Anh yêu em… nợ em cả cuộc đời

Nhớ ánh mắt buồn tim anh xao xuyến…

Đă vào Thu mà trời c̣n nóng hừng hực, thỉnh thoảng mới có làn gió mát thổi lướt qua. Một vài cơn mưa ngắn, gọi là mưa đám mây, tan nhanh, làm bốc lên mùi hăng của đất. Nhưng người dân Huế vẫn cảm được nét dịu dàng của lúc giao mùa. Những chiếc lá phượng nhuộm vàng tung bay, theo gió rơi xuống các con đường. Nếu không có những chiếc lá vàng nho nhỏ kia th́ ít ai để ư mùa Thu đang tiến đến thật nhanh.

Mây giăng khắp lối trên bầu trời âm u. Mùa Thu đến bên thềm, mang theo lá nâu, đỏ rơi rụng trên những thảm hoa Cúc vàng, trắng. Uyển Nhi nhớ sau khi làm vợ Hoàng Mai, nàng đưa anh đi uống cà phê ở Vỹ Dạ, trước tiệm trồng đầy những vạt cúc trắng lung linh, nh́n xa như đàn bướm trắng đang khoe ḿnh cùng sắc hoa. Kỷ niệm bên nhau thật êm đềm, hạnh phúc.

Nay chỉ một ḿnh nàng ở nơi đây trên xứ Huế! Trăn trở, đơn chiếc với những đêm dài triền miên, thổn thức nhớ anh. Trời bắt đầu se lạnh, thấm thía với sự cô đơn thiếu ṿng tay Hoàng Mai. Thức đêm để thấy đêm dài như vô tận…

 Anh yêu… em đang lo buồn đây…

… khi nghĩ rằng ḿnh sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nhau nữa!!!

H́nh ảnh Hoàng Mai chập chờn mờ ảo trong tim, Uyển Nhi cảm thấy nhớ anh quá. Hẳn anh đă nhận được thư của ḿnh, cùng bài thơ nàng viết, diễn tả ḷng đau buồn trong “giây phút đó” để riêng tặng anh. Anh! Em đă khóc nhiều khi quyết định viết thư cho anh…

Yêu anh nhiều nên nàng rất thất vọng khi bất chợt nhận ra anh đă đổi thay, trái với sự mong ước, cũng như ḷng tin nàng dành cho Hoàng Mai.

Uyển Nhi thổn thức với cuộc sống hiện tại thiếu vắng anh!  Chắc chắn con đường ḿnh sắp bước qua sẽ nhiều bất trắc, và tràn đầy lo âu. Nước mắt Uyển Nhi lại rơi xuống ướt má. Nàng đă nói với anh… đă từ ngàn xưa… lâu lắm rồi… một t́nh yêu tha thiết nàng riêng dành cho một ḿnh anh… nên t́nh yêu đó đ̣i hỏi sự đáp lại vẹn toàn…

T́nh tuyệt đối nơi anh em đ̣i hỏi

Trắng trong chung thủy như ḍng pha lê...

Gặp lại nhau lần này, đau ḷng quá phải không anh?... Anh ơi! Em đă yêu anh với sự đầy trọn nóng cháy của trái tim em... Em đ̣i hỏi t́nh yêu anh dành cho em cũng như vậy, hay hơn nữa...

Bốn năm dài yêu nhau, cùng hai năm làm vợ anh, Uyển Nhi đă hạnh phúc như thế nào. Nàng tin yêu anh hoàn toàn. Có bao giờ để ư đến cuộc sống riêng tư của anh… bất ngờ hôm nay phải chứng kiến cảnh áo tím áo hồng phất phới bên anh… nàng cũng chưa hiểu rơ ư nghĩa… Nhưng dù cố ư hay vô t́nh, điều đó cũng đă làm tim nàng sụp đổ, ḷng tê dại trong niềm đau chợt đến…

Cho nên… anh ơi…

Quên cũng là một điều cần phải có để chia tay …

Và rời xa nhau có thể là một cách để nhớ và yêu nhiều hơn…trong mộng tưởng…

Nghĩ đến những vết thương trên khắp cơ thể anh, ḷng nàng xót xa, đau đớn… thương anh vô cùng. Chắc hẳn anh đang buồn lắm… Anh đang làm ǵ đó? Và…anh… có nhớ em không? Anh yêu! Mong bác sĩ và y tá chăm sóc cho anh thật chu toàn, hầu anh có thể trở lại cuộc sống b́nh thường, để thỏa ḷng anh trong thời chiến.

Uyển Nhi tự an ủi … chắc anh đang vui lắm bên những ai đó, hầu giúp nàng bớt những dằn vặt khổ đau. Nhưng, khi nàng muốn quên th́ càng nhớ chàng hơn bao giờ. 

Anh! Xa anh là niềm đau khôn xiết với vết thương sâu trong tim, với những kỷ niệm không thể xóa mờ…

Bước vào pḥng, úp mặt vào gối, ḷng tê tái, Uyển Nhi âm thầm khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt gối… một thực tế quá lạnh lùng khi thiếu vắng anh. Uyển Nhi phải trải qua thời gian hụt hẫng, lạc lơng trong không gian vắng lạnh… nàng nhớ chiếc áo hoa rừng thơm mùi đất cùng mùi cây cỏ của chàng… lần này nàng có thể vượt qua được sự nhớ nhung đầy ắp h́nh ảnh anh, sự xa cách nàng chờ đợi có thật sự giúp nàng quên Hoàng Mai, hay không?!

