Ai cũng biết anh Lê Đ́nh Thương rất đam mê xe thể thao và cũng rất handy về chuyện sửa và láp ráp xe, và anh cũng đă từng sở hữu nhiều loại xe thể thao khác nhau, khi th́ antiques khi th́ modern, nào là Porsche, Triumph, Alfa Romeo, Jaguar (bị cây đổ đè bẹp dí trong một trận cuồng phong!), Ferrari Daytona GTB, Fiat X 1-9, BMW M3, Honda Prelude, Audi 4000S (bị tai nạn), MGB, Honda S2000… Nay xin mời quư vị đọc bài anh Thương viết về Xe Rắn Hổ Mang “COBRA”, đă trở thành “dĩ dăng” v́ chiếc xe thân yêu đó đă được mại để trả tiền chi phí chữa bệnh tim anh năm trước. Cũng thật may cho chị Tuư v́ anh Thương chỉ chơi xe mà thôi dù anh thay xe cứ mỗi vài ba năm.   BBT.

XE RẮN HỔ MANG “COBRA”

 

“Rắn mai tại chỗ, rắn hổ tại nhà”

Từ nhỏ tôi đă nghe hai câu trên để mà sợ rắn, mặc dầu tôi tuổi Tỵ. Thế nhưng về già tôi vẫn cơng một con rắn hổ mang vào nhà, có điều rắn này có bốn bánh tên là AC Cobra. H́nh con rắn phùng mang trợn mắt chỉ nằm trên trục tay lái và trên ch́a khóa xe, với chữ Cobra khắc trên máy. Ngoài ra không có ǵ rắn rết mà lại là một h́nh thù rất hấp dẫn đối với kẻ mê xe như tôi.

Từ thuở thiếu thời, tôi đă say mê theo dơi những chiến thắng trên trường đua của chiếc Cobra do hăng xe hơi Anh quốc AC chế tạo vào những năm 1963-65. Những xe này không bán trên thị trường nên ít người biết, cho đến khi nhà đua xe/thương gia Mỹ Carol Shelby mua lại bản quyền, đem về Mỹ nhét vào cái máy khổng lồ V8 của xe Ford Mustang, th́ các giải thắng cuộc đua của xe này chồng chất thêm…

Lẽ dĩ nhiên chỉ là ước mơ tuổi trẻ, cũng như mọi ước mơ khác. Từ một đứa bé lớn lên ở Huế, chiếc xe thể thao độc nhất tôi chiêm ngưỡng được là chiếc Borgward Isabella 2 cửa của một giáo sư đại học Huế vào năm 1961. Khi vào Sài g̣n học, tôi theo chân thằng em con D́ la cà với mấy đứa bạn con nhà giàu của nó, chỉ cốt có dịp ngắm nh́n mấy chiếc MGA, Triumph TR3, Austin Sprite để rồi thỉnh thoảng tụi nó cho đi một ṿng, ngồi kế bên thôi chứ đâu được đụng tới tay lái.

AC Cobra ư? Cả Sàig̣n không có một chiếc. Ngay cả khi tôi vượt biên đặt chân đến đất Pháp năm 1979, vẫn không thấy h́nh bóng trong thành phố ánh sáng Paris với bao chiếc xe hấp dẫn đủ loại khác. Chỉ khi đến Mỹ định cư, một hôm đẹp trời tôi mới bắt gặp một chiếc đầu tiên bằng xương bằng thịt… nói bậy, bằng sắt hay đúng hơn bằng fiberglass. Tiếng nổ vang dội từ hai ống thoát hơi nằm bên hông cũng là một đặc điểm rất chi là macho.

Sau bao năm vất vả làm lụng lo lắng cho gia đ́nh, thế là cái mộng ước Cobra trở lại lởn vởn trong đầu óc tôi. Khổ nỗi, năm tháng qua đă đưa đẩy giá mấy chiếc Cobra nguyên thủy c̣n sót lại lên đến nửa triệu đô la. Không có thứ thiệt th́ chơi thứ giả, xin mời vào thế giới replica! Các bạn hẳn đă xem qua TV series Miami Vice với tài tử Don Johnson lái chiếc Ferrari Daytona replica? Ngay cả các hăng phim nhiều đô như thế mà cũng không dám đụng tới một chiếc Daytona thứ thiệt cả triệu.

