VU LAN 2012
Quảng Long
Kính lạy mẹ thương yêu,
Hôm nay, Vu Lan. Đã là mùa Vu Lan thứ tư con không đến chùa! Lẽ ra, con phải đến chùa để cầu nguyện Tam Bảo thùy từ phù hộ cho hương linh mẹ và cha mẹ bảy đời của chúng con được an vui bên chân Đức Từ phụ, nhưng mẹ ơi, con không thể! Mẹ ơi, con không thể đến chùa ngày Vu Lan vì con sợ! Mẹ yêu thương, con sợ con không thể chịu đựng nổi khi nhìn đóa hồng trắng mà ai đó sẽ cài lên áo con.
Mẹ yêu thương của con,
Cả cuộc đời con, ngoại trừ những ngày
ấu thơ chẳng biết gì, con có được bao
ngày vui khi được cài lên ngực áo đóa hồng
tươi thắm? Hai mươi ba tuổi, con đã
phải xa mẹ hiền. Mươi năm trước
đó, con chỉ được vài lần vui sướng.
Rồi chiến tranh, rồi đất nước điêu
linh, những đóa hồng không còn được cài
mỗi độ Vu Lan về trong một thời gian dài.
Thế nhưng, mùa Vu Lan nào con cũng đến chùa làm
lễ và cầu nguyện cho ba mẹ luôn được
mạnh khỏe an vui. Để rồi lần nào con
cũng khóc vùi, khóc đến húp mắt vì tủi thân! Còn ba
mẹ đó nhưng xa quá tầm tay với của con! Ba
mẹ ở tận trời Nam, con còn lang thang ngay trên
mảnh đất chôn nhau cắt rốn! Mỗi năm,
việc về thăm ba mẹ và các em là cả một
vấn đề! Vé tàu xe là cả một thách thức
lớn! Rồi tiền vé đâu khi biết mẹ vẫn
ngày ngày dong ruỗi khắp mọi nẻo đường
để kiếm tiền nuôi sống chục đứa
con, chưa đứa nào làm gì được để
đỡ tay cho mẹ!
Con nhớ, chỉ được một đôi lần, lúc
con về Saigon vào mùa Báo hiếu, cả gia đình mình vô Chùa
Già Lam dự lễ Vu Lan. Chỉ có những lần ấy
là con khóc ít mà thôi vì mỗi lần tụng kinh, cứ
đến đoạn: Nhớ nghĩa thân sinh, con
đến trưởng thành, mẹ dày gian khổ, ba
năm nhũ bộ, chín tháng cưu mang, không ngớt lo toan,
quên ăn bỏ ngủ là con lại khóc, vừa tụng
kinh vừa khóc. Nhưng mà là khóc vì sung sướng, vì con có
mẹ bên cạnh. Và đóa hồng trên ngực áo con
mới lộng lẫy làm sao! Giai đoạn khó khăn
đã qua, con không còn phải chạy về Saigon xin tiền
mẹ mua đôi dép nhựa mới, không còn phải chạy
về xin tiền mẹ mua cái lốp xe đạp vì
bị nổ banh không còn vá víu gì được nữa,
không còn xin mẹ mẹ ơi, cho con...cho con...để cho
con em gái phải mắng là anh chỉ biết xin tiền,
không thấy mẹ khổ! Con đã khóc vì nó và mẹ đã
an ủi con. Vài trăm ngàn con đưa mẹ mỗi lần
có dịp về Saigon chỉ đủ cho mẹ mua thêm tí
đồ ăn cho lũ em thơ dại đói từ
hồi mới lọt lòng. Mẹ chẳng tiêu riêng gì cho
mẹ. Có điều, con thấy trong mắt mẹ ánh lên
một niềm vui. Những lúc ấy, con chỉ tiếc là
không có nhiều hơn để đưa thêm cho mẹ!
Vợ chồng con vẫn còn ăn mắm mút giòi mới
đủ chi tiêu và trả nợ cho những ngày cùng
cực.