Đêm nay, đêm mai… và những đêm kế tiếp…

Nàng nhớ một người… mà người đó lại…

đang vui bên ai...

không nhớ nàng…

Cuộc đời lắm lúc đầy căng thẳng và vô nghĩa quá!

Làm sao đây! Khi Uyển Nhi phải đối phó với quá nhiều điều khó khăn vô h́nh? Nàng sẽ phải ở một nơi mà chỉ có nàng, em bé và bà vú! Mà bà vú lại không biết ǵ. Ôi! Cuộc sống mới đầy những thách thức đang đợi chờ, nàng chưa hề có kinh nghiệm phải sống nơi thiếu vắng bóng h́nh cùng sự che chở của Hoàng Mai…

Anh ơi! Em thật sự đang lo buồn.  Anh có hiểu cho em không? Anh có hiểu cho em khi yêu anh mà phải quyết định sống xa anh, với trăm ngàn suy tư!! V́ ai đă quá vô t́nh?

… Có phải v́ tự ái và giận, mà nàng muốn đi thật xa anh? Khung cảnh mới lạ rồi có giúp nàng vơi bớt nỗi buồn, giận và quên anh không? Hy vọng thời gian trôi qua, h́nh ảnh những bàn tay kia, cùng tiếng cười vói theo nàng, sẽ dần ch́m vào quên lăng. Giờ đây việc xảy ra c̣n quá mới, ḷng nàng quặn thắt khi nhớ đến. Đâu đó trong tiềm thức, vết thương ḷng vẫn c̣n rướm máu.

Uyển Nhi th́ thầm trong nước mắt:

 Anh ơi! Anh cứ vui bên áo tím, áo hồng cho thỏa ḷng anh…

          Anh có biết…

…Khi lửa đă tắt th́ khó nhen lại

Chia tay rồi có phải măi xa nhau

…Trời hết mưa, chưa hẳn sẽ nắng

Xa nhau rồi, chưa hẳn là hết yêu!...

Uyển Nhi thổn thức buồn với những câu hỏi như xoáy trong tim nàng:

Sao bỗng nhiên Hoàng Mai thay đổi lạ lùng?

Một người chồng rất yêu vợ! Mà nay bỗng nhiên nh́n anh thật xa lạ bên những ai? Đến nỗi giờ đây khi nhớ lại, Uyển Nhi vẫn c̣n tê tái và sửng sốt trong tim!  

Xưa nay, anh luôn giữ đúng vị thế của người chỉ huy, nghiêm trang chững chạc trong những năm tháng qua, luôn làm tim nàng xao xuyến… Mà nay… - Anh là ai?

-         Anh ơi! Có phải t́nh yêu em dành cho anh đă không lấp đầy tim anh, anh phải đi t́m niềm vui đến từ ai? Anh cần những t́nh cảm bên lề lắm, hay sao?

Với nàng, Uyển Nhi trân quư từng giây phút được sống bên anh, nàng luôn vun đắp t́nh yêu cho gia đ́nh nhỏ của ḿnh. Từ khi có em bé, anh và nàng luôn quấn quưt bên nhau, vui nh́n con thay đổi từng ngày. V́ thế, khi chứng kiến cảnh áo tím áo hồng xoắn xuưt bên anh… sự giận hờn khiến nàng có cảm tưởng anh nợ ḿnh rất nhiều, nợ những năm tháng nàng đă chờ đợi anh trong nhớ nhung, đă yêu anh hết ḷng, trọn vẹn. Nàng đă lo lắng, cầu nguyện trong nước mắt những lúc anh rơi vào hoàn cảnh hiu hắt như ngọn đèn trước gió.

Anh nợ em, nợ ánh mắt nụ cười

 Nợ cánh tay cho em kê làm gối

 Mùi hoa mộc ủ mái tóc đen dài

 Như sợi tơ hồng cột chặt hồn anh…

Yêu anh sâu đậm, bóng h́nh Hoàng Mai chiếm trọn tim nàng…

Anh yêu, anh lấy ǵ để đáp lại t́nh yêu em dành cho anh?  Nay anh lại lấp đầy tim em bằng những đau buồn, đổ vỡ, nhớ nhung! Có phải anh muốn thay thế h́nh ảnh em bằng “ai đó” trong tim anh? Anh ơi! Nước mắt em đang tuôn tràn, v́… anh đă không yêu em như em hằng tưởng…  

https://tse4.mm.bing.net/th?id=OIP.XBwEFJ1g1kRth7g9wkhdZQHaE9&pid=Api&P=0&w=234&h=157Dựa đầu vào cửa sổ, mắt nh́n xa xăm… bên ngoài, mịt mù xa tắp là núi Ngự B́nh mờ nhạt thăm thẳm, vươn lên khỏi rừng cây thấp màu xanh xám, mọi khi nh́n thật nên thơ, như bức tranh thủy mạc. Nay nh́n lắng đọng buồn hiu hắt, như thông cảm với nỗi trống vắng cô đơn trong ḷng nàng! Hai tay ôm hai vai, Uyển Nhi rùng ḿnh thở dài, hồn rơi vào không gian tĩnh lặng… nàng chợt hiểu… không có điều ǵ có thể thay thế h́nh ảnh anh trong tim nàng…