Replica, có khi c̣n gọi là kit car, là một kỹ nghệ không nhỏ, nhất là ở Mỹ. Riêng chiếc AC Cobra có đến gần 10 hăng chế tạo kit để bán; tôi chỉ để ư đến mấy tên quen thuộc: Factory Five Racing, Classic Roadster of Fargo, RMC, CMC, ERA… Nghĩ cho cùng, tôi thấy replica AC Cobra c̣n có phần hấp dẫn về mặt máy móc hiện đại nằm trong cái vỏ cổ điển rất ư là sexy, cũng như mấy hột zirconia tôi thấy có thua ǵ hột xoàn thứ thiệt mà phải bỏ cả tháng lương ra mua? Cái này tôi nói nhỏ thôi kẻo mấy bà nghe được mắng vốn tôi. Bơm vú giả th́ được mà hột xoàn giả lại không chịu.

Trở lại cái xe vô thưởng vô phạt. Với giá bằng 1/10 của thứ thiệt, kit AC Cobra bán độ 12 ngàn đô. Sách chỉ dẫn bảo cần độ 200 giờ ráp (yeah, right !) với dụng cụ căn bản (!?) Kit gồm có cái vỏ bằng fiberglass, dàn xe, hệ thống nhún, thắng, đèn, thùng xăng, ống dẫn, kính chắn gió, kính chiếu hậu, 2 cái ghế và 4 bánh. Hai cửa xe không có khóa đóng mở, không có kính hai bên và dĩ nhiên không có trần. Máy th́ mua riêng tùy lựa chọn mỗi khách hàng, thích hợp nhất là máy V8 của xe Ford Mustang, có thể mua máy cũ tân trang (rebuilt engine) trên dưới 5 ngàn. Ngoại trừ dân nhà nghề, tay mơ như tôi thường chọn đưa xe đă ráp xong đến một Ford dealer chọn máy rồi để cho họ bắt vào, thêm vài ngàn tiền công nữa. Dù sao trên dưới 20 ngàn đô mà có được con rắn hổ mang nổ vang trời chạy ngoài đường th́ c̣n đ̣i ǵ hơn, hoan hô replica!

Nhưng khi tôi đặt mua kit Cobra năm 2009, th́ tuổi đă gần bảy bó, garage nhà vừa đủ chứa 2 xe, và tôi cũng bắt đầu nghi ngờ khả năng lắp ráp của ḿnh không c̣n như thời trai trẻ đă tháo tung một chiếc Land Rover. Chỉ thoáng qua cuốn sách chỉ dẫn lắp ráp bộ bàn ghế mua trong thùng về là đă ngán rồi, đây như là một cuốn tự điển mấy trăm trang, mặc dù mân mê chung quanh chiếc xe là một thú tiêu khiển của tôi. Chắc lần này tổ trác! Ai bảo không nghe lời vợ. May ḿnh ở Mỹ, dân marketing thật là nhanh. V́ tôi đặt hàng trên “vơng”, không hiểu từ đâu một số e-mail đă liên lạc dụ dỗ tôi: Tội ǵ ráp lấy cho mệt, tôi đây có một chiếc đă ráp xong như “you” muốn, chỉ xin 10 ngàn công ráp thôi.

