T́nh cho em, anh ơi, em mong đợi

Trắng trong chung thủy như ḍng pha lê…

 

Chú Cân rửa sạch trái cây, gọt rồi sắp trên dĩa cẩn thận, đưa đến đặt trên chiếc bàn nhỏ gần giường Hoàng Mai.  

Thấy Hoàng Mai nhắm mắt nằm bất động, chú cũng buồn theo, im lặng không dám hỏi lời nào.   

Thở dài, ḷng chùng xuống, anh như lâm vào ngơ cụt, không biết ḿnh phải làm ǵ bây giờ để giúp vợ, con?

Có phải giờ này Uyển Nhi và bé đang ở Huế? Hay nơi nào rất xa mà anh không biết? Nàng và con sẽ sống như thế nào? Xưa nay vợ anh chưa bao giờ lo lắng cho cuộc sống!

Uyển Nhi yêu! Mong em đừng quá buồn và thất vọng như lời em viết trong thư… làm tim anh đau đớn. Đó chỉ là sự hiểu lầm em nghĩ về anh. Uyển Nhi! Ḿnh yêu nhau hơn bốn năm… hai năm làm vợ anh, em phải hiểu ḷng anh đối với em như thế nào chứ!… T́nh yêu anh dành cho em mỗi ngày một lớn mạnh theo thời gian…

Giờ đây, Hoàng Mai cô đơn hơn bao giờ… nhớ đă bao lần nàng dịu dàng an ủi, nâng đỡ tinh thần anh những lúc anh đă như chim găy cánh!

Làm sao để cứu văn gia đ́nh nhỏ anh yêu? Và lấy lại ḷng tin của vợ dành cho ḿnh? Sự giới hạn của cơ thể làm anh khổ tâm, những vết thương trên cơ thể đă không cho anh thực hiện sự mong ước được gặp Uyển Nhi, để giăi bày cho nàng hiểu ḷng anh.

Nếu sự rạn nứt thật sự xảy ra như lời Uyển Nhi viết trong thư… th́ việc anh cố gắng gây dựng để có một tương lai tốt đẹp cho vợ con, nay để làm ǵ? Cuộc sống trở nên vô nghĩa khi anh mất nàng, mất gia đ́nh. Hoàng Mai nhắm mắt, nỗi buồn chiếm trọn tâm tư…

Nhưng, có khi nào gặp khó khăn mà anh bỏ cuộc? Anh luôn cố gắng xoay chuyển t́nh thế sao cho được tốt đẹp nhất. Sâu xa trong đáy tim, anh vẫn nuôi hy vọng, dù rất mong manh, và có thể chỉ là ảo tưởng… mong Uyển Nhi vẫn c̣n nhớ đến t́nh yêu chàng nàng dành cho nhau…

Nếu giấc mơ không thành sự thật… th́ sao? V́ lần này không tùy thuộc vào sự cố gắng của anh… mà tùy thuộc vào ḷng Uyển Nhi có c̣n yêu anh không?

Làm sao anh có thể giải thích cho Uyển Nhi hiểu, một khi hai người sống xa cách nhau?... Anh muốn bỏ hết để đi t́m nàng, nhưng sức người không kham nỗi. Anh quá yếu, bác sĩ luôn theo dơi sức khoẻ của anh, y tá phải thay băng, xức thuốc cho những vết thương mỗi ngày, ngay việc dễ nhất như thay áo cho ḿnh, anh cũng chưa tự làm được.

Ước chi anh được tỉnh táo hơn khi Uyển Nhi bước vào pḥng, để cảm nhận niềm đau trong ánh mắt của nàng. Em yêu! Sao em chỉ lặng yên nh́n anh? Cho anh xin lỗi… yêu em nhiều mà anh lại làm em đau khổ! Mong em quên đi sự thiếu sót của anh… Giờ này em và con đang ở đâu? Anh nhớ và lo cho em…

Thẫn thờ, Hoàng Mai lật qua trang sau, để đọc tiếp bức thư… cũng trên tờ giấy xanh, một bài thơ được nàng viết để riêng tặng anh…

... Anh yêu, em đặt ḍng thơ riêng tặng người chồng đă để ḷng ḿnh cuốn theo chiều gió…”và em “… không c̣n nhớ anh nữa…”