Yêu xa là cô đơn, là đếm

thời gian… là nhớ mong,

xen lẫn nỗi buồn…là thẫn                                                           

thờ khi người  ta đang bị

thương   nặng ,  mà  ḿnh

không thể  ở  bên để chăm

sóc…là những nhớ nhung

qua cảm nhận bằng trái tim… mà không có được một ṿng tay cho nhau…                                      

Anh ơi! Có khi nào anh hiểu được niềm đau của ḷng em trong lúc này! Giận hờn nhiều nhưng lại rất cô đơn v́ nhớ ai! Trách anh đă quá vô t́nh…                                  

Dù buồn giận nhưng sự xa cách chẳng thể lấy đi t́nh yêu nàng đă dành cho Hoàng Mai. Khi yêu, nàng đă yêu anh nồng nàn như lần cuối được yêu.  Có bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó, như hôm nay, t́nh yêu dành cho anh phải tan vỡ? Sự chia ly mang đến niềm chua xót trong tim, vết thương rồi có lành được không? Những ngày không có anh rồi sẽ trôi qua, và dài như một thế kỷ …

Uyển Nhi không thể tự lừa dối ḷng ḿnh khi nhớ về Hoàng Mai. Niềm đau mất anh đă như mũi tên xuyên qua tim, gặm nhắm tâm hồn đang thiết tha nhớ anh… Anh yêu! Em đang quá nhớ anh…

Anh có biết… ḷng em buồn v́ sự xa vắng ai!… Ngày trôi qua thật vô nghĩa với nỗi nhớ triền miên. Em cô đơn v́ thiếu ṿng tay anh, cùng ánh mắt thăm thẳm lặng nh́n em…

Anh c̣n nhớ khômg? Có những buổi cơm tối bên nhau, đôi lúc anh ăn vội vă để chuẩn bị cho những lần hành quân… nhưng ánh mắt anh luôn âu yếm nh́n em…

Nàng như lạc vào vũng buồn mênh mông. Rồi ḿnh sẽ ra sao với những ngày dài cô đơn cùng bé? Không c̣n được nghe tiếng nói trầm ấm, ngọt ngào của anh! Thay vào đó là sự cô đơn lạnh lùng…

Có những đêm nàng đă thức trắng, để suy nghĩ đến

một điều rất thật, và đau khổ nhất, rằng:

 cuộc sống không như nàng mơ tưởng…

yêu chàng tha thiết, chân thành

… mà giờ đây phải xa anh!...

Uyển Nhi khép chặt đôi mi. Ôi! Sự xa cách anh làm tim nàng ủ rũ, ḷng buồn vời vợi. Thở dài, ôm siết bé vào ḷng, bé giống anh quá, làm nàng càng thổn thức nhớ anh hơn, nước mắt chan ḥa… giờ đây mới thật sự cô đơn vô cùng, không có điều ǵ có thể khỏa lấp được sự trống vắng trong tim! Thấm thía với nỗi buồn… ngày qua rồi đêm đến… dài như vô tận…

Bỗng nhiên, nghe tiếng động mạnh bất thường phía thang lầu, Uyển Nhi nh́n ra bên ngoài cửa, nàng giật ḿnh thảng thốt…

Một người đàn ông với bộ quân phục không quân, đang d́u anh bước vào. Anh c̣n quá yếu, vịn vai người bạn như sắp ngă, hai bàn tay cuốn đầy băng trắng, cùng hai chiếc nạng giúp anh đứng dựa vào cửa, chân phải đăng bột trắng. Mặt Hoàng Mai xơ xác, tiều tụy, xanh xao, ánh mắt đau thương…

Chỉ một cái nh́n… ḷng nàng rung cảm, xúc động, dạt dào yêu anh. Uyển Nhi quên hết giận hờn, chạy đến ôm chầm lấy anh, và d́u chàng ngồi xuống, nàng thật không ngờ có giây phút này.

Được người bạn giúp, anh đă cố gắng hết sức ḿnh, để đuổi theo cho kịp Uyển Nhi, ra măi tận Huế để t́m nàng… trong khi đáng lư với vết thương nặng như vậy, anh rất cần phải được nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện Cộng Hoà.

Ngước nh́n người bạn anh, Uyển Nhi nhận ra Đại Úy N..

Vào năm 1968 khi mới trở thành vợ Hoàng Mai, chàng đưa nàng vào Sài G̣n để ra mắt những gia đ́nh thân thuộc, anh N. đă cho mượn chiếc xe hơi rất đẹp để Hoàng Mai đưa nàng đi chơi đây đó. Nàng nhớ măi người bạn tốt của chồng ḿnh.

