khó khăn cho Thiện, nên anh Sang cho tù nhập viện xong là quyết định quay về trại ngay.

Khi Tâm và thằng con vào Hàm Tân thăm, anh chỉ kể cho Tâm nghe vậy thôi…

Hôm đó Tâm rất vui mừng khi biết Thiện đang là BS. truởng khoa Sản Phụ ở BV Phan Thiết và tự nhiên nghĩ nhiều về Thiện trong những năm học Đồng Khánh… Nhờ vậy mà từ Hàm Tân về Sàig̣n rồi từ Sài G̣n ra Đà Nẵng Tâm bâng khuâng nhớ chuyện ngày xưa nên cũng đỡ buồn và duờng như con đuờng như ngắn hơn những lần thăm nuôi khác…

 

Tâm vẫn nhớ những ngày mưa băo vào lớp, quần áo Tâm luôn luôn ướt dù đội nón và mặc áo mưa v́ Tâm phải đạp xe qua cầu Trường Tiền. Thiện th́ quần áo bao giờ cũng đàng hoàng v́ chỉ từ trên lầu bước xuống (chắc là ở gần Vĩnh Chánh - nguời vẫn thuờng gởi cốc va me chua cho...lớp nhị C2 tụi ḿnh! ) phải không? Thôi tạm dừng ở đây…Hẹn gặp lại hai tuần sau!...

 

Tắt phone, tôi bâng khuâng đi tưới cây và tâm hồn bàng hoàng xao xuyến nhớ lại những ngày cô Vơ thị Nguyệt dạy Anh Văn năm nhất C2 của tụi tôi, dẫn cả lớp có mười đứa đi du ngoạn Ngự B́nh ăn bánh bèo Vĩ Dạ…

Thiện có nhớ ngaỳ Giáng sinh năm đệ nhất lớp tụi ḿnh đi uỷ lạo chiến sĩ không?

Chỉ nhất C2 mà thôi v́ mấy cô nghĩ rằng tuị ḿnh có thể nói chuyện và an ủi mấy anh chiến binh Hoa Kỳ xa nhà…

Miên man nghĩ về ngày Giáng sinh năm đó tôi được cô Nguyệt giới thiệu một anh trung sĩ Mỹ và bảo tôi nói chuyện với anh ta. Các bạn khác cũng được phân ra nói chuyện với anh em chiến binh Hoa Kỳ và tặng họ những khăn tay mà chúng tôi thêu ờ lớp…

Với số vốn Anh ngữ ở trường và ở hôị Việt Mỹ giúp tôi nghe hiểu và nói chuyện được với anh trung sĩ Mỹ. Anh ta c̣n trẻ khoảng ngoài hai muơi. Tôi được biết là anh ta ở tiểu bang Texas, con út trong gia đ́nh có cha mẹ già và anh ta rất mong tới ngày hết hạn chiến đấu ở Việt Nam để trở về Mỹ đi học lại…Tôi cũng kể về ḿnh và những sinh hoạt cuả trường Đồng Khánh trong những việc Uỷ lạo chiến sĩ, Uỷ laọ thương binh, cưú trợ băo lụt…

Khi lớp chúng tôi chia tay các anh đă chụp h́nh lưu niệm trước khi thầy tṛ  lên xe về laị trường… Mấy tháng sau trong giờ ra chơi cô Nguyệt đă gọi tôi lên bàn giáo sư trao cho tôi một phong thư có h́nh:

-Anh Trung sĩ John hôm lớp ḿnh đi Uỷ laọ gởi thư cho em đây, có tấm h́nh mà bạn anh ta chụp nữa. Em nhớ trả lời cho anh ta. Tất cả thư mấy anh lính Mỹ gởi về trường nhờ chuyển laị cho các em. Nhớ trả lời theo địa chỉ ghi nơi b́ thư!

Tôi hố hộp mở thư, một tấm ảnh anh ta và tôi đang chuyện tṛ bên ngoài doanh trại quân đội Mỹ. Anh ta mặc quân phục và tôi mặc áo dài trắng tay cầm chiếc áo mưa…Anh Trung sĩ John viết rằng anh ta đă về nước và luôn luôn nhớ ngày Giáng sinh và lớp chúng tôi đă mang laị cho các anh niềm an uỉ lớn lao trong ngày Giáng sinh cô đơn. Anh ta c̣n nóí là anh luôn nghĩ về tôi , cô nữ sinh mà anh biết qua bảng tên trên áo. Anh đă nhờ trường Đồng Khánh chuyển thư cho tôi và mong ước nhận thư tôi thường xuyên…

Một chút bâng khuâng khi đọc thư và nh́n tấm h́nh ngày Giáng sinh vừa qua. Tôi định viết thư trả lời như lời dặn của cô giáo tôi nhưng tự nhiên tôi nghĩ anh ta là người Mỹ nên đâm ra dè dặt và đưa thư đó cho ba tôi xem khi ông đi dạy về. Quả nhiên ba đăm chiêu im lặng một lúc rồi nói;

-Thôi đừng trả lời! Họ là nhà binh nay đây mai đó không ai biết ai…

Tôi vâng lời ba và quên ngay anh trung sĩ John trong ngày Ủy lạo năm đó; cho đến hôm nay gặp lại Thanh Thiện th́ bỗng nhiên h́nh ảnh anh Trung sĩ Mỹ xa lạ trở về trong trí tôi như những kỷ niệm ngày xưa êm đềm và nhẹ nhàng làm cho tôi tạm quên thực tế để bâng khuâng ...