 

Ngày xa anh em về thăm xứ Huế

Dưới giàn hoa màu đỏ thắm h́nh tim

T́nh yêu ḿnh c̣n nguyên vẹn thắm thiết

Hay tan tác như cành Ty-gôn tím…

 

Ḷng nát tan nh́n nghiêng qua cánh cửa                                                                                                                              

Chiếc ly t́nh anh đem bán cho ai

Tạo vết nứt ly mong manh muốn vỡ

Người em yêu không quư mảnh t́nh riêng…

 

Tiếng cười rộn ră cùng những bàn tay

Thấm vào ḷng t́nh em chợt lạt phai

Anh yêu hỡi… làm sao anh biết được

Ḷng giá lạnh v́ tim em đă chết…

 

Hoa đă tàn chiếc ly t́nh cũng thế

Có khi nào ly bể lại lành không

Em lo lắm biết sẽ chẳng bao giờ

Mắt chợt ướt trong tim khô màu tím…

 

Cánh Ty gôn ngày đó thắm ḷng em

Nay tím thẫm tựa màu tim đă chết

Thâm tâm em cảnh đó khó lạt phai

Anh có biết… ḷng em buồn xa vắng…

 

Em tiếc thương một mối t́nh thắm thiết

Nhuộm t́nh si ḷng tràn ngập niềm vui

Khi yêu anh có bao giờ nghĩ đến

Sẽ có ngày chúng ḿnh phải chia ly…

 

Nếu ngày xưa em ngủ trên đồi vắng

Ḷng phơi phới dưới gió lạnh vi vu

Lá thông vàng úa cùng màu hoa trắng

Hồn theo chân anh đượm t́nh lưu luyến…

 

Sương mờ trắng xóa phủ ḍng Hương giang

Cách biệt xa anh ḷng buồn đơn chiếc

Em nhớ cảnh áo hồng tím bên anh

Vương móng dài cào xước mảnh tim đau…

 

Quên hết đi để ḷng được yên nghỉ

Giang ṿng tay ôm trọn t́nh thơ ngây

H́nh ảnh anh nhạt nḥa ḥa trong Bé

Pḥng không lẻ bóng giấc ngủ đơn côi…

 

Đừng t́m em Ty-gôn buồn khắc khoải

Bên cánh cửa mắt rũ buồn khô lệ  

Thời gian trôi em vẫn đứng nơi đây

Mơ một ṿng tay cho người yêu dấu…

 

Mùa Thu lá rụng ḷng buồn hiu hắt

T́nh cho nhau thôi hết những mê say

Mảnh tim em anh đong đầy giá buốt

Tàn nguội theo hai bóng hồng phất phới…

 

Trách anh yêu không quư mảnh t́nh riêng

Anh đánh đổi mua niềm vui chốc lát

Mắt nhạt nḥa quay lưng ḷng hụt hẫng

Anh t́m vui mà làm chi anh nhỉ…

 

Nụ cười ánh mắt giờ c̣n đâu nữa

Ṿng tay cho nhau đi vào quên lăng

Em mơ ước một t́nh yêu trọn vẹn

Như cành Mai trắng nhẹ tỏa hương thơm…

 

 

Trong cô đơn em yêu anh nhiều lắm

Nhớ lời thủ thỉ nhớ nhung âu yếm

Nay hết rồi ân t́nh theo gió cuốn

Để tim em rũ rượi héo tàn phai…

 

…Là mất em rồi… anh yêu có biết….

 

Vợ anh-Uyển Nhi

 

Đưa bài thơ lên môi hôn, ḷng người lính mũ nâu xót xa thương vợ, tim se thắt với nỗi buồn choáng ngợp. Yêu Uyển Nhi với cả trái tim ḿnh, mà anh lại mang đau buồn đến cho nàng…    

 …yêu em tha thiết mà anh lại vô t́nh làm khổ em...

Những vết thương trên cơ thể khiến anh như người vô dụng, hai bàn tay cứng ngắc trong lớp băng cuốn chặt, viên đạn xuyên qua găy chân phải, một viên khác ngang qua bụng, bay thẳng ra và ngừng lại nằm yên trong khuỷu tay, nếu nó c̣n sức nổ tung, th́ chắc Hoàng Mai đă không c̣n nguyên vẹn cánh tay! Chưa lần nào anh bị thương nặng như vậy, ngay cả lần đụng độ ở Ben hét. Miểng đạn B 40 cũng chỉ làm rách bàn tay trái của anh.

