Bất cứ ai trong chúng ta khi lớn lên, nhất là lớn lên tại Cố Đô Huế, đều được nghe kể những chuyện ma, chuyện kinh dị, hay chứng kiến cảnh Lên Đồng, hoặc tự ḿnh bày tṛ chơi cầu cơ hay giả làm ma để bắt nạt kẻ yếu bóng vía… Câu chuyện sau đây của đồng môn Ngô Chân, # 9, tương tự như câu truyện quỷ ám khó tin mà có thật, một phim truyện loại exorcism mà đoạn cuối thật hấp dẫn và thú vị. Đây là một loại truyện R, nên đọc vào ban đêm. Cám ơn bạn Ngô Chân mang đến cho vườn hoa 99 Độ một mùi hương thật đặc biệt và mới lạ. Mong đây không phải là bài đầu tiên mà cũng chẳng phải là bài cuối cùng. Thân mến. BBT

 

Chuyện nhà tôi

 

Sau mười năm ở nhờ nhà người bạn thân, đến năm 1989 tôi mua được một ngôi nhà nhỏ ở đường Cửa Trài, phường Phú B́nh, thành phố Huế, đường vào Quân y viện Nguyễn tri Phương cũ. Đây là một ngôi nhà bỏ hoang đă lâu, chủ nhà chuyển vào Pleiku, treo bảng bán nhà mà không ai dám mua v́ người ta đồn là có ma nên dân pḥng lấy làm nơi trực gác ban đêm, ban ngày th́ dùng làm nhà trẻ của phường Phú B́nh. Sau đó nhà trẻ dời đi nơi khác, dân pḥng không dám ở nữa v́ bị ma quấy phá chỉ c̣n ông thợ mộc nhà bên cạnh dùng làm xưởng mộc vào ban ngày mà thôi. Những người quanh xóm cũng có người nói thấy ma nên khi thấy tôi mua họ cũng thấy lo giúp cho tôi.

 

Ngôi nhà ba gian lợp ngói liệt, chỉ c̣n bốn bức tường hư nát trong khu đất rộng khoảng 240m2, không có hàng rào, ở góc ngoài sát với đường có một cái am thờ, chỉ có một cái trụ gỗ,  một tấm gỗ vuông và một bát nhang bằng sành, sân rất thấp nên mỗi khi mưa là phải lội. Tôi thích ngôi nhà nầy v́ gần nhà tôi đang ở, nơi tôi đang mở pḥng khám bệnh “bất hợp pháp”, thuận tiện để giữ bệnh nhân quen. Nếu mua được nhà này th́ phải sửa lại tất cả và phải làm thêm nhà ngang và nhà bếp.

 

Tôi cũng tin dị đoan lắm, cho nên trước khi mua tôi đă lấy mẫu đất đi đến chùa, đến các thầy xin quẻ, nhờ xem thử có hợp với gia đ́nh ḿnh không th́ nơi nào cũng cho biết rằng tốt, không có ma, không có cốt người nên tôi yên tâm để mua. Tôi nghĩ đơn giản rằng nhà nào chẳng có người chết, nhà nào chẳng có ma, ma tốt hay ma xấu là tùy cách đối xử của ḿnh, âm dương nhất lư mà.

 

Mua xong, tôi đă sửa lại, xây thêm nhà ngang, nâng cao nền nhà và sân, xây thành quanh nhà, đặt bàn thờ Phật, thờ ông bà và làm lại cái am bằng xi măng đặt ở vị trí cũ. Sau khi làm lễ tân gia, chúng tôi vẫn chưa chuyển nhà mà giao cho đứa cháu ở để học thi vào đại học, những ngày rằm, mồng một, lễ tết và hằng đêm đều có hương khói nghiêm chỉnh.

 

Khoảng một năm sau, cháu tôi báo cho tôi biết có ma ném đá vào nhà hai đêm liên tục, khoảng mười giờ đêm. Tôi đến th́ thấy có khoảng15 viên gạch nửa trong tường cũ đập ra c̣n dính vữa xi măng mỗi viên nặng khoảng 100- 200g nằm rải rác trong sân theo một đường thẳng từ cửa chính đến gốc cái am thờ, tôi chỉ ghi nhận là những viên đá đă được ném từ hướng nầy vào nhà. Tôi không tin là do ma ném vào, tôi vẫn nghĩ là thanh niên và trẻ con giờ đó đi xem TV về rồi ném đá chơi thôi, v́ hồi đó rất ít nhà có TV nên phải đi coi nhờ. Tối hôm sau tôi vào sân nhà đối diện bên kia đường để ŕnh xem có ai ném đá không, sau ba đêm ngồi trong bóng tối từ 9 đến 10 giờ rưỡi không thấy ǵ.