Đă trót th́ trét. Thế là khảo qua khảo lại, nào e-bay, craigslist, cuối cùng tôi có duyên với một người Mỹ già xấp xỉ tuổi tôi ở Michigan tên là Ken Holtan. Ông ta cũng là dân mê xe nhưng khả năng và phương tiện phải hơn tôi, v́ từng làm quản lư khu bán đồ phụ tùng cho hăng xe Ford. V́ t́nh h́nh kinh tế năm 2008-2009 ảnh hưởng đến ngành xe hơi Mỹ, Ken đổi việc phải rao bán chiếc Cobra vừa ráp gần xong sau hơn một năm làm ngoài giờ (hú vía cho tôi). Kit của ông ta mua và ráp lấy do hăng CMC (Classic Motor Carriage), hăng này cũng vừa mới sập tiệm. Dĩ nhiên làm việc cho hăng Ford, Ken đă chọn máy Ford Mustang V8 Boss, 305 cid = 5 lít, 300 mă lực, cùng với hộp số tay 5 số của xe Mustang. Đồng bệnh tương lân, chỉ nói chuyện qua điện thoại vài lần, hai chúng tôi đă tâm đầu ư hợp như một đôi bạn già lâu năm, có khi nói chuyện trên trời dưới đất chẳng ăn nhập ǵ với vụ mua bán chiếc Cobra. Đúng là giữa dân mê xe với nhau có mối liên hệ vô h́nh, như những lần đi coi show xe sưu tầm, nói chuyện với mấy chủ xe huyên thuyên bất tuyệt. Trước đây hai năm, tôi cũng đă gởi một bản cuốn hồi kư “A Life Changed” tôi viết bằng tiếng Anh cho một nhà báo viết về xe hơi tôi rất ngưỡng mộ tên là Peter Egan, ở Minnesota. Không những ông ta bỏ cả đêm đọc cho hết một mạch, sau đó c̣n viết nguyên một bài b́nh luận trên tờ báo Road & Track với tựa đề “Under The Same Blue Sky” trích câu tôi viết về những khác biệt từng thấy dưới cùng một bầu trời chung. Bài viết đă khiến nhiều người gọi tôi đặt mua sách từ bốn phương, có người c̣n mời tôi ghé nhà chơi, hoặc thăm “kho tàng” xe cổ điển của họ. Riêng Peter Egan trở thành bạn chí thân, hay e-mail, điện thoại nói chuyện xe say sưa, cũng thật vinh hạnh, vừa khoái chí cho tôi.

Trở về với Cobra, sau khi đă thỏa thuận với Ken, phải nghĩ cách làm sao đem về nhà từ Michigan.xe chưa ráp xong nên không lái được, phải thuê hăng chuyên chở đường xa. Tôi t́m được trong báo Autoweek, Sunday Exotic Transport với giá phải chăng một ngàn chẵn; họ đến tận nhà Ken ở Pinckney, MI, bốc chiếc xe với đồ phụ tùng c̣n lại lên xe vận tải kín có dàn bên trong, chở thẳng về nhà tôi. Một buổi sáng mùa Thu năm 2009, h́nh dáng chiếc Cobra bất hủ màu đỏ rượu vang với hai lằn sơn trắng được đẩy vào nhà xe của tôi với 2 thùng đồ nghề to tướng. Cả mùa Đông qua mùa Xuân, tôi cứ từ từ ráp những món lặt vặt c̣n lại: 2 ống thoát hơi 2 bên, các đồng hồ, nút đèn, kính chiếu hậu, quạt nước, thay tay lái, cần sang số. Đúng là cái xe quá sức đơn giản, không có máy móc cầu kỳ, không máy lạnh máy sưởi, không radio, không cửa kiếng, không mui, ngay cả mở cửa cũng phải tḥ tay vào trong kéo ra.

Khi nghĩ là đă xong, tôi đem giấy tờ đến Nha Lộ Vận (DMV) để đăng kư. Ngạc nhiên đầu tiên: đây là xe ráp (assembled vehicle) “you” phải về DMV của thủ đô tiểu bang, tức Trenton, cách nhà tôi cả tiếng lái xe. Đến Trenton, vào trụ sở DMV mà c̣n hơn vào Pentagon, phải xuất tŕnh căn cước, chụp h́nh dán vào ngực, lên lầu hỏi cho đúng chỗ nhưng vẫn bị chỉ sai. Cuối cùng vào sắp hàng chỗ “Salvage Titles/Special Vehicles” th́ được phát cho một tập chỉ dẫn, điều lệ, thủ tục, lệ phí, rằng xe phải qua một khám sát đặc biệt sau khi đă khai mua kit từ đâu, ai ráp, máy mua từ đâu, ai bỏ vô v.v. Và chỗ khám đặc biệt đó th́ tiểu bang NJ chỉ có 2 chỗ, một ở miền núi và một ở miền biển. Tuy nhiên họ vẫn không quên thâu tiền thuế mặc dầu chưa biết xe có lọt qua được khám sát để được xử dụng hay không. Tôi chọn khám xe ở Morristown phía núi, tương đối gần nhà hơn, nghĩa là cách nhà một tiếng lái xe. Cô tiếp viên bảo: Tôi sẽ gởi giấy về đó, ông về chờ đi, người ta sẽ kêu cho ngày giờ hẹn, thường khoảng 1 tháng.

