Thu ca

Nguyễn Thế Phước

Thu lại sang.

Ngay cả ở cái tiểu bang tứ thời nắng ấm này cũng có nhiều thay đổi. Bầu trời xanh trong thường nhật bỗng dưng biến đâu mất. Thay vào đó là một màu xám u buồn, nh́n vào là da diết nhớ cảnh Cố đô!

Buổi sáng dậy sớm đi làm, không c̣n thấy trời trong mây trắng, chỉ có màn đêm vẫn che phủ khắp nơi. Sau mười hai tiếng đồng hồ kiếm cơm, bước ra ngoài đă quá tầm chạng vạng! Bỗng thở dài năo nuột: Thu lại sang!

Ở các tiểu bang phía bắc, giờ này chắc ai cũng đang trở thành thi nhân. Lá xanh chen lá vàng, rồi bỗng đâu tô điểm thêm màu thắm lá phong. Ông trời cũng trở thành nghệ sĩ, ráng điểm tô sông núi, cỏ cây thành một bức tranh sống động với biết bao là màu sắc thiên nhiên.

Nơi tôi ở không được như những nơi khác có cả “Rừng phong thu bỗng nhuốm màu quan san,” nhưng cũng có điểm lục tô hồng chào đón tiết thu. Cũng những cội thông, tùng xanh ngắt đâu đó được điểm xuyết đôi khóm vàng hoe. Rồi những người thẩn thơ, thơ thẩn cũng t́m ra cho ḿnh vài cụm lá vàng, đôi khi lại có cả màu đỏ tươi tráng lệ hoặc sẫm màu nâu đỏ sóng sánh như giọt bồ đào mỹ tửu trong dạ quang bôi.

Tôi chẳng phải là thi nhân cũng không là nghệ sĩ. Tôi chỉ là một gă khật khùng nửa say nửa tỉnh lê bước khắp cuộc đời trả nợ trần ai. Thế nhưng, mỗi lần xuân qua, hạ đến, thu sang, đông về, trong ḷng bỗng dâng lên một niềm cảm khái. Mà nhất là mùa thu. Sao lại vậy nhỉ? Có lẽ là do mùa thu buồn, buồn như số kiếp người ở trọ chốn hồng trần, long đong trôi nổi cho gió dập mưa vùi! Ừ, có lẽ là thế nên giờ này mới thẩn thơ ghi vài câu vô nghĩa.

 

Hồi c̣n mới độ thanh niên, cứ mỗi lần thấy bầu trời xám xịt, hoặc đôi khi tặng thêm ít giọt mưa buồn, tôi lại lang thang cùng đường cuối phố. Chẳng thất t́nh, cũng chẳng chờ ai, chiếc béret basque đội đầu, áo manteau xám hững hờ không cài nút, tôi lê gót khắp nơi chẳng biết  để làm ǵ. Lỡ trên đường đi có bóng hồng thấp thoáng, tôi cũng chẳng buồn lẽo đẽo làm đuôi. Ấy vậy mà khi về nhà lại tuôn ra không biết bao nhiêu là thơ thẩn, cứ như ư trung nhân của ḿnh nỡ phụ t́nh chàng lăng tử!

Nhớ thu ngày nào, trời mây u ám, ngồi quán café đốt thuốc lá nh́n vẩn nh́n vơ. Hết điếu này qua điếu nọ, ly café đă nguội lạnh mà vẫn c̣n “ngồi đồng” ở quán. May mà chủ quán có quen, biết thằng gà tàng chuyên đốt th́ giờ ở quán nên làm ngơ mặc kệ. Bạn bè nối khố nhiều khi cũng chưởi bới ra tṛ v́ cái tật lầm lầm ĺ ĺ, mặt mày cau có. Chúng nó có biết đâu trong tận cùng tâm tưởng, tôi có một trái tim pha lê dễ vỡ!

Rồi ngày qua, ngày dần qua, tôi có một dáng ngà để theo đuổi. Vậy là: Sáng trên sông Hương, mù giăng khắp lối, anh ngập ngừng nh́n cánh bướm vàng bay. Thoáng thấy bóng em trong bệnh viện, hồn anh như ngây ngất, như say! Ai mà đọc những ḍng chữ trên chắc hẳn đă nghĩ rằng anh chàng khật khùng đang mê cô bệnh nhân tâm thần nào đó. Ừ, cũng phải, say v́ dáng ai đó trong bệnh viện có lẽ chỉ có bệnh nhân tâm thần. Tâm thần chắc chắn rồi chứ c̣n ǵ nữa! Ôi, t́nh yêu!

Nhớ mấy năm trước, tôi ngẩn ngơ nh́n mùa thu khi lần đầu đặt chân đến xứ Cờ Hoa. Xa xa, thông xanh, xanh óng ả lạ thường. Đẹp đến nỗi đồi thông Thiên An đầy kỷ niệm bỗng dưng mờ đi trong kư ức. Bên đường, cây lá tốt tươi, đủ màu, đủ sắc. Thành phố Seattle đẹp quá trời mây. Biển xanh trong, thông xanh ngắt, lá vàng, lá đỏ, lá nâu đủ màu, đủ dáng. Vậy th́ mùa thu lá đổ ở đâu đây để cho con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô? Măi sau này, đi trên đường dài Xa lộ 90 tôi mới tận mắt thấy thảm lá vàng tuyệt đẹp, tha hồ cho mấy chú nai vàng thơ thẩn rừng chiều!