 

Khoảng một tháng sau, tôi đi khám bệnh cho bố người bạn nhà ở bên kia sông, đường Bạch Đằng, lúc ra về vừa đến ngơ th́ gặp người chị của anh bạn gọi tôi lại, chị tự xưng là “Cậu”, theo từ của Tiên Thiên Thánh Giáo, Cậu nói cho “nam” biết cái nhà của “nam” không ở được v́ có một vị “Ngoại Cảnh” lớn lắm. Tôi hỏi lại: Vậy th́ có cách ǵ để ở được không? “Cậu” bảo là không, nên bán đi thôi!

Tôi bắt đầu thấy lo v́ có nhiều việc trùng hợp quá. Tôi nói chuyện nầy với anh tôi, anh tôi có quen với ông thầy tên Thanh, là đệ tử của một ông Sư người Miên rất giỏi bùa phép và vơ thuật tên là Thạch M., ông từng làm cận vệ cho một ông tướng ở miềnTrung, ông Sư nầy theo một môn phái mà đứng đầu là một vị Tổ. Thầy chữa bệnh bốc thuốc bằng cách cầu nguyện, nhờ sự chỉ dạy của Tổ.

 

Tôi và anh tôi đến nhà thờ Tổ để gặp thầy, sau khi tŕnh bày về sự việc về ngôi nhà thầy bảo tôi ghi lại tên họ chủ nhà và địa chỉ để thầy cầu nguyện với Tổ th́ mới biết được, thầy thường cầu Tổ vào lúc nửa đêm. Hôm sau, hai anh em tôi đến lại, thầy đưa ra một tờ giấy ghi rơ họ tên, quê quán, ngày chết, vị trí của hài cốt và nguyện vọng của người chết ở trong khuôn viên nhà tôi.

 

Theo Tổ cho biết vị “ngoại cảnh” nầy có tên là Huỳnh văn Th, quê ở thôn Hương Vân, xă Thủy Vân, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên, mất ngày 30 tháng 3 năm 1830 bất đắc kỳ tử, hiện tại cốt ông ở cạnh gốc am, từ gốc am bước ra một bước, nguyện vọng của ông là muốn được đem hài cốt về quê của ông, chôn trong vùng mộ của họ Huỳnh Văn và chôn theo hướng Bắc-Nam. Thầy bảo về nhà phải khấn vái 7 đêm để xin rồi sau đó đi t́m quê quán và con cháu của ông.

 

Biết được như thế, hai anh em tôi thấy rất lo v́ phải t́m cho ra con cháu trong gia tộc mới có thể đưa ông vào vùng mộ của họ được, làm thế nào để họ tin đó là xương cốt của người thân của họ, như thế th́ phải t́m cho được nhà thờ họ, có gia phả trong đó có tên của ông th́ họ mới chấp nhận và cuối cùng phải đào t́m cho được hài cốt đúng như chỉ dẫn của người chết!

 

Sau 7 đêm khấn vái, chỉ hai anh em chúng tôi âm thầm làm, không để một ai biết v́ chưa biết kết quả như thế nào có thể gây hoang mang trong gia đ́nh, chúng tôi đến thôn Hương Vân, hỏi thăm nhà thờ họ Huỳnh Văn và gặp được những người lớn tuổi trong họ, chúng tôi tŕnh bày sự việc và họ lấy gia phả ra tra cứu th́ không thấy có tên ông.

 

Chúng tôi trở lại nhờ thầy cầu Tổ để xin chỉ dẫn thêm và xin Tổ cho biết tên một người con cháu c̣n sống cho dễ t́m. Hôm sau, thầy nói rằng Tổ cho biết chúng tôi đă đi đúng đường rồi, tiếp tục đi tiếp th́ sẽ gặp, người cháu c̣n sống tên là Huỳnh văn T. Chúng tôi tiếp tục đi t́m vào xóm trong th́ hỏi ra nhà ông Huỳnh văn T, có đứa con tên Duyên hiện là cán bộ ở xă, th́ ra đây mới đúng là họ Huỳnh Văn lần trước chúng tôi gặp là họ Huỳnh không có Văn. Chúng tôi tŕnh bày sự việc với vợ chồng ông Huỳnh văn T. và hai người cháu, họ đồng ư t́m gia phả để kiểm tra, ngày hôm sau chúng tôi được trả lời là có tên ông ấy trong gia phả, họ tỏ ư rất mừng, họ cho biết ông là một trong số các Ngài lớn trong họ Huỳnh Văn, không có vợ con, đi lính mất tích, không có mộ, ngày giỗ chung của Họ vào tháng 5, theo gia phả th́ ông Huỳnh văn T. là cháu kêu bằng cố, hiện nay ông đă 72 tuổi, trước đây ông ở trong nhà thờ họ Huỳnh Văn. Chúng tôi có nói đến nguyện vọng của ông là được chôn vào trong vùng mộ của Họ theo hướng Bắc-Nam th́ họ nói là tất cả mộ của Họ ở đây đều chôn theo hướng ấy !Chúng tôi mời họ đến nhà tôi, họ đă đến thắp hương khấn vái và xin quẻ âm dương th́ được ngay và họ ra về chọn ngày lành tháng tốt để con cháu của họ đến bốc mộ.

