Ở vào lứa tuổi của anh chị Lê Đ́nh Thương, sống với con là một chuyện hy hữu, nếu không muốn nói là một hạnh phúc, nhất là khi "la nó hồi nhỏ, bây giờ được nó la lại th́ cũng công bằng thôi..." Xin mời quư ACE đọc câu truyện ngắn dưới đây để thấy những ngày anh chị Thương sống với con măi măi là những ngày vui, vui như ngày sum họp gia đ́nh trong dịp Tết. BBT.

 

SỐNG VỚI CON

 

Đây là một đề tài khá mang tính thời sự. Lẽ dĩ nhiên phải hiểu chữ con đây là con đă có gia đ́nh, chứ con c̣n nhỏ hay chưa lập gia đ́nh, ở với bố mẹ là chuyện thường t́nh.

Thứ nữa, tôi lấy đề tài “Sống với con” chứ không phải “Con sống với ḿnh” với lư do rất dễ hiểu khi các bạn đọc tiếp bài này.

 

Sau khi ở New Jersey 17 năm, tôi mới tậu được căn nhà thứ nh́, nói là rộng răi tiện nghi th́ nhà nào ở Mỹ không đạt tiêu chuẩn này, là dư thừa. Tuy nhiên chúng tôi may mắn kiếm được một vị trí rất tiện lợi (location, location, location). Nhà nằm trên đồi, pḥng ngủ nh́n ra thấy các ṭa chọc trời của Manhattan, NY khi trời trong sáng, lái xe vào New York City chỉ mất 20 phút nếu không kẹt xe, chỉ cách các xa lộ chính 5-7 phút, mà vẫn ở trong một khu yên tĩnh ít xe cộ. Muốn đi gặp bạn ở Philadelphia? Chỉ 2 tiếng lái xe. Ở Virginia? 4 tiếng. Lên Montreal, Canada? Hơn 5 tiếng.

 

Chúng tôi ở căn nhà này nay đă 17 năm. Cách đây khoảng 8 năm, đứa con gái độc nhất có chồng 2 con bán nhà chúng nó ở Connecticut v́ chồng đổi về làm ở New Jersey. Lúc ấy 3 đứa con trai lớn của chúng tôi đă dọn ra ở riêng, và như các bạn đoán trước, tụi nó lâu lâu mới xẹt về trong chớp nhoáng mặc dầu đứa ở gần nhất trong Brooklyn, NY.

Thế là chúng tôi đề nghị gia đ́nh con gái đến ở chung, hơi đâu đi kiếm nhà lúc ấy giá đang cao. Thằng rể người Mỹ cũng dễ chịu, nhưng nó cũng muốn “có trách nhiệm”, nghĩa là cho tụi nó mua lại 1/2 căn nhà và mọi chi phí cho cái nhà đều chia đôi. Lúc ấy tôi cũng c̣n mortgage, nên nghe cũng hợp lư hợp t́nh. Thế là chúng tôi đi vào con đường quen thuộc ở quê nhà nhưng không thịnh hành ở ngoại quốc, tuy gần đây nó lại trở nên nóng bỏng thời sự, do kinh tế khó khăn nói chung.

 

Thật t́nh mà nói, hai bên đều có lợi. Tụi nhỏ vừa bán nhà có ít equity, c̣n tôi trở thành mortgage free, lại chia nhau trả điện nước, thuế nhà đất (khá cao trong vùng này). Nhờ vậy chúng tôi mới có thể bớt làm việc mà đi chơi nhiều hơn ở cái tuổi đáng ra phải về hưu. Tôi chỉ xin chia xẻ ít kinh nghiệm trong cuộc sống chung này. Dĩ nhiên mỗi hoàn cảnh có khác nhau, đây chỉ là những điều buồn vui ghi lại... cho vui.