Đại Úy N. nh́n nàng, ông dịu dàng:

-         Bạn tôi yếu lắm, vết thương c̣n rất mới.  Chắc có chuyện ǵ mà bạn tôi phải nhờ tôi d́u đi t́m chị cho bằng được?  Gặp chị rồi, nay tôi giao bạn tôi lại cho chị. T́nh trạng bạn tôi rất nguy, đau và yếu nhiều, cần được chăm sóc ngay và thật cẩn thận lắm đó, nghe chị! Chị ráng lo cho bạn tôi, chị nhé.

Xin phép chị tôi phải đi ngay cho kịp chuyến bay…

Xoay qua Hoàng Mai, Đại Úy N. vỗ nhẹ vai anh:

-          Có dịp sẽ ghé thăm bạn sau. Chúc bạn vui bên bà xă và sớm b́nh phục.

Đôi mắt ướt đẫm,Uyển Nhi cám ơn Đại Úy N. về t́nh bạn thâm sâu ông đă dành cho chàng, ân t́nh đó thật quư cho gia đ́nh nhỏ bé của nàng… v́… nếu không có anh N. giúp, th́ Hoàng Mai sẽ ra sao?…

Đại Úy N. đi liền ngay sau đó, không kịp uống một hớp nước...

Nhắm mắt, bàng hoàng ôm lấy anh, dựa đầu trên vai chàng, nàng không thể tưởng tượng sự việc lại có thể xảy ra ngoài sự suy nghĩ của ḿnh. Ṿng tay siết chặt dành cho chồng đă xóa đi bao ngăn cách của sự giận hờn…

Ḷng xao xuyến… anh bất chợt xuất hiện bên nàng như một vị Hoàng Tử trong chuyện cổ tích, mà Uyển Nhi đang rất nhớ. Giữa lúc ḷng Uyển Nhi rối như tơ ṿ, ngổn ngang nhiều điều chưa biết phải giải quyết cách nào! Như giấc mơ, nàng được gặp người chồng mà tưởng rằng sẽ măi phải xa cách. Giờ đây, mọi điều lo lắng, suy tư dần tan biến khi có chàng ở cạnh.

Điều quan trọng, hạnh phúc hơn hết… Uyển Nhi sẽ được tự do chăm sóc khi anh đang rất cần. Nàng sẽ được hôn hai bàn tay đầy máu trong giấc mơ!... và chỉ một ḿnh nàng với anh… như em đă từng nói với anh… chỉ có vợ mới đau với những ǵ anh đau, buồn với những ǵ anh buồn… Em đă yêu anh từ ngàn xưa…và măi măi…

Cảm động thương anh, đôi mắt nḥa ướt… với thân thể yếu đuối, đau đớn, chàng đă không quản ngại đường xa ngàn dặm, khó khăn với nhiều trở ngại, tưởng chừng không thể vượt qua được, để quyết đi t́m nàng và con! Phải chăng t́nh yêu tha thiết anh dành cho nàng vẫn đầy ắp trong tim anh như ngày nào? Có đúng như vậy không?

Uyển Nhi gục đầu trên vai anh, vuốt nhẹ lên hai bàn tay cuộn đầy băng trắng. Những giọt nước mắt tuôn tràn, rơi xuống thấm ướt vai áo bạc màu …

Anh yêu! Em tha thiết yêu anh…anh hăy quên đi những buồn đau do em gây ra, anh nhé!

Có phải v́ quá yêu anh, nên đôi lúc nàng đă làm khổ cả hai, mà không biết! Hoàng Mai hôn lên mái tóc nàng, ôm bé vào ḷng, nhắm mắt, nụ cười thoáng nhẹ trên môi… dù cơ thể anh đang ră rời, mệt mỏi sau chặng đường dài với những vết thương đau đớn làm người chàng tơi tả, tang thương.

Cám ơn Trời đă cho anh gặp lại người vợ yêu và con đúng lúc. Nếu kéo dài trễ hơn, th́ làm sao anh đủ sức đi t́m nàng ở một nơi nào khác! Lần này, anh đă đùa với lửa, anh có thể mất nàng vĩnh viễn, nếu...  

Cám ơn Thượng Đế đă cho anh có những người bạn cùng chung mái trường mẹ, Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt, với t́nh bạn chân thành, không quản ngại xa xôi, họ giúp anh t́m phương tiện, rồi cùng đi với anh trên chặng đường bay dài khó khăn, không nề hà mệt nhọc, d́u anh những khi lên xuống máy bay với vết thương rất nặng, những lúc phải đợi chờ, đưa anh về Huế thật đúng lúc, để Hoàng Mai có thể gặp Uyển Nhi.  

Ḷng chàng dạt dào… Ân t́nh đó anh sẽ không bao giờ quên.