Trong phút chốc đời anh đổi thay. Cuộc sống anh như mất hướng. Có phải ḿnh sẽ mất Uyển Nhi? Không thể được. Mất nàng, bỗng dưng anh như mất tất cả! Ḷng anh tràn ngập nỗi buồn đau. Anh nhớ nàng tha thiết… những điều anh không bao giờ nghĩ đến, nay lại xảy đến cho gia đ́nh anh!… Anh không muốn tin đây là sự thật... Có đúng vậy không?

 Em yêu! Có phải chính anh đă làm em đau buồn?

 Xót xa trong cô đơn… nhắm mắt… anh nhớ lại lần cuối gặp nhau… nàng, im lặng với ánh mắt nh́n anh thật buồn, trước khi quay lưng rời khỏi pḥng. Ôi! Đôi mắt thăm thẳm xa vời vợi, nàng đứng trước mặt anh mà như chỉ thấy một khoảng trống vắng mênh mông, thật chơi vơi lạc lơng! Đôi mắt ngây dại mở to mà vắng bóng anh trong đó! Giờ nhớ lại anh cảm thấy buồn đau lẫn nuối tiếc, thương vợ vô cùng… sao em không nói một lời nào!?

Em yêu! Anh đă làm ǵ đến nỗi em phải buồn như vậy?

Cuộc đời không biết đâu mà lường. Hoàng Mai thở dài… TĐ38 ở ngay thủ đô, được xem như an toàn nhất, ai cũng mơ ước được chuyển về. Nằm kế bên thành phố hoa lệ, nh́n bên ngoài rất lư tưởng, không thấy dấu vết chiến tranh đang diễn ra hằng ngày trên đất nước. Vậy mà anh lại bị lọt vào một cuộc phục kích quá bất ngờ. 

Giờ này, những vết thương đau rát làm anh rất khó chịu, những cuộn băng cuốn chặt tay chân và người anh. Nhưng những lời Uyển Nhi viết trong thư, đă thật sự làm anh choáng váng trong buồn đau. Anh nằm yên, ḷng tê tái, mặt nhợt nhạt, hơi thở như muốn đứt đoạn…

Anh biết Uyển Nhi yêu anh nhiều lắm. Em có biết! Những điều em chứng kiến khiến em đau ḷng chỉ là sự t́nh cờ.  Em yêu, anh đă chờ đợi em từng giây phút.  

Hoàng Mai không nhớ, không hiểu rơ ḿnh đă làm những ǵ quá đáng, khiến Uyển Nhi phải buồn và giận anh? Em yêu! Anh đă làm điều ǵ sai? Đến nỗi em không thể tha thứ cho anh?

Với trách nhiệm và bổn phận của một cấp chỉ huy, anh luôn rất bận rộn, nhưng ḷng anh luôn yêu Uyển Nhi. Anh đau buồn khi biết Uyển Nhi nghĩ về anh như kẻ đổi thay! Anh hiểu tính của vợ anh. Nàng ít nói, dịu dàng, nh́n thật mong manh, nhưng khi quyết định điều ǵ th́ nàng sẽ làm cho bằng được.

Uyển Nhi yêu! Giờ này nằm nơi đây, thật trống vắng cô đơn… mà ḷng đau buồn nhớ em quay quắt… em bỏ về Huế thật hả em!

Quyết định của em, điều đó làm tan nát ḷng anh… Giờ phút này anh ước mong được nh́n vào mắt em, để được nói lên lời xin lỗi với em… Anh đang tha thiết chờ mong em… anh yêu em…

Hơn bao giờ hết, Hoàng Mai biết lần này mối t́nh của nàng và anh đang bị đe dọa thật sự. Ḿnh phải làm ǵ để cứu văn gia đ́nh nhỏ bé mà anh đă kiên tŕ vượt bao ngăn trở mới tạo dựng được? Có thật em giận anh và không c̣n cho anh có cơ hội?

