Từ Xóm B́nh Khang đến Thung Lũng Hồng
Đọc bài thầy Lê Bá Vận viết về một địa danh mang tên B́nh Khang thật thú vị. Ngay cả cái tên B́nh Khang tôi đă chưa nghe tới, nói chi đến những chi tiết là lạ như thầy kể trong bài viết đó.
Trong bài “Xóm B́nh Khang Bảy Viễn 1953-1955 Có Ǵ Lạ?” của thầy, khi đọc đến đoạn xóm B́nh Khang là một “Cơ sở bán dâm, có bán vé vào cửa, thật độc đáo” làm tôi nhớ một kỷ niệm xưa cũng đă gần bốn mươi năm, của một xóm B́nh Khang ở vùng Nam Mỹ. Chuyện như sau.
Ngày đó, tôi c̣n đang học ở Viện Hàng hải Thương thuyền California, sinh viên sĩ quan hàng hải ba năm cuối ở trường, phải đi theo tàu một năm hai tháng rưỡi để được huấn luyện và cũng lấy lớp học ngay trên tàu khi tàu lênh đênh ở biển. Năm đó, Tàu Huấn luyện Con Gấu Vàng (Training Ship Golden Bear) từ California đi về vùng Nam Mỹ, tàu băng qua kênh đào Panama sau khi ghé San Jose, Guatamala, rẽ phải chạy thẳng xuống Curaçao, là một ḥn đảo nằm cách nước Venezuela chỉ 40 cây số, nhưng lại thuộc vương quốc Ḥa Lan, được bảo vệ bởi quân đội Ḥa Lan. Tàu chỉ ghé Curaçao bốn ngày rồi đi, trong thời gian đó, tất cả sinh viên đều được luân phiên để có được một ngày nghỉ lên bờ đi chơi.
Training Ship Golden Bear đang neo ở California Maritime Academy
Cơ sở măi dâm ở Xóm B́nh Khang được Tướng Bảy Viễn tổ chức và bảo kê, mang tính cách tư nhân, bè nhóm. Nhưng ở Curaçao, măi dâm là một nghề chính thức, được tập trung vào một chỗ, do chính phủ tổ chức, trực tiếp kiểm soát và điều hành cơ sở này nhằm duy tŕ một môi trường an toàn và kiểm soát bệnh tật cho người mua lẫn kẻ bán, nên đương nhiên là công khai. Khu vực mua bán dâm này mang tên “Campo Alegre” nằm trên đồi, với hai khu vực khác nhau, có khu vực với những dăy nhà nằm song song nhau, mỗi dăy nhà chia làm nhiều pḥng, trước mỗi cửa pḥng đều có một nàng Kiều ung dung ngồi chờ khách, c̣n khu vực kia với những căn nhà nhỏ, hoàn toàn biệt lập với những căn nhà nhỏ khác chung quanh. V́ chính phủ Curaçao chỉ cho phép phụ nữ ngoại quốc đến làm nghề này, với giấy phép của chính phủ cấp, nên các nàng Kiều này đa số đến từ các nước quanh đó như Peru, Brazil, Colombia, Haiti…, không có người địa phương, và hầu như nàng nào … cũng đẹp.
Tôi và hai bạn hỏi thăm th́ được biết
ai muốn đến vùng Campo Alegre chơi
cũng được, không cần phải mua
vé như ở Xóm B́nh Khang của Tướng Bảy Viễn.
Ở đó, ngoài chuyện dịch vụ mua bán trên, có khu vực ăn uống cho khách thư
giăn. Người ta c̣n cho biết thêm, tên lóng của khu vực
này tiếng Ăng-lê là “Happy Valley”, mà tôi tạm
dịch là “Thung lũng hồng” cho thơ mộng.