Nước mắt không thể ngừng rơi trên má, nàng c̣n yêu anh nhiều lắm. Chỉ chút nữa thôi, v́ giận và tự ái, nếu chồng không ra Huế kịp thời, th́… gia đ́nh nhỏ bé nàng trân quư, chắc sẽ không c̣n! Và tương lai của bé sẽ ra sao! Ôi! Khi giận, nàng có thể liều lắm…    

D́u anh nằm xuống, kê đầu anh lên cánh tay ḿnh, hôn nhẹ lên má chàng, ḷng se thắt khi thấy sắc mặt chàng xanh xao mệt mỏi, nhưng đôi mắt đă có thần sắc, nụ cười thoáng nhẹ trên môi…

Biết anh đang mệt và đau nhiều, Uyển Nhi th́ thầm bên tai anh:

-          Anh bớt suy nghĩ, anh nhé. Thời gian này rất cần cho anh được nghỉ ngơi để lấy lại sức... Em yêu anh…

Măng đă giật ḿnh, không biết chuyện ǵ đă xảy ra? Nhưng rất vui khi thấy anh về Huế trong lúc bị thương nặng như vậy. Là giáo sư Nữ Công Gia Chánh, chắc chắn anh sẽ được măng chăm sóc tận t́nh với những món ăn bổ dưỡng của người Huế.

Nét mặt anh bớt tiều tụy sau những ngày được nghỉ trong sự chú tâm, đầy t́nh yêu thương của gia đ́nh. Nh́n anh, Uyển Nhi thỏ thẻ:

-         Anh ơi, anh hăy tĩnh dưỡng hoàn toàn, anh nhé. Cần nhất là sức khoẻ anh được hồi phục, để sớm trở lại b́nh thường.

Anh! Hăy quên đi những chuyện đă qua… em không muốn nhớ, chỉ làm cho tim em rỉ máu trở lại... Anh! anh đừng đùa với trái tim em.

Hăy để cho em yên, mọi chuyện đâu sẽ vào đó… em rất vui khi có anh bên cạnh em… em luôn yêu anh…

 

Tưởng sẽ quên anh… nhưng…

Tên anh đă khắc vào tim... nàng sẽ măi là Uyển Nhi của Hoàng Mai… như lời anh từng th́ thầm bên tai nàng: “… anh và em sinh ra là để sống bên nhau. Không ai có thể chia cách chúng ḿnh được…”.  

Ḷng nàng sẽ không thay đổi, vẫn luôn yêu anh như ngày nào… T́nh yêu nàng dành cho anh, sẽ như lá trên cành dù có úa vàng, nhưng rồi lá lại mọc xanh trở lại…

Giấu mặt trong mái tóc dài, Uyển Nhi chúm chím cười:

-         Dạ… nhưng anh ơi! Không cần biết ai đúng ai sai. Nhưng để vợ của ḿnh phải khóc… là lỗi của người chồng…

Với vết thương quá nặng, anh phải dùng nạng khi di chuyển, anh phải cố gắng tập đi để chân và đầu gối không bị cứng, và phải nghe theo lời dặn của bác sĩ chăm sóc anh.

Hoàng Mai được nghỉ phép lâu dài. Người sĩ quan mũ nâu đă ở lại Huế cùng Uyển Nhi khoảng hơn ba tháng, chờ khi chân anh bước được b́nh thường, cũng như vết thương ở cổ tay, và ở bụng được lành hẳn. Thời gian này thật tuyệt vời, Hoàng Mai nhớ lại bao kỷ niệm đẹp bên Uyển Nhi… đôi mắt buồn ngây dại của vợ mà anh sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại, nay đang ngước nh́n anh!… Anh có được th́ giờ gần đứa con trai đầu ḷng mà anh rất yêu.

May mắn cho anh, bác sĩ Vĩnh Chánh, em trai Uyển Nhi, cùng bác sĩ Nguyễn Văn Chữ, đang làm việc ở bệnh viện Huế, là hai bác sĩ chính của anh, đă theo dơi và chăm sóc tận t́nh các vết thương, ngay khi anh mới đặt chân đến Huế. Chân phải của anh luôn được đăng bột, khi lớp bột được cắt bỏ, anh phải tập cử động một thời gian lâu để sự đi lại được b́nh thường.

Vết đạn xuyên qua chân, tay, và bụng, rất nguy hiểm. Viên đạn chỉ cần đi sâu hơn một chút, chắc chắn các cơ quan trong người anh sẽ bị tàn phá rất nhiều… Anh c̣n sống đến hôm nay là do t́nh yêu Thiên Chúa dành cho gia đ́nh nhỏ bé của anh và nàng.

Mỗi lần người em rửa các vết thương để thay băng mới cho chàng là những lần tim nàng nhói đau trong niềm thương cảm, khi thấy sự chịu đựng trên nét mặt trầm ngâm của chồng.

Những ngày hạnh phúc êm đềm trôi qua…

Thời gian dài ở Huế đă là liều thuốc đặc biệt Thiên Chúa ban cho chàng và nàng được có th́ giờ bên nhau, đủ để rịt lành vết thương thể xác của anh, cũng như hàn gắn vết thương ḷng của người vợ anh yêu. Huế có thêm kỷ niệm đặc biệt cho anh và nàng, điều này sẽ không bao giờ có thể lặp lại thêm một lần nữa, v́ vậy, Hoàng Mai và Uyển Nhi hiểu và trân quư những giây phút đặc biệt mà họ có được…  

Hạnh phúc dâng trào trong tim anh…

Ôm bé đặt vào ḷng anh, dựa đầu vào ngực chồng, Uyển Nhi cùng anh nhớ lại những kỷ niệm bên nhau của hai người với trái tim cùng chung nhịp điệu. Nhớ lần anh đă liều ḿnh đi xe đ̣ ngang qua đèo Ngoạn Mục, đầy kẻ thù ŕnh rập chờ cơ hội để chặn xe t́m bắt lính, và để thu thuế, anh đến thăm nàng ở cư xá Thông Reo chỉ có hai ngày.