Hơn một tháng không thấy ai kêu cho hẹn, tôi gọi trạm khám Morristown th́ họ bảo không thấy giấy tờ ǵ về xe tôi cả, nếu muốn lấy hẹn th́ mang giấy lại. May là tôi có tật giữ bản sao mọi giấy tờ, đem đến tŕnh làng lấy được ngày hẹn qua tháng sau. Vấn đề là xe chưa khám, chưa có giấy tờ, không thể lái ngoài đường lộ được. Thay v́ thuê xe cần trục, sợ c̣n tính tiền chờ khám xong mới kéo về e khá bộn, tôi ra U-Haul thuê xe với giàn kéo tự lái lấy. Phải đọc qua cách đưa xe lên giàn kéo, neo thế nào để đừng rơi giữa đường, và phải học cách lái cái truck với giàn kéo ṭn teng ở sau. Để kịp giờ hẹn 9g, vợ chồng tôi phải bắt đầu lúc tờ mờ sáng, nàng bấm đèn pin cho tôi lái chiếc Cobra đặt bánh đúng vào 2 đường rầy trên trailer, nịt chắc 4 bánh và móc chận giàn xe. Chưa yên bụng, nàng c̣n lái xe nhà theo sau tôi để trông chừng lỡ có rơi giữa đường!

Ngạc nhiên và thất vọng thứ hai: Sau hơn 1 giờ xem xét, xe tôi bị đánh hỏng tới 9 món!

- ID số máy chỉ có trên bloc máy, ở NJ phải khắc trên buồng lái ngay góc kính chắn gió.

- Trong máy không có ḷ xo cần choke ( suất ông bạn Ken).

- Quẹo bánh trước tối đa th́ bánh đụng vào sườn xe (sơ suất của hăng làm kit).

- Không có tấm ngăn nhiệt (heat shield) trên 2 ống thoát hơi nằm tênh hênh hai bên ngoài, có thể gây phỏng chân, như xe môtô.

- Ống dẫn xăng cọ xát vào ống nhún (sơ suất hăng làm kit).

- Các ốc siết ống nhún không ḷi ra đủ 1 inch an toàn (kỹ như thế th́ thôi).

- Nút đổi đèn pha (high beam) nằm không đúng chỗ (cái này tại tôi).

- Trên cần sang số không có đồ h́nh mấy số (cũng tại tôi thay shift knob cho đẹp).

- Và cuối cùng, xe mui trần mà không có giàn chống an toàn (anti-roll bar).

Hơi rầu , vợ chồng tôi lại h́ hục bỏ xe lên trailer kéo về. Mấy món lặt vặt tôi sửa được, chỉ có 2 món nặng là bắt roll bar, tôi phải đi t́m một anh chàng chuyên môn chế biến xe để đua, anh ta đúc cho tôi một ống sắt h́nh chữ U c̣n mạ chrome gắn vào sườn xe trông vừa đẹp vừa chắc. Cái bánh trước quẹo đụng sườn th́ phải kêu thợ hàn, hàn chận bớt đường tay lái, chỉ thiệt tḥi làm ṿng quay xe rộng ra.