Khi tôi đến đó th́ mặt trời sắp lặn, v́ lần đầu tiên đến một chỗ lạ lùng như thế này nên cũng hơi khớp. Ngồi uống hai ly bia vừa làm quen với không khí ở đây, và cũng để quan sát sự sinh hoạt của “Thung lũng hồng” này như thế nào. Trời vừa lặn sau đồi nhưng c̣n sáng đủ để thấy rơ mặt người, tôi thấy đàn ông, thanh niên có khi đi một ḿnh, có khi hai hay ba người bắt đầu đi ṿng quanh như đi dạo trước các dăy nhà này, chúng tôi nhập bọn.
Hầu hết các cửa pḥng đều mở, nàng nào ngồi trên hành lang trước pḥng nàng đó, ngồi nh́n vu vơ, nh́n khách cười mồi chài, đôi khi đưa tay chào khách qua lại, nhưng không thấy cảnh “kẻ níu tay, người quàng vai mời mọc, khó thoái thát” như ở xóm B́nh Khang. Tôi đi ngang qua một cô gái da ngăm nâu, khuôn mặt có duyên, mặc váy với áo tay cánh, trông khỏe mạnh, có hai bím tóc con rít từ phía trước chạy ṿng ra phía sau trông ngồ ngộ, tôi bước tới bắt chuyện, ḷng chỉ muốn biết cô từ nước nào đến. Cô cho hay cô là người Colombia. Thế thôi, tôi cám ơn và chào cô trước khi quay lưng với ḷng tiếc nuối, v́ khi đến gần mới thấy cái đẹp man dại của nàng, nước da bánh mật, với cái sóng mũi cao, cặp mắt sâu, với hai bím tóc con rít chạy ṿng trên đầu.
O sơn nữ Colombia. H́nh minh họa, lượm trên mạng.
Phải chi. Ừ, phải chi.
Thung lũng hồng bỗng dưng trở thành thung lũng buồn trong một sát-na!
Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến hai câu thơ của cụ Tiên Điền, được “nhái” như sau:
“Trăm năm trong cơi người ta
Không ăn cũng uổng, không chơi cũng già”
Mà già thật, sờ sờ đó, đâu phải chuyện giỡn chơi, nói cho có rồi thôi!
Hồ Ngọc Ánh
Thiết tưởng, cần có hai ghi chú dưới đây để nói cho rơ ư:
Ghi chú 1: Không dám tơ vương cũng v́ cái kiếp sinh viên nghèo. Ở Việt Nam th́ cả nghèo lẫn đói, mấy năm học Y khoa ở Huế ăn cơm độn, vào Y Khoa Sài G̣n (lúc ấy đă đổi tên) ăn cơm ở canteen với canh toàn quốc. Ở Mỹ, đi học trường hàng hải ở kư túc xá, ăn đồ Mỹ ngày ba bữa ở canteen - cũng có cơm trắng ăn với sausage, trứng và x́ dầu nếu muốn - nên không đói, nhưng nghèo cứ hoàn nghèo. Work-study làm ở trường được trả năm đồng rưỡi một giờ, nhưng một tuần chỉ được mười tiếng, chỉ đủ để đổ xăng cuối tuần cùng bạn chạy về Fisherman’s Wharf ở San Francisco uống một, hai lon bia, nh́n ông đi qua nh́n bà đi lại, rồi về lại trường. Hút thuốc cũng phải hút chung. Nên giờ đây, nh́n nàng Kiều Colombia đẹp như sơn nữ kia không khác ǵ nh́n … đồ cúng. Làm ǵ có cái màn t́nh cho không biếu không ở cái thung lũng hồng này.
Ghi chú 2: Măi dâm là một nghề chính thức, công khai ở Curaçao, nhưng chắc ǵ được chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận cho người dân ḿnh đến đó tham gia những dịch vụ này. Lỡ không may chuyện “ăn bánh trả tiền” này lọt về tàu đến tai ông Commandant hay Thuyền trưởng th́ … bỏ bú. Nên chả dám, dù ḷng nuối tiếc khôn nguôi. “Có ai tắm được hai lần trong một ḍng sông?”
Division của Ánh đang uống bia/party ở Curacao năm xưa