Ôi t́nh yêu anh dành cho Uyển Nhi đă làm tim nàng rung động như ngừng thở. Hai tâm hồn đă gắn chặt với nhau từ hôm đó. Uyển Nhi biết anh yêu ḿnh nhiều lắm, và nàng cũng yêu anh tha thiết…

Nhớ nhà hàng Mê-Kông ở Đà Lạt, nơi ngày đầu hai người gặp nhau… Những h́nh ảnh êm đềm thời chớm yêu anh như sống lại. Ḷng lâng lâng nhớ đến hôm nao… khi nàng cùng ba người bạn thân bước vào nhà hàng… có hai chàng sĩ quan trẻ tuổi theo vào. Họ ngồi bàn xa xa, ánh mắt ai đă theo dơi làm Uyển Nhi cuống quưt đánh rơi chiếc đũa tới… mấy lần.

Sau bữa ăn, hai chàng lính hào hoa đi theo bén gót, làm quen và xin đưa bốn nàng sinh viên về tận cư xá thông reo. Anh đă yêu mái tóc dài cùng đôi mắt e ấp của nàng. Uyển Nhi đă bị cuốn hút bởi chiếc mũ nâu đội xéo bên trái, cùng bộ áo hoa rừng rất lạ với nàng. Chàng đi kề bên, xin xách dùm Uyển Nhi giỏ trái cây… để từ đó hai người như bị hút vào nhau… Mối t́nh đầu của nàng đẹp như mơ, và mong manh…

Khép chặt đôi mi, Uyển Nhi ngậm ngùi nhớ Hoàng Mai và nàng đă phải xa nhau hơn hai năm dài. Hai người hai ngả, v́ măng không muốn nàng khổ cực “theo chân chồng rày đây mai đó khi làm vợ lính”…. Uyển Nhi, với mối t́nh vô vọng của nàng Juliet, vẫn âm thầm yêu và nhớ người lính mũ nâu tha thiết. Cuộc sống mỗi người cứ trôi theo ḍng đời, nàng, với trái tim rướm máu, đau buồn v́ nhớ anh…

Sau hơn hai năm xa cách với quá nhiều thay đổi cho cả hai, anh vẫn không thể quên, nên quyết tâm đi t́m lại nàng lần cuối. Thiên Chúa đă cho hai trái tim tan nát v́ yêu, gặp lại nhau, và điều quan trọng là… chưa quá trễ… Họ đă như hai thỏi nam châm hút vào nhau, không thể chia cách được… từ đó cho đến bây giờ… và rồi một đám cưới ấm cúng đă diễn ra trên xứ Huế…

Uyển Nhi thổn thức:

Anh yêu! Chúng ḿnh đă trải qua bao gian khổ để được sống bên nhau. Vậy mà chỉ chút nữa thôi em đă để cho mất đi... Anh! Hăy quên đi những giận hờn trẻ con của em, anh nhé. Em yêu anh nhiều lắm.

Anh c̣n nhớ không? Em đă từng nói với anh trong ngày cưới: “… nếu em có làm điều chi ngốc nghếch dại khờ, là tại em yêu anh quá nhiều mà thôi… Chừ anh hiểu cho em mà bỏ qua những ǵ em làm sai, mà không phiền em… anh phải hứa chắc, nghe anh…”

Làm sao anh có thể giận vợ anh được!

Cả hai xem những điều vừa xảy ra là cơn ác mộng mà họ phải trải qua. Đau buồn là một kinh nghiệm quư giá. Nó giúp cho anh và nàng, luôn đề pḥng những việc có thể xảy ra trong tương lai, để chuẩn bị cho cuộc sống bền lâu bên nhau, ở nơi phồn hoa đô thị, với biết bao quyến rũ vây quanh. 

Uyển Nhi hứa sẽ để những quá khứ đau buồn trôi vào quên lăng, sau khi hỏi anh một câu làm anh nhức tim và nhức đầu thêm:

-          Anh ń, không lư ai mà anh không có cảm t́nh, cũng có thể lau mặt, và đút trái cây cho anh ăn được, trong lúc anh bị thương? Tức là anh có… yêu người ta!!!  Phải không anh? Anh thiệt là hư! Anh, anh trả lời thiệt cho em đi. Em hỏi rơ vậy là để em có thể quên, sau này em không muốn nhắc đến nữa.