Lần hẹn khám sau, sợ vợ cằn nhằn, tôi đành mướn xe tow truck kéo đi, nhưng phải mướn loại mặt ngang (flat bed) kẻo tội con rắn bị kéo xềnh xệch. Khi nhân viên khám xe đưa ngón tay cái ra dấu cho tôi là OK, tôi muốn ôm anh ta một cái nhưng sợ người ta tưởng ḿnh gay! Âu cũng là một bài học đáng giá về chơi xe kit car. Chưa xong, lọt qua cửa ải inspection, tôi phải mang giấy tờ trở lại Trenton làm thủ tục xin giấy chủ quyền (title), giấy đăng bộ (registration), thêm $50 một bảng số đặc biệt, xong xuôi mới lái con cưng đến trạm khám xe thông thường để được dán cái sticker trên kính chắn gió, có hiệu lực 2 năm, et voilà! 

Thế là rắn hổ mang Cobra của tôi đường đường chính chính phom phom trên xa lộ. Quanh vùng tôi ở, tuy sát nách New York, tôi vẫn chưa gặp chiếc thứ hai. Mỗi lần trời nắng đẹp (rất hiếm ở NJ) tôi có dịp lái rắn Cobra đi một ṿng, gặp nhiều cặp mắt tán thưởng, nhiều tên c̣n bấm c̣i đưa ngón cái biểu đồng t́nh; có hôm có một chú trẻ tuổi chạy theo hỏi tôi muốn bán không. Mối t́nh Cobra đang độ xuân th́ mà lị. Chỉ cần nghe tiếng nổ gịn vang dội lại từ mấy bức tường giảm thanh hai bên xa lộ, hoặc chạy dọc mấy con đường ṃn quanh co trên miền núi, hạnh phúc sao giản dị thế! Thật t́nh mà nói, tôi đă từng có vài chiếc xe thể thao cầu kỳ hơn, như Honda S2000. Nhưng đây chính là công thức căn bản nhất để thưởng thức thú lái xe: máy lớn đủ mạnh mà chỉ kéo một cái khối thật nhẹ, 300 ngựa để kéo xe 1000 kilô (2,200 lbs). Thử hỏi có mấy xe bán trên thị trường hiện nay b́ được công thức này.

Chỉ tiếc một điều, vợ tôi không mấy hứng thú mặc dầu nàng rất cảm thông nỗi đam mê của tôi. Ngay cả khi tôi đem về một chiếc MGB cũ rách mồng tơi, hồi đó thằng con trai lớn c̣n ở nhà, hai cha con g̣ lại từ trong ra ngoài, c̣n đem đi hội chợ English car show. Thế nhưng vợ tôi lại thích cái xe rùa ḅ này hơn, chê Cobra của tôi kêu ồn mà xóc, đi 15 phút đă ê ẩm bàn tọa, đó là chưa kể leo vô leo ra trẹo cả lưng. Một hôm về thăm cháu ở vùng ngoại ô Philadelphia, gặp car show trên đường, vào thấy một chiếc Cobra đẹp hết chỗ chê, có bao nhiêu đồ phụ tùng gắn vào hết, bóng loáng từng chi tiết. Vợ tôi cười bảo: Thấy chưa, bộ ghế người ta trông êm ả chứ không như hai cái thúng của ḿnh. Tôi nói: Xe cỡ này nó bán cả 50 ngàn, chỉ nhiều đồ trang trí, mặt hoa da phấn thôi, chưa chắc chạy ăn ḿnh. Và đó là hiện tượng Cobra replica, không chiếc nào giống chiếc nào. Đâu có như xe wagon của vợ tôi, nàng đi chợ ra đút ch́a khóa vào ổ khóa nhưng không mở máy được, hóa ra vào nhầm xe người ta quên khóa cửa. Thật ra với số tiền đă chi cho rắn Cobra này, tôi có thể ra mua một chiếc Miata mới đầy đủ tiện nghi, mà c̣n dư vài ngàn xài chơi. Nhưng trong một xă hội rập khuôn, có món đồ chơi hiếm cũng thú, nhất là không đến nỗi break the bank như Mỹ nói, để thực hiện một ước mơ gần 50 năm.

Lê đ́nh Thương   YKH-1

Mục lục 99 độ                      Trang chủ