Em yêu! Em đang ở đâu? Anh lo cho em và con…

Hoàng Mai cố quên những cơn đau trên cơ thể, anh cần sự tỉnh táo, để suy nghĩ t́m lối thoát, hầu giữ vững mối t́nh của nàng và anh. Thời gian trôi qua lạnh lùng vô cảm, như không biết đến thân xác ră rời, kiệt quệ, cùng sự mong ước của anh…

Giờ này xa em là một sự thật đau ḷng mà anh đang phải chịu, như mũi tên xuyên qua tim… anh yêu em và nhớ em vô cùng…

Hoàng Mai nhắm mắt nhớ lời an ủi dịu dàng của vợ những lúc anh gặp khó nguy.

Sự trống vắng bao trùm, tim anh nhói đau v́ thương nhớ Uyển Nhi. Nghĩ về nỗi buồn mà vợ anh phải chịu trong những ngày qua, anh hối hận v́ quá vô tâm để nàng hiểu lầm, rồi giận anh, đến nỗi liều bỏ tất cả tương lai của nàng, con và anh. Hoàng Mai xúc động khi nghĩ vợ và con anh đang sống trong cảnh thiếu anh chăm sóc. Rồi những ngày sắp đến cuộc sống Uyển Nhi sẽ như thế nào? Nàng và con sẽ sống trong sự thiếu thốn, hay sao?

Em yêu, em đă hiểu lầm về anh… cho anh xin lỗi em…

Anh nhớ em. Anh muốn nh́n em cười, và úp mặt lên mái tóc đen mềm, và lau những giọt lệ trên má em…anh nhớ em và con vô cùng. 

Em! Không có điều ǵ có thể ngăn cản t́nh yêu anh dành cho em được… 

Thấm thía với những đổi thay trong cuộc đời. Hoàng Mai thở dài, ḷng se thắt… nhiều khi một chuyện đối với anh không ra ǵ -như chuyện vừa xảy ra- nhưng với Uyển Nhi lại là một vấn đề lớn, v́ nàng không chấp nhận cuộc sống không như nàng suy nghĩ. Em yêu! Em có biết là anh đang tha thiết nhớ em thật nhiều không? Đôi mắt thăm thẳm buồn của em như xuyên qua tim anh, làm anh đau đớn…

Anh như con chim bị đạn, tim anh đang rỉ từng giọt máu đau thương, v́ Uyển Nhi đă bồng con rời khỏi ṿng tay anh, đi nơi nào thật xa… có thật anh sẽ mất gia đ́nh nhỏ bé mà anh đă dồn hết sức lực cũng như t́nh yêu để nuôi dưỡng nó?

Những vết thương đang hành hạ Hoàng Mai từng giây phút, anh phải cần một thời gian tĩnh dưỡng lâu dài, để cơ thể anh từ từ hồi phục trở lại. Anh đang ở vào vị thế không thể tính toán ǵ được để cứu văn gia đ́nh ḿnh.

Nhớ có lần dưới bầu trời mùa Thu, lá vàng rơi nhè nhẹ, dựa đầu trên vai anh, những sợi tóc đen dài vướng lên cổ áo anh, nàng đă th́ thầm bên tai anh:

Anh nghĩ đó chỉ là lời tṛ chuyện giữa hai người. Nó sẽ không bao giờ xảy ra, ḷng anh có bao giờ đổi thay! Anh không thể nghĩ rằng hôm nay anh lại ở trong hoàn cảnh bất hạnh đó!

H́nh ảnh nàng và bé đầy ắp tim ḿnh… không biết phải làm sao để vượt ra khỏi trở ngại quá lớn này, anh phải đối diện với thực tế về những vết thương trên cơ thể ... Hoàng Mai cố bám víu vào niềm hy vọng le lói như tim đèn sắp tắt… Uyển Nhi yêu! Mong em nhớ lại t́nh yêu thắm thiết của chúng ḿnh… và không quên anh…

… Mong h́nh ảnh anh vẫn c̣n ở một góc nào đó trong tim em… anh phải đi t́m em, và nhất quyết gặp được em…

Nhưng, bằng cách nào th́ anh chưa biết…

Cơ thể anh như tê liệt. Giữa những b́nh nước biển có pha thuốc, để giúp anh chống lại những cơn đau như xé nát da thịt, Hoàng Mai lịm dần vào cơn mê với những giấc mơ choáng ngợp đầy sự buồn đau ngập tim anh…

 Ôm bé vào ḷng, bên ngoài cửa sổ, hoa phượng nở tràn cành, những chùm hoa màu đỏ như màu máu trong giấc mơ, Uyển Nhi thổn thức… những ngày qua chắc anh đau lắm với những vết thương trên khắp cơ thể…

Nàng chưa thực sự được nh́n, cũng như không được ở bên anh để lo cho người chồng mà nàng đă rất yêu, trong khi vết đạn bắn xuyên khắp cơ thể đau thương của chàng.