 

Vào ngày đă định, chúng tôi chuẩn bị một cái ḥm gỗ nhỏ, gọi là cái tiểu, ông Huỳnh văn T. và 3 người cháu đem theo dụng cụ đến, có cả Thầy được mời đến, chúng tôi rất lo lắng v́ không biết kết quả thế nào, có cốt hay không, có t́m được không, nếu không t́m được th́ ăn nói làm sao đây? Và họ bắt đầu đào cẩn thận từ gốc am ra phía vườn. Khoảng 2 giờ sau th́ họ đă đào xuống sâu đến quá đầu người mà chưa thấy ǵ cả, quanh huyệt đất sét rất tốt, chúng tôi bắt đầu thấy lo nên nhờ thầy về nhà thờ xin lại với Tổ. Chúng tôi nghỉ giải lao, ăn trưa và chờ đợi.

 

Hai giờ sau thầy trở lại và cho biết Tổ bảo rằng đào từ gốc am ra phía đường chứ không phải ra phía vườn! Sau đó chúng tôi đào chuyển hướng th́ gặp ngay hài cốt c̣n nguyên màu xám, chúng tôi cẩn thận đặt từng phần vào trong tiểu nhưng cuối cùng không t́m thấy hộp sọ! Có thể ông bị chặt đầu? Ông Huỳnh văn T. thấp hương khấn vái xin âm dương thử người chết đă đồng ư chưa, cần t́m thêm ǵ nữa không, th́ được quẻ ngay và chúng tôi kết thúc việc t́m cốt. Chúng tôi đặt tiểu đựng hài cốt lên xe Honda và cùng nhau về vùng mộ họ Huỳnh Văn, bắt đầu đào huyệt và chôn theo hướng Bắc-Nam.

Hai ngày sau, chúng tôi cúng lễ “mở cửa mả” theo đúng phong tục với đầy đủ lễ vật đồng thời đặt tấm bia bằng xi măng. Tất cả mọi người đều vui vẻ, tôi đă làm đúng yêu cầu của người chết, hy vọng sau nầy sẽ không bị ai quấy phá, con cháu của họ mừng v́ t́m được mộ của người thân và biết chính xác ngày giỗ.

 

Tuy thế tôi chưa chuyển gia đ́nh về ở mà vẫn ở nhà cũ để tiện việc làm ăn, sau đó tôi gặp lại người chị đă xưng là “Cậu” trước đó th́ “Cậu”cho biết là nhà đă ổn rồi không c̣n vấn đề ǵ nữa!

Một năm sau, tôi lại treo bảng bán nhà v́ bạn tôi muốn bán nhà của bạn cho tôi, cả năm trời chỉ có một người hỏi mua nhưng không thỏa thuận được giá cả. Có người quen giới thiệu cho tôi một người có bùa phép có khả năng giúp những trường hợp bán nhà khó như tôi, sau khi ông khấn vái, ông bảo rằng nhà nầy không nên bán, nếu ở th́ gặp nhiều thuận lợi, và ông đă từ chối, không giúp tôi bán nhà và không nhận một đồng thù lao nào. Đến năm 1994, tôi đưa gia đ́nh về ở và mở pḥng khám bệnh ở đó cho đến nay không gặp một trở ngại nào.

 

Tôi thấy chuyện nầy thật hy hữu, nếu tôi không t́m hiểu cho đến nơi đến chốn th́ thật khó tin, nếu tôi không phải là người trong cuộc th́ tôi cũng không tin. Tôi và anh tôi đă bỏ ra cả 2 tháng để thực hiện yêu cầu của một người đă chết sau 160 năm c̣n lang thang theo hài cốt của ḿnh, c̣n nhớ hết tên tuổi, quê quán, ngày chết, nhớ tên cháu bốn đời và muốn đưa hài cốt về quê hương!

 

Nhờ sự khai báo chính xác của người chết và sự giúp đỡ của thần linh nên quá tŕnh t́m kiếm rất thuận lợi, dẫn đến việc bốc mộ một cách khá độc đáo ! Cuối cùng ông đă đạt được ư nguyện: về quê hương!

 

Đây là câu chuyện có thật mà tôi đă trải qua , xin ghi lại làm tài liệu để tham khảo.  

 

Ngô Chân YKH.9

 

Mục lục 99Độ                   Trang chủ