Vậy là hàng ngày, những ngày dài vô công rỗi nghề chán ngắt, tôi cùng em khoác tay nhau đi dạo rừng thu. Áo quần mấy lớp, foulard quấn quanh, hai đứa tôi thả bộ dọc theo con sông Xanh một thời nổi tiếng v́ những vụ giết người hàng loạt dọc hai bờ. Thông xanh, phong đỏ, phong vàng, hai đứa đi ngắm cảnh mà vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ về chuyện học hành, sinh sống ở xứ lạ quê người. Thu đầu tiên xứ người buồn dâng chất ngất!

Rồi ngày cũng qua, năm tháng dần trôi, tôi cũng trôi, trôi giạt đến tận miền Đông Nam nắng ấm. Không c̣n thấy tuyết, lá vàng lá đỏ ít đi. Nắng chói chang th́ nhiều nên thèm chút u ám mùa thu. Khổ một nỗi khi mùa thu tới, có lúc  lại đem theo vài nàng mỹ nữ ơng ẹo cong cớn, cho chút sắc thu rồi bỗng dưng nổi cơn ghen, thổi bay mọi thứ khiến nhiều người lâm cảnh khốn cùng. Ác nghiệt! Các nàng đưa thần Gió tới, dan díu với thần Mưa, rồi các thần Sấm, thần Sét cũng nhảy vào ve văn. Thế rồi ghen tuông, giành giật, các thần giở hết tài ba để chiếm lấy người đẹp, có biết đâu rằng biết bao kẻ vương cảnh thảm sầu!

Nhưng không sao, cho dù ǵ đi nữa th́ vẫn cứ là mùa thu. Dạo quanh hồ khi màn sương buông xuống, nh́n mấy đôi thiên nga dập d́u trên nước, thấy cảnh thu vẫn như có một hấp lực lạ lùng với tôi! Sánh bước bên nhau, giờ dạo ngắm mùa thu không c̣n đơn độc, ba mươi mấy thu rồi tôi cùng em dần dần đi nốt cuộc đời. Gian khổ, đau buồn, khổ ải của cuộc đời trút lên đầu chúng tôi vẫn không thể làm trôi đi biết bao nhiêu là hạnh phúc dấu yêu của hai trái tim nồng thắm chất ngất t́nh!

Sáng sớm bước ra vườn, nh́n mấy lá cải xanh bỗng như tươi tắn hẳn ra. Ừ, thu buồn, thu vàng thu nhuốm màu thê lương nhưng trong thu vẫn vô vàn mầm sống mới. Thu buồn nhưng thu không ảm đạm. Thu làm màu diệp lục đổi màu nhưng thu vẫn cứ có màu xanh. Vậy th́: Ơi cuộc đời mến yêu, hăy vui sống và sống hết ḿnh như chưa bao giờ được sống cho dù ai đó đă nói rằng trong hạnh phúc đă nảy mầm chia ly. Cứ nhiệt tâm vui sống hôm nay dù ngày mai xa cách. Tôi với em đă phải cố gắng hết sức, đă làm đủ mọi việc để có được nhau, vậy th́ hăy cùng nắm chặt tay nhau đi hết quăng đường c̣n lại nghe em yêu. Anh luôn bên em, không ai và cũng không có ǵ có thể chia cách chúng ta! Cứ tin, cứ yêu và cứ đi, nhé em!

Thu lại sang! Lái xe gần hai tiếng đồng hồ lên thăm con, thăm cháu ngoại. Sáng sớm trời giăng mù khắp nẻo, hai vợ chồng dắt thằng cháu ngoại tập tễnh bước thấp bước cao dạo quanh. Bỗng dưng những tia sáng đầu tiên của ngày mới rọi vào mắt tôi làm bùng lên trong tâm trí h́nh ảnh của một thu nào vào thuở xa xưa, cùng mấy thằng bạn tờ mờ sáng bơi périssoire lên tận Cồn Giă Viên uống café nóng chế sẵn đem theo, gật gà gật gù nh́n khói mù cuộn trên sông Hương cho đến khi chàng mặt trời lười biếng hé lộ dưới màn sương mới cho mấy chiếc thuyền con chầm chậm trôi về. Ngày xưa! Ôi ngày xưa! Biết bao giờ trở lại được ngày xưa cũ, những ngày xưa tươi đẹp ngắn ngủi của tuổi thanh xuân!

  

Rồi một ngày nào đó, lá vàng lại xanh. Rồi một ngày nào đó, dưới đóa hoa tàn bỗng vươn lên mầm sống. Mùa thu làm xong công việc của ḿnh, nhường lại cho những ngọn gió mùa đông đẩy trôi đi phiền năo cũ, chuẩn bị cho vạn vật đâm chồi nẩy lộc lúc xuân sang. Rồi thi nhân sẽ nhanh chóng quên đi mùa thu buồn dịu vợi để buông tứ thơ cho nàng xuân rực rỡ sắc hoa. Nàng nhanh chóng lùi vào bóng tối như một nàng cung nữ đă qua thời xuân sắc ch́m vào quên lăng khi một giai nhân tuyệt thế xuất hiện ở hậu cung! Nhưng nàng thu của ta ơi, em đừng buồn như lẽ thường t́nh của nhân thế. Em sẽ trở về cho dù lệ ngấn hoen mi. Thế gian vẫn biến dịch và ṿng tuần hoàn vẫn ngự trị thế gian. Em sẽ đến như em đă đi và em vẫn là một nốt trầm tuyệt diệu không thể thiếu trong bản symphony vĩ đại của thiên nhiên tột cùng vĩ đại! Tôi muốn nói với em là tôi vẫn yêu em cho dù trăm đắng ngàn cay. Tôi vẫn nhớ em dù mai đây tôi không c̣n được hít thở cái lạnh d́u dịu của ngọn gió thu vương buồn man mác. Ôi, em yêu, mùa Thu của tôi!

 Nguyễn Thế Phước YKH-15

 

<< trang trước                    << trang chủ