Giờ này hẳn có rất nhiều bóng hồng quanh quẩn bên anh, để chăm sóc cho anh. Em đoán anh đang vui lắm và không nhớ đến vợ và con anh? Anh ơi! Em mong anh t́m được niềm tự hào hănh diện, để làm dịu bớt sự đau đớn… hy vọng với thời gian anh sẽ hồi phục, trở lại b́nh thường. Thương anh… mong anh có được niềm vui… để an ủi anh trong lúc đau buồn này…

…Nhưng với em…

 Anh đă không quư t́nh yêu của em dành cho anh. Anh có thể chiến thắng và làm tim em vỡ vụn tan tành… Nhưng thay vào đó… chắc chắn anh sẽ mất đi người vợ… đă yêu anh nhất trong cuộc đời của ḿnh…

H́nh ảnh hoa oải hương khô đẹpḶng tê tái, t́nh yêu dành cho anh đă là hơi thở, lẽ sống của nàng, bỗng nhiên v́ ai mà thành sương khói! Giờ này nàng như vẫn chưa tin những điều xảy ra là sự thật. Ḷng nàng như bị dằn xé giữa nỗi thất vọng, buồn giận, và t́nh yêu tha thiết dành cho anh, cùng nỗi đau ray rứt trong ḷng… sao nàng không ở lại chăm sóc anh?!…  

…Anh ơi! Thà em  

Không    nh́n thấy…

Th́   tim   em   đă

không đau…

…Giá như em không

yêu anh bằng  một

 t́nh  yêu  trọn vẹn…

Th́   em đă  không

phải khóc thầm trong tim….

Uyển Nhi không thể tự lừa dối ḿnh… h́nh ảnh anh ḥa trộn trong sự nhớ nhung… niềm đau mất anh đă như mũi tên xuyên qua tim, gặm nhắm tâm hồn đang thiết tha nhớ anh… Anh có biết là em yêu anh nhiều lắm không?

 Ḿnh sẽ cô đơn biết mấy khi chiều buông xuống

…mà không thấy bóng dáng anh!

Làm sao ḿnh có thể quên được

…h́nh ảnh người chồng yêu?

Có phải ḿnh quá mù quáng khi yêu anh! Một t́nh yêu sâu đậm, ngọt như giọt mật rừng sâu, nhiều đam mê… Vậy mà nay nàng đang nếm mùi đau khổ của sự đổ vỡ. Nỗi buồn như nhận ch́m hồn nàng xuống vực sâu của sự trống vắng, cô đơn, đầy ắp nhớ thương.

Những câu hỏi vang lên trong đầu nàng:

Có thật ḿnh sẽ xa người chồng yêu vĩnh viễn?

Nước mắt nhạt nḥa, Uyển Nhi thấm thía với nỗi nhớ nhung trong ḷng:

Nỗi đau buồn nhất

Không phải là biết ai đó quên ḿnh

Mà là …

Phải xa một người…

Mà ḷng ḿnh vẫn c̣n yêu tha thiết…

Có phải “ai đó” đă dành chỗ đứng của nàng trong tim anh? Nàng đă chứng kiến những điều xảy ra trước mắt mà nàng không bao giờ nghĩ đến… đă làm tim nàng vỡ vụn tan tành.

Rời xa Hoàng Mai lần nầy, sẽ ảnh hưởng sâu xa đến cuộc sống của nàng và con… nhất là bé, sẽ thiếu mất t́nh cha… Uyển Nhi bồi hồi, xúc động thương con ...

Nhưng… áo hồng và áo tím đă như bức tường ngăn cản, làm tim Uyển Nhi đau đớn, không thể bước đến gần anh được. Ước chi ḿnh không chứng kiến những điều đă in sâu vào ḷng… làm sao nàng có thể quên đi h́nh ảnh áo tím áo hồng?