Con biết mẹ ra đi nhưng vẫn còn băn khoăn về ba con. Mẹ ơi, ấm no đầy đủ, cậy có công cha, chẳng quản yếu già, sanh nhai lam lũ, quyết cùng hoàn vũ, phấn đấu nuôi con, giáo dục vuông tròn, đem lòng học Đạo...làm sao con quên được mẹ. Con biết là cha con khắc khẩu, cứ mỗi khi ngồi bên nhau là cãi vả, từ chuyện trên trời dưới đất, chuyện thiên hạ cho đến chuyện gia đình! Mẹ còn nhớ không, ngày con về thưa chuyện với ba về người con yêu, hai cha con đã to tiếng với nhau suốt cả đêm, đến nỗi sáng mai, bác hàng xóm gọi mẹ để nói: Nì chị, tui thấy con bồ thằng Phước coi cũng hiền lành, đẹp gái đó chơ; răng mà hai cha con cãi nhau cả đêm rứa! Con biết tính ba con nên con không ngại, chẳng qua là nói lý nói lẽ để thông suốt mọi chuyện đó thôi. Rồi Trang cũng thành vợ con, rồi ba mẹ cũng thương yêu đứa con dâu như con ruột. Ba không khó, phải không mẹ. Ba chỉ muốn biết rõ là con có thực sự thương yêu Trang hay không mà thôi! Giờ thì ba lại cũng mang trong người cái căn bệnh quái ác mà mẹ đã từng mắc phải, Mấy tháng trước vợ chồng con qua thăm ba, thấy ba dạo này còm cõi, yếu ớt mà xót xa. Con đã cố cắn răng để không bật khóc khi ba đến quỳ cạnh vợ chồng con trong chánh điện chùa Pháp Quang ngày Phật Đản, lúc vợ chồng con vừa đặt chân tới Úc. Hai tuần ở cạnh ba, hai tuần cố làm cho ba vui nhưng rồi cũng có lúc cha con lại to tiếng. Mẹ phù hộ cho ba nghe mẹ. Ba dạo này tinh thần yếu đuối vô cùng. Cả con cũng vậy nữa! Có lẽ cha con giống nhau quá nên khắc nhau hả mẹ?
Mẹ thương yêu,
Sau ngày mẹ bỏ chúng con để về bên chân
Phật, tụi con ngồi bên nhau trong những buổi cúng
cơm đầu tiên, khóc vùi khi nhìn di ảnh mẹ. Con
đã ngồi cạnh bàn thờ mẹ để cùng ăn
cơm với mẹ cho mẹ vui nhưng có lẽ con
chỉ làm mẹ thêm vướng víu, không nỡ ra đi vì
chén cơm con ăn với mẹ chan đầy
nước mắt! Rồi tụi con cùng nhắc nhủ
nhau là phải vui lên, không được khóc để
mẹ được thanh thản nơi chốn vô sinh. Nhưng
mẹ ơi, tụi con chỉ vui khi cùng chung nhau, còn khi
mỗi đứa trốn một nơi thì đứa nào
cũng mặc tình mà khóc! Mà cũng phải thôi, ngài Mục
Kiền Liên là bậc A La Hán, chứng quả lục thông
rồi còn đau vì mẹ, hà huống chi tụi con mắt
thịt người trần!
Lạy mẹ thương yêu,
Hôm nay, Vu Lan, ngày húy kỵ ông nội con. Những
Vu Lan xưa, mẹ làm cơm giỗ ông nội. Bốn Vu
Lan nay, con trai mẹ làm cơm cúng ông ... và cả mẹ
nữa! Mẹ ơi, ngày mẹ còn, con chỉ biết
chờ để ăn, có lúc còn phụng phịu hờn
dỗi vì mâm cơm sao quá đạm bạc, có biết
đâu mẹ hiền lăn lộn suốt ngày mới
kiếm được bữa ăn cho cả nhà! Mẹ
ơi, ngày mẹ còn, con chưa hề nấu cho mẹ
ăn được một bữa, giờ mẹ đi
rồi, con nấu cơm rồi mẹ có ăn! Con trẻ
vụng về, cơm canh nấu lấy có, đâu khéo tay
như mẹ, đồ tưởng như thiên hạ
bỏ đi mẹ cũng chế biến được
thành món ăn ngon! Mẹ ơi, tô canh mướp
đắng, dĩa chou fleur xào, dĩa miến xào con làm cúng
mẹ, mẹ có thương con thì về hưởng chút
hương hoa!
Cả mấy tuần nay, con nhận được
nhiều mail về Vu Lan mà không dám đọc, con xóa hết
vì con sợ, vì tim con quá mong manh. Mẹ ơi!
Con trẻ cúi đầu lạy mẹ, lòng những mong
đấng huyên đường an tịnh chốn Vô Sanh.
Mùa Vu Lan thứ tư cài hoa trắng
Quảng Long Nguyễn
thế Phước
Trở về: Trang trước Trang chủ