Uyển Nhi của anh! Em đă hứa sẽ quên… khi đă biết rơ t́nh yêu của anh dành cho em như thế nào… Th́ thôi, ḿnh đừng đặt câu hỏi nữa… em nhé…

Hoàng Mai nghĩ ḿnh vô tội, nhưng với những sự suy nghĩ, lư luận của nàng, anh không muốn căi, từ từ, vợ anh sẽ hiểu ḷng anh yêu nàng sâu đậm như thế nào…

Nét buồn man mác vương trên ánh mắt buồn xa vắng, mà anh đă rất nhớ khi nằm ở bệnh viện… ḷng anh nao nao. Yêu nàng trên hết mọi điều, anh tự hứa trong ḷng là sẽ không để điều ǵ xảy ra làm thương tổn t́nh yêu anh dành cho gia đ́nh nhỏ bé của ḿnh. Hoàng Mai hiểu, qua bao thử thách, Uyển Nhi luôn yêu anh với một t́nh yêu sâu đậm. V́ thế, nàng đ̣i hỏi một t́nh yêu thật trọn vẹn nơi anh. Cuộc đời anh, anh nợ Uyên Nhi nhiều lắm:

Anh nợ em, ṿng tay dang khép chặt

D́u hồn em qua khỏi chốn cô đơn…

…Anh yêu em… nợ em cả cuộc đời…

Hoàng Mai nh́n sâu vào đôi mắt đang ngước nh́n:

-         Em yêu, anh hiểu t́nh yêu em dành cho anh dạt dào, dễ xúc cảm, nhưng, anh mong em, từ nay trở đi, trước khi quyết định điều ǵ quan trọng, em hăy t́m hiểu kỹ hơn, và cho anh biết… em nhé. 

… Có ai như vợ anh! Dám liều lĩnh đánh mất tất cả, không sá ǵ đến hạnh phúc của nàng, anh và con, chỉ v́ những lư do mà với đời người lính chẳng có nghĩa lư ǵ nàng suy nghĩ khác nhưng đă làm cho nàng hờn giận anh, rồi đau buồn, nhất định bỏ đi xa, không đợi cho anh có cơ hội giải thích! Nếu anh không cố gắng hết sức ḿnh, để đi t́m nàng, th́ giờ này gia đ́nh anh yêu sẽ ra sao!?

Hoàng Mai vuốt tóc nàng:

-         Hơn ai hết, em phải hiểu anh yêu em sâu đậm như thế nào! Anh hứa với em, từ rày anh sẽ không sơ ư làm em buồn ḷng nữa, em phải đặt ḷng tin vào anh hoàn toàn… em luôn nhớ, em là vợ anh, đừng bao giờ so sánh em với bất cứ ai, em nhé, v́ anh yêu vợ anh trên hết mọi điều…

Người sĩ quan mũ nâu học được bài học. Anh phải ghi nhớ, và hiểu người vợ Huế của ḿnh hơn. Yêu anh nhiều nên nàng đặt tiêu chuẩn nơi anh rất cao, anh không thể khinh thường. V́ chỉ trong một phút không kềm chế bản tánh riêng của ḿnh, anh có thể để mất những ǵ anh đă phải trả giá để có được. 

Uyển Nhi đă một ḷng đợi chờ anh, nàng đă phải tranh đấu, vượt qua bao đau buồn để hôm nay anh và nàng có được cuộc sống bên nhau! Anh phải trân quư những ǵ Uyển Nhi dành cho ḿnh, nắm giữ thật chắc hạnh phúc sau bao thăng trầm, mà chỉ chút nữa thôi…

Uyển Nhi nh́n anh, cười qua ánh mắt…

Kỷ niệm đẹp bên nhau của anh và em măi không thể xóa nḥa, mà chỉ lớn mạnh theo thời gian… nhưng, anh ơi, anh cần phải nhớ… mẹ con em sẽ nh́n anh để bước theo dấu chân anh…

 Như nàng đă nói, anh phải sống làm gương cho vợ và con nh́n vào… anh giật ḿnh…

Ḷng vợ anh như ḍng sông Hương… bên ngoài thật dịu dàng, kín đáo. Có lẽ đó là nét đặc thù của nàng với đôi mắt nai đen e ấp, xa vắng, khó hiểu, đă khiến anh yêu nàng tha thiết… T́nh nàng như ḍng sông Hương, dùng dằng không muốn chảy, phẳng lặng, trong xanh… nhưng bên dưới là những lượn sóng ngầm cuồn cuộn, ào ạt man dại… trong chốc lát, có thể cuốn đi tất cả.

Anh cám ơn Trời đă cho anh có những người bạn với t́nh cảm dành cho nhau chân t́nh, thâm sâu, ngay cả khi không ở ngoài chiến trường. T́nh bạn và niềm hănh diện dưới chung một mái trường, đă khiến họ có những mối thâm t́nh đặc biệt. Anh N. không quản ngại khó khăn, kiên nhẫn giúp đưa Hoàng Mai đi t́m người vợ thật đúng lúc, trước khi quá trễ. Chàng đă kịp gặp lại nàng trên xứ Huế với bao kỷ niệm đẹp nhất trong đời.

Hoàng Mai ấm ḷng khi thấy khuôn mặt Uyển Nhi tươi vui, đôi mắt long lanh trong sáng trở lại.