Anh ơi, lúc anh bị thương, cận kề sự chết mà anh c̣n như vậy, th́ lúc khoẻ mạnh, anh sống như thế nào nơi chốn phồn hoa đô thị, được mệnh danh là Ḥn Ngọc Viễn Đông? Là nơi đầy những quyến rũ vây quanh một người lính trẻ như anh!…

Càng suy nghĩ về những chuyện qua, Uyển Nhi càng hụt hẫng chơi vơi, không muốn một lần nữa gặp lại anh… Nhưng trong thẳm sâu của trái tim đang rỉ máu, nàng biết ḿnh c̣n rất yêu anh…  trong nước mắt nàng hiểu rằng…

Nàng đă yêu anh sâu đậm, nồng nàn. Yêu như lần cuối được yêu làm sao có thể quên Hoàng Mai được? 

Những suy nghĩ đầy mâu thuẫn trong đầu nàng… Ḿnh phải làm sao đây?

Anh ơi! Em trân quư và nhớ những phút giây được gần bên anh… dù giờ đây em bắt buộc phải xa anh. Chắc anh đang vui lắm bên ai đó... Anh!  hăy xem như không c̣n em trên cơi đời này nữa.

Có phải ḿnh chưa hiểu đủ về anh khi làm vợ anh?  Ôi! Một người chồng quá vô t́nh…

Giờ đây, khi nghĩ đến tiếng cười cùng những bàn tay ai đó chăm sóc anh… nỗi buồn chiếm ngự tấm ḷng tê tái, làm mờ nhạt t́nh yêu dành cho chàng trong tim Uyển Nhi… Anh  ơi! Anh đă im lặng chấp nhận… th́… rơ ràng anh đang rất hài ḷng.

Anh, anh vui bên ai? ...mà không quư t́nh yêu của vợ dành cho… th́ thôi… em đ̣i lại…

Đôi lúc Uyển Nhi có cảm tưởng ḿnh đang ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cánh cửa dần khép lại, nàng tự an ủi:

…cứ chờ đi, mọi nỗi buồn, nhớ nhung, theo thời gian rồi sẽ đi vào quên lăng.  

Cuộc đời nàng sắp rẽ sang lối khác, với nhiều thử thách đang chờ đợi. Nhất định nàng phải cố gắng hết sức để vượt qua và quên bớt niềm đau… để có nghị lực lo cho Bé.

Suy nghĩ măi mà Uyển Nhi chưa biết phải giải thích sao để măng khỏi thắc mắc về thái độ của ḿnh. Chi chứ chuyện hạnh phúc gia đ́nh con cái th́ măng rất nhạy cảm, và hay lo lắng.

Măng thường rất chú tâm, để ư… Bà đă ngạc nhiên khi thấy nàng trở về Huế một ḿnh quá sớm, trong lúc anh c̣n dưỡng bệnh ở bệnh  viện Cộng Ḥa. Hôm qua măng đă nghiêm trang nhắc khéo về bổn phận làm vợ của nàng:

-          Chồng con sao rồi?

Măng nghe điện tín nói bị thương nặng lắm?  Chồng đang nằm ở bệnh viện, mà con bỏ về Huế với măng là không đúng chút nào.

 Măng muốn con trở vào Sài G̣n lo cho chồng ngay, đừng để mọi người cười măng có đứa con hư như vậy, một đứa con không biết lo cho chồng khi đau ốm… Măng hy sinh cho các con để làm ǵ?.

Măng rất buồn ḷng về con. Măng không chịu được tiếng thị phi của thiên hạ, Con hăy vào lo cho chồng ngay, trong khi chồng đang rất cần sự chăm sóc của con...

Với nét mặt trầm ngâm, thở dài, măng dạy tiếp:

-         Con phải nhớ. Có chồng th́ phải lo cho chồng. Đừng quen tánh được nuông ch́u như lúc c̣n ở với măng. Con phải biết t́nh nghĩa vợ chồng rất quư khi thất thế. Người chồng rất cần được vợ an ủi, nâng đỡ lúc sa cơ, những lúc ốm đau phải chăm sóc cho chồng thật trọn vẹn.