 

Pḥng ốc th́ không thiếu, nhà có 5 pḥng ngủ, 4 pḥng tắm, nhưng chỉ có 1 nhà bếp. Vợ tôi xài cái bếp nhiều hơn v́ đứa con gái không siêng nấu nướng, và chúng tôi ăn riêng, phần v́ khác giờ giấc, phần v́ khác khẩu vị. Mặc dầu thằng rể cũng biết ăn mắm nêm, nước mắm, nhưng thỉnh thoảng vợ tôi cũng bị con gái “la”: Mạ nấu cái ǵ mà hôi vậy (kho cá, làm mứt gừng v.v..), hoặc : Cái ǵ trong tủ lạnh hôi thúi vậy (sầu riêng chứ ǵ nữa). Đó là chưa kể vợ tôi đăng trí ra đi quên tắt bếp! Nói tóm lại ḿnh nuôi con la nó hồi nhỏ, bây giờ bị nó la lại th́ cũng công bằng thôi.

 

Chúng tôi có một số bạn ưa văn nghệ, dưới basement (nhà nào ở NJ cũng có tầng hầm dưới mặt đất) khá rộng để cho ban nhạc, sàn nhảy. Khổ nỗi, bạn chúng tôi cũng xấp xỉ tuổi già như nhau, khi gặp nhau ăn uống vui cười làm vung văi đồ ăn là chuyện khó tránh khỏi. Mặc dầu sau mỗi party vợ chồng tôi lo thức khuya thu dọn chiến trường, cũng không làm sao hoàn hảo như trước, nên đứa con gái quen ngăn nắp, sạch sẽ đâu vào đó không khỏi cằn nhằn khi nó phải bắt tay vào lau chùi giúp. Có hôm, mấy người bạn “ca sĩ” không hiểu bảo nhau thế nào là phải uống rượu mạnh hát mới hay. Thế là họ làm cạn cả chai Remy Martin của tôi, hát hay đâu không thấy mà ói mửa tùm lum đầy pḥng tắm. Lại một dịp cho đứa con gái mắng khéo “Bạn của ba mạ như con nít.”  Vợ chồng tôi rồi cũng quen, mỗi lần bà kho cá, tôi hay buột miệng hỏi “Đă bị con la chưa ?” Bà xă tôi lại ưa trồng cây, mỗi ngày vườn cây càng lớn ra chiếm không ít khoảnh đất 1/2 mẫu sau nhà. Khổ nỗi là đến mùa lạnh phải di tản mấy cây quí vào trong. Lại một dịp bị “la” v́ đám cây vô tích sự của Mạ chiếm hết pḥng exercise, con không đi treadmill, chèo thuyền được cả mùa đông, hèn ǵ con lên cân cũng tại Mạ!

 

Vợ tôi thích chơi dương cầm nên tôi cũng ráng kiếm cho bà cây Steinway Grand, khi mở nắp lên tiếng khá ồn. Thế là bà phải lựa lúc mà đánh đàn. Sáng chủ nhật ai cũng c̣n ngủ mà Mạ lại đánh piano lúc 9 giờ sáng th́ ác quá! Nhiều lúc tôi cũng thấy tội bà, nàng bị con la nhiều hơn tôi, có lẽ v́ tôi không nấu bếp, trồng cây, chơi piano. Tôi chỉ có tội mời bạn bè quá đông, quá thường xuyên và bạn tôi th́ messy c̣n hơn con nít. May là tôi chưa bị la v́ chiếm hết cả garage với mấy cái xe vô dụng (nghĩa là ít xài tới) trong lúc 4 chiếc xe thực dụng phải nằm ngoài sân.

 

Dầu sao, thà đôi khi bị la mà có con cháu ở bên cạnh, tôi cho cũng là điều may. Nhất là đôi khi c̣n thấy hương vị như lúc c̣n sống ở quê nhà.

 

Lê đ́nh Thương, YKH-1

 

 

 

Mục Lục 99 Độ             Trang Chủ YKHHN