Anh đứng đó ṿng tay giang mở rộng

Khép chặt em hôn lên đôi mắt ướt

Làn môi mềm như tràn đấy mật ngọt

Tim nồng cháy anh ấp ủ t́nh si…

Cả hai im lặng nh́n nhau… Uyển Nhi ngậm ngùi:

Anh tự hứa là sẽ cẩn thận hơn trong cách đối xử với những người quanh ḿnh. Những sự buồn đau như lần này, sẽ không bao giờ có thể lặp lại nữa. Anh phải sống làm gương cho vợ con noi theo, anh không thể để một điều nào làm mất niềm hạnh phúc tự hào của vợ con anh dành cho ḿnh. Anh nợ gia đ́nh nhỏ bé cả cuộc đời của anh…

Uyển Nhi cúi đầu thành tâm cảm tạ Người Cha Thiên Thượng, nàng thưa cùng Thiên Chúa:

Thưa Thiên Chúa kính mến của con, xin cho con biết quư những ǵ Ngài đă ban cho con. Chúa là T́nh Yêu, v́ thế Ngài đă ǵn giữ hạnh phúc gia đ́nh con… t́nh yêu Ngài thật bao la vô bờ bến. Con chỉ biết cúi đầu cảm tạ Ngài.

Hồn lâng lâng, dư âm buồn dần tan biến, thay vào đó là niềm vui của t́nh nghĩa vợ chồng. Ngước nh́n chàng, Uyển Nhi mỉm cười khi thấy anh cũng đang nh́n ḿnh với nụ cười đậm t́nh thương yêu trên môi. Hai tâm hồn như ḥa chung nhịp điệu trong sự tha thứ dành cho nhau, và sẵn sàng chờ đợi cuộc sống mới bên nhau.

Trong ṿng tay anh, Uyển Nhi dấu mặt ḿnh trong bàn tay, khép chặt đôi mi, mỉm cười khi nghĩ về măng…

May mà măng chưa biết những sự nàng toan tính, nếu biết những điều nàng suy nghĩ trong ḷng, chắc chắn bà  sẽ buồn ḷng lắm, và từ con… không thèm nh́n mặt nàng nữa...

Nàng tự hứa trong ḷng, sẽ cùng anh vun đắp một gia đ́nh với niềm thông cảm đầy t́nh yêu thương dành cho nhau, để măng được yên vui trong tuổi già.

Đó là cách nàng trả hiếu cho măng. Uyển Nhi thấm thía với kinh nghiệm đau buồn vừa qua, v́ nếu chồng không v́ yêu mà đi t́m nàng, th́… nàng sẽ là người gánh chịu những mất mát nhiều nhất. Bé cũng thiếu mất t́nh cha. Uyển Nhi thổn thức thương con, nàng không muốn con trải qua cuộc sống thiếu cha như ḿnh. Ba chết lúc Uyển Nhi chỉ mới hơn một tuổi. Măng đă là người mẹ tuyệt vời.

Tuy măng lo chu toàn cho anh chị em nàng, nhất là trong vấn đề học hành, măng luôn cố gắng để các con không thua sút ai, nhưng, cuộc sống nàng đă không được thoải mái như những người bạn cùng trang lứa. Uyển Nhi vừa đi kèm trẻ tại gia, vừa là sinh viên CTKD Đà Lạt.

Uyển Nhi dấu không cho các bạn biết, v́ sợ các bạn chê ḿnh “nhà nghèo”, cũng không ai biết nàng mồ côi cha. Nàng luôn im lặng, và âm thầm vui với công việc nàng có trong suốt thời gian là sinh viên ở Viện Đại Học Đà Lạt - thời gian vô tư, ấm cúng, thân t́nh với các nàng trong nhóm Bát Tiên ở Cư Xá Thông reo. Vui cùng các bạn học chung lớp, với những t́nh yêu thơ ngây vô lo- Khi gặp Hoàng Mai và yêu chàng sâu đậm, nàng vẫn đều đặn đến biệt thự của ông Thiếu Tá T. bên dốc hồ Xuân Hương, để dạy kèm cho các bé với đôi má đỏ hồng như trái đào tiên.

Hơn nữa nàng làm sao sánh được với măng! Thiếu vắng Hoàng Mai, chắc chắn cuộc sống nàng và con sẽ đầy những chông gai, thiếu thốn và buồn tẻ… sẽ không c̣n có người tri kỷ hay nh́n vào mắt nàng, để lắng nghe những khi Uyển Nhi huyên thuyên, kể hết chuyện nọ qua chuyện kia…

Nàng cần phải hiền lành, nhu ḿ, biết thông cảm và từ tốn hơn. Uyển Nhi hiểu, người vợ giữ một vai tṛ rất quan trọng trong gia đ́nh, cần nhiều hy sinh, tha thứ… và nhất là nhiều nụ cười…

Anh yêu, em muốn anh luôn nhớ:                      

Em không mạnh mẽ như anh nghĩ,
Em chỉ là Em, yếu đuối, mong manh và nông nỗi,
Vẫn khóc khi cô đơn,
Vẫn bướng bỉnh dù biết ḿnh sai,
Vẫn nhớ anh da diết ngay cả khi giận dỗi muốn xa anh,
Cuối cùng em chỉ là em,
Vẫn cần lắm có Anh che chở..
.

 

Và…em rất cần có anh đi cùng em trên suốt quăng đường c̣n lại của cuộc đời…

 

        Rất nhớ……

 

   Tôn Nữ Mai Tâm

 

      *Trở về mục lục 99Độ:  http://ykhoahuehaingoai.com/99do/99doIndex.htm