Chồng ở đâu vợ phải ở đó. Từ rày về sau, con không nên về Huế một ḿnh nữa, mà phải ở bên chồng. Đừng để người ta cười măng không biết dạy con. Công dung ngôn hạnh con để đâu hết rồi.

Uyển Nhi thương măng, không muốn bà phải suy nghĩ và lo cho ḿnh. Ba chết lúc măng mới 32 tuổi. Ôi! So với sự cô đơn của măng th́ nỗi buồn của Uyển Nhi đâu thấm ǵ!…

Nàng dự định sẽ đưa con đi Đà Lạt, lên ở tạm nhà Ái Hiếu, cô cháu xinh đẹp, hiền lành mà Uyển Nhi rất mến, để trốn anh. Đồng thời nàng muốn giữ kín nỗi niềm riêng tư, không muốn kể ra những điều dài ḍng ḿnh đă chứng kiến, sợ măng buồn và thất vọng về anh. Nàng muốn măng nuôi h́nh ảnh đẹp về anh măi.

Hơn nữa nàng cũng tự ái, sợ măng và những người khác biết sẽ cười, v́… hồi xưa măng đâu muốn gả!… mà chính Uyển Nhi đă nhất quyết chọn anh, đi theo tiếng gọi của t́nh yêu. Nàng đă biện hộ cho mối t́nh của hai người, đặt hết ḷng tin vào anh, mà giờ chỉ mới hai năm…

Không dám căi lời măng, cũng không thể giải bày cho măng hiểu, nàng chỉ im lặng lo cho con.  Mỉm cười, dịu dàng nói với măng: “Dạ! Măng ơi… mọi chuyện đều ổn cả”, dễ hơn là phải giải thích… Cách duy nhất là phải đi thật xa, càng sớm càng tốt, phải nói dối cách nào đó để măng không biết nàng đang giận anh.

Dù đă nhất quyết trong ḷng, nàng vẫn hồi hộp, lo ḿnh khó có thể vượt qua những điều xảy ra trong thời gian sắp đến.

Ôi! Nàng, sẽ t́m đến ai những lúc cô đơn, khi bóng tối phủ vây! Và trong đáy ḷng, giận anh, nhưng Uyển Nhi biết ḷng ḿnh c̣n yêu Hoàng Mai (nhiều lắm!). Bỗng dưng mất anh, cuộc sống đầy những gian nan, và vô nghĩa quá!

Xa anh… giữa khoảng trống của căn nhà thiếu vắng h́nh bóng anh, nhất định nàng sẽ nhớ Hoàng Mai quay quắt… với những đêm suy nghĩ không có người để sẻ chia, những khi bị tổn thương mà không có bờ vai để tựa vào…

Nhưng…

Anh yêu ơi, em muốn t́nh trọn vẹn

Trắng trong chung thủy không gợn mây mờ…

Nước mắt nhạt nḥa…Ôi! Những tiếng cười rộn ră của hai cô gái bên anh đă in sâu vào ḷng. Sao họ lại vô cảm, cười vui mừng rỡ, khi anh đang quá đau không thở được? Tim nàng thắt lại, và không thể quên… nên chưa dễ tha thứ…

Anh ơi! Một t́nh yêu tưởng rằng sẽ lớn mạnh theo thời gian, trong thoáng chốc, v́ ai mà phôi pha!

Anh! Anh có nhớ hai năm dài chia ly với anh, em đă đau khổ, nhớ anh như thế nào? Mà nay anh lại đặt em vào thế phải xa anh! Với em, t́nh yêu phải trọn vẹn, thủy chung, em không cần mảnh t́nh chung

Có phải chàng đă từng th́ thầm bên tai nàng những lời yêu thương đă thấm vào tim: “Anh và em sinh ra là để sống bên nhau, không ai có thể chia cách chúng ḿnh được…”

Giờ đây th́ sao? Hở anh yêu! Anh đă để những ai bước vào cuộc sống anh! Th́ thôi… em trả lại anh tất cả những ǵ anh đă th́ thầm, hứa hẹn bên tai em…

 

(C̣n tiếp…)

 

      *Xem tiếp bấm vào mục lục 99Độ: http://ykhoahuehaingoai.com/99do/99doIndex.htm