Vết hồng tuổi thơ

   

(TẢN MẠN VỀ CHẢY MÁU)

Mới đọc qua đề tựa, chắc quư vị có ngạc nhiên. Chảy máu mà lại tản mạn, thật kỳ cục! Thật sự khi viết đầu đề bài, tôi vẫn không biết nên chọn lựa chữ Máu Chảy hay là Chảy Máu. Chữ Máu Chảy có lẻ cho ta h́nh dung đến một sự chém giết hung bạo, người chết la liệt, như Máu Chảy Đầu Rơi hoặc Máu Chảy Chùa Thiếu Lâm…Bài viết này chỉ đơn giản nhắc đến kỷ niệm của chảy máu có được trong thời c̣n nhỏ mà h́nh ảnh vẫn chưa phai trong trí óc của tôi.

Đă từ lâu, tôi tự xem ḿnh là một cựu học sinh trường Đồng Khánh thật sự. Không phải v́ tôi được ở ngay trong trường ĐK đến 21 năm do Măng của tôi dạy môn nữ công gia chánh cho trường, mà chính thức tôi đă là học tṛ của trường Tiểu Học ĐK nằm ở hai dăy lớp học phía sau sân chơi préau của trường, từ lớp Ấu Trỉ với cô giáo Thỏa cho đến lớp Nh́ với cô giáo Hy (mẹ của đồng môn Lê Bá Tâm, #10, ở Nebraska.)

Tôi c̣n nhớ các dăy lớp Ba, Nh́, Nhất nằm ở phía bên phải của Préau, cùng bên với nhà ở của bà Chỉnh, mạ của o Châu; bên đối diện gồm các lớp Ấu Trỉ, lớp Năm và lớp Tư, cùng một bên với nhà của bà Bụi, mạ của đàn em nối khố Nguyễn Minh Dũng, sau này tốt nghiệp YKH khóa 12. Lẻ đương nhiên đa số những bạn thời Tiểu Học của tôi là các chị, duy chỉ có một anh con trai cùng đeo với tôi cho đến lớp Ba là Phạm Hiếu Liêm, con trai của Thầy Phạm Ngọc Hương, sau này Liêm là BS trường YKSG, cùng một lứa với tôi nhưng Liêm vào Quân Y Không Quân, c̣n tôi ở Quân Y Nhảy Dù.

Câu chuyện tôi kể ra đây lúc tôi học lớp Nh́, lúc đó Liêm đă rời trường tiểu học ĐK để học ở một trường tiểu học nam nào đó. Chỉ c̣n tôi duy nhất là con trai trong lớp. Về phía các chị, tôi c̣n nhớ những tên như Trần T.Diệm Hoa, chị của bạn đồng khóa của tôi Trần TBích Thụy; chị Tôn N. Bích Thọ, phu nhân đàn anh Trần Hưng Toàn, #2; Hàn Cúc Anh, chị vợ của bạn đồng khóa của tôi Trần Tiển Ngạc; Đông Hải, chị dâu của đồng môn Vơ Di Sơn, # 10, ở Belgium; Ngô Vũ Dao Ánh, người đẹp sau này của “Diễm xưa Ánh nay;” Công Tằng TN Á Nam, phu nhân của đàn anh Hồ Đắc Duy, #6, ở VN; rồi chị Mỹ Đức, luật sư nổi tiếng ở Saigon, chị Thương và khoảng cả gần ba chục chị khác nữa mà tôi khó ḷng nhớ hết tên. Tuy cùng lớp với nhau, nhưng tôi cũng biết có nhiều chị lớn hơn tôi đến hai ba tuổi. Cho nên, với các chị đó tôi kêu chị và xưng tên, và cũng nhờ mấy chị đó đă cứu tôi nhiều lần khi các chị bạn khác chụm lại chọc tôi đến phải khóc, như cặp đôi, hay đổ hô “Thằng Chánh thích con… bọn mi ơi,” hoặc “Thằng Chánh có chí bọn mi ơi,” dù đầu tôi luôn cúp carré.

Cũng như các bạn trẻ khác cùng tuổi, trong giờ ra chơi các chị bạn trong lớp Nh́ thường chơi nhảy dây, chơi c̣ c̣, chơi ô làng, chơi đánh thẻ, ù mọi, kéo dây, búng giây thun…Không có môn nào mà tôi không tham gia, khoái nhất là môn ù mọi với bên nào có tôi về cùng phía thường thắng lớn v́ chị bạn nào bị tôi ôm hay ré lên cười nên bị tắt tiếng không ù tiếp được. Có một hôm nọ, v́ tṛ chơi kéo dây làm nhiều chị bạn bị ngả xuống đất, những người không chơi bên ngoài rú lên cười chọc, khiến một chị bạn bị té nặng tức giận chạy nhào đến một chị đang đứng cười ngắt nghẻo bên ngoài. Thế là hai chị chưởi nhau, ôm nhau, cào nhau, giựt tóc, nắm tóc nhau mà day…Nhiều chị bạn khác đứng la hét, kể cả tôi nữa. Và trong khi tiếng trống vừa vang lên báo hiệu giờ chơi đă hết, tôi bổng kịp thấy một vệt máu ở quần ở một chị đang hăng say đánh nhau.

Tôi thật sự hoảng sợ cho chị ấy. Vội chạy vào trong lớp, tôi đến thẳng bục thưa với cô Hy: “Có hai chị đánh nhau ở ngoài và có một chị bị chảy máu cô ơi.” Cô vội chạy ra, vừa lúc hai chị bạn đă thôi đánh và đang đứng dậy. Tôi thấy cô Hy chạy tới đứng bên cạnh chị bị có vết chảy máu ở quần, nói vài câu ǵ đó rồi đưa ngay chị ấy lên văn pḥng. Một lát sau, cô Hy về lại pḥng và thản nhiên dạy như b́nh thường. Trong lúc ấy, ḷng tôi vô cùng hồi hộp, thắc mắc muốn biết v́ sao chị bạn đánh nhau ở đầu mà lại bị chảy máu ở dưới nhưng chẳng dám hỏi cô.

Chiều tan học, về đến nhà, tôi vội kể câu chuyện ở lớp và hỏi hai bà chị sinh đôi của tôi; bà nào cũng trừng con mắt và không những đă bỏ đi mà c̣n đến nói với Măng tôi: “Thằng Chánh ăn nói tầm bậy.” Tối đến, tôi đến hỏi Măng tôi nữa, bà cũng chẳng trả lời mà c̣n la “Con nít lo học đi, chuyện chi cũng hỏi cả!” Tôi đành nín khe!

Rồi câu chuyện chảy máu đó cũng qua đi. Cuối năm, bà hiệu trường nói với Măng tôi t́m trường nam khác cho tôi đi học niên khóa tới. Cho đến sau này tôi tự hỏi không biết sự kiện tôi mách cô giáo biết chuyện chảy máu ở đũng quần chị bạn học đă khiến tôi bị không được tiếp tục cho lên học lớp Nhất trường tiểu học ĐK hay không; nhưng có điều chắc chắn câu chuyện ấy là một trong những lư do khiến tôi theo học Y Khoa sau này. Kể từ khi hiểu nguyên nhân của sự chảy máu, tôi muốn chữa trị các bệnh chảy máu.

 

 

 

 

Vĩnh Chánh

 

TB. Cám ơn đàn chị Nguyễn Tinh Châu đă gợi ư cho tôi viết bài này.

 

Trang nhà