 

Thanh Thiện, bạn tôi, người có mănh lực gợi lại nơi tôi nhiều kỹ niệm của một thời hoa ńên. Tôi biết chằc khi gặp lại nhau chúng tôi sẽ không có nhiều thớ gian và cảm xúc như lần đầu gặp nhau qua phone nhưng không ngờ Thanh thiện đă dành cho tôi nhiều giọt nước mắt…

 

Lần đầu khi mới đến chợ ABC chúng tôi đang ngồi chờ ĐSNam trong xe th́ Vĩnh Chánh và Thanh Thiện đến. V́ ngồi sau  nên tôi chỉ đưa tay ra ngoài xe. Thanh Thiện đi vội đến và nắm chặt tay tôi một lúc rố buông ra và quay đi về xe mà Vĩnh Chánh đang đợi với dáng nhanh nhẹn...Tôi nh́n theo và xúc động nghẹn ngào v́ biết rằng Thanh Thiện đang khóc!

Tôi vẫn chưa nh́n rơ mặt Thanh Thiện và Thanh Thiện cũng chỉ mới cầm đuợc bàn tay …lao động của tôi thôi; Có lẽ v́ vậy mà những giọt nước mát đầu tiên đă rơi dành cho người bạn học cũ nhiều năm thiếu may mắn. Ngày xưa Thanh Thiện vẫn thường khen tôi có bàn tay đẹp: ”Chắc chắn đời Thanh Tâm sẽ nhàn hạ yên vui, bàn tay này th́ đâu có làm ǵ được chỉ lo học thôi phải không?”

Cô “thầy bói” học rất giỏi nhưng về khoa tướng số th́ dở qúa!

Nhiều khi nh́n đôi bàn tay của chính ḿnh tôi cũng ngậm ngùi…nhưng chỉ là thoáng qua thôi… không những thế c̣n cảm thấy may mắn là ḿnh vượt qua được mọi gian truân mà đôi bàn tay là nhân chứng!

Trong đêm nhạc thính pḥng, chúng tôi: Thanh Thiện, Bích Hà, Duyên, Bích Thọ và tôi có dịp ngồi gần nhau nhắc chuyện xưa và cả năm đứa cảm thâư hạnh phúc vô cùng. Bích Hà nói:

-Thanh Thiện thương Thanh Tâm lắm!

Tôi nh́n Thanh Thiện cười th́ thấy mắt cô đă uớt long lanh dưới ánh đèn màu, Thanh Thiện dành cho tôi giọt nước mắt thứ hai! Tôi ôm vai Thiện th́ thầm:

-Rốt cuộc tất cả tụi ḿnh được gặp lại nhau. Tâm rất hănh diện có một cô bạn học ngày xưa là một bác sĩ xuất sắc như Thiện. Các thầy và các anh khóa trước đều khen ngợi Thanh Thiện . C̣n Tâm th́ cũng có một happy ending rồi, Thiện đừng buồn và lo cho Tâm nhiều qúa. Tất cả chúng ta đều có một số phận riêng nhưng laị có chung một qúa khứ hoa mộng dễ thương. Tài sản đó đă làm chúng ta giàu có rồi phải không Thanh Thiện!

Thanh Thiện cười nh́n tôi triù mến, nụ cừơi lặng lẽ làm tôi nhớ ngày xưa…

Lớp chúng tôi có mười đứa năm đệ nhất đuợc các thầy cô khen là học đều nhau và tất cả cùng chăm chỉ. Điều làm tôi hănh diện hơn cả với các lớp đệ nhất khác là có Thanh Thiện. Cô học quá xuất sắc tất cả các môn nên dù học thua Thanh Thiện một chút, cũng được liệt vào loại khá rồi!

Đêm hội Y Khoa đông và rộn ràng quá. Tôi lại loay hoay bán sách ở chiếc bàn mà các anh trong hội dành cho nên không ngồi gần Thanh Thiện và chỉ gặp cô hai lần đến mua sách và nhất định trả tiền dù tôi từ chối. “Tâm cần tiền để in sách!” Thiện cười tươi và chúc tôi bán được nhiều sách…

Lần cuối cùng gặp nhau trong buổi ăn sáng ở nhà Nam Khang, chúng tôi đă cùng nhau chụp h́nh thật nhiều, hầu hết là những tấm h́nh Thanh Thiện ôm tôi như ngày đi học. Trong đó có một tấm thật cảm động; Thanh Thiện đưa hai tay về phía tôi chờ đợi trong lúc tôi đi về phía cô, đă được nhà tôi thu h́nh được!

 

Năm nay tôi không có bài tường thuật cho hội như mọi năm, nhưng với những h́nh ảnh và kỷ niệm về bác sĩ Trần Thanh Thiện cũng là những h́nh ảnh sinh động của Hội phả́ không; thưa các anh chị Y Khoa Huế Haỉ Ngoại?

 

Thanh Thiện, cô nữ sinh nhỏ nhắn mảnh mai với đôi mắt sáng thông minh xuất sắc vui cười hồn nhiên cuả một thời thơ ngây. Người nữ bác sĩ giỏi tận tuỵ với bịnh nhân và một người bạn giàu t́nh cảm đă dành cho tôi rất nhiều hạnh phúc và lạc quan bằng những giọt nước mắt trong suốt thương yêu!

 

Ngày Hội Y Khoa Huế Hải Ngoại năm 2013.

 

CAOTHANHTAM.

 

 

 

Mục Lục 99Độ           Trang Nhà YKHHN