Một thoáng Đà Nẵng Huế
Tháng ba, thời tiết sau Tết Nguyên
Đán rất đẹp. Nhóm bạn chúng tôi c̣n lâng lâng
hương vị tết, hơn nữa cả nhóm đều
ở vào tuổi gió heo may đă về, cũng rảnh rỗi
nên rủ nhau đi Đà Nẵng và Huế. Lên mạng
săn lùng vé máy bay giá rẻ, chúng tôi cùng nhau quyết định
làm một chuyến du lịch “TA BA LÔ”.
Cùng háo hức như thời c̣n son trẻ được
cha mẹ cho phép sổ lồng, chúng tôi ríu rít gọi nhau
hàng ngày, đến nỗi chồng tôi hay nói đùa rằng
“máy điện thoại sắp nổ tung”
v́ chúng tôi nói chuyện với nhau lâu quá. Bao
nhiêu dự định, bao nhiêu kế hoạch được
vạch ra thật hoành tráng, làm nhiều khi tôi cứ ảo
tưởng rằng ḿnh vẫn c̣n đang trẻ lắm.
Đến phút chót H, một cô bạn trong đoàn buồn
bă báo tin: “Th ơi, tau không đi được rồi. Chân tau tự nhiên đau trở lại, chừ
không bước đi được nữa mi ơi, buồn
quá.” Tôi ngỡ ngàng v́ mọi việc
đă sắp xếp xong, vé máy bay cũng đă mua, mà mua loại
giá rẻ, không hoàn, không đổi.
Tôi và hai cô bạn trong đoàn hết sức
khuyến khích H, nhưng không thể thay đổi hoàn cảnh.
Nếu chỉ c̣n ba người th́ buồn
quá nên T quyết định gọi D tham gia. D rất vui tính, hơn nữa cũng có “máu liều”
nên chấp nhận đề nghị của T. Chúng tôi phải
gặp nhau, bàn mưu tính kế. H cũng vui ḷng cho con
gái đem chứng minh nhân dân tới nhà tôi để D có thể
hóa trang cho gần giống người trong ảnh. Một điều khó khăn là H lớn hơn D
đến sáu tuổi nên có thể không ḥa nhập
được. Tôi nói vui: một liều ba bảy cũng
liều.
Ngày lên sân bay, tôi và các bạn đều mang một
trạng khá lo lắng. Đến khi làm thủ tục,
tôi cầm cả bốn vé máy bay đưa vào cho cô tiếp
viên. Có lẽ thấy gương mặt tôi rất
thánh thiện, nên thủ tục nhanh chóng và gọn gàng.
C̣n một cửa rất quan trọng là an
ninh phi trường. Tôi sắp đặt cho
N và T đi trước, v́ hai người bạn này hiền
lành và không thể thích ứng với hoàn cảnh khó
khăn. D là người thứ ba, c̣n tôi
đi sau cùng và tùy cơ ứng biến. N
và T qua trót lọt v́ “người thật việc thật”.
Đến khi cô an ninh phi trường cầm chứng minh
nhân dân của H và nh́n D th́ tim tôi gần
muốn rớt ra ngoài. Tôi phải cố trấn
tĩnh, coi như mỗi người độc lập và
không hề quen biết nhau. Cô an ninh phi trường có
ư nghi ngờ nên hỏi D: Có phải cô không ??
D mạnh dạn trả lời ngay: Cô chứ ai. Câu hỏi
tiếp theo: Cô tên ǵ và cô đọc số
chứng minh của cô đi. D trả lời chắc nịch:
Lê thị P H, c̣n số chứng minh th́ cô tra rồi, cô không
nhớ. Có lẽ người an ninh phi
trường cũng không hiểu được chữ TRA
đâu, nhưng vẫn cương quyết: H́nh ảnh khác
quá. Tôi đứng ngay sau buột miệng: “Già th́ khác vậy
đó, chắc ảnh chứng minh chụp cách đây
hơn mười năm rồi nên khác là phải thôi.” Có lẽ
lời nói chân t́nh, ngọt ngào của tôi hay sao mà cô bé xiêu
ḷng, cho D bước qua. Tôi vội bước vào để
cô bé không kịp suy nghĩ thêm. Nhưng cô bé vẫn cố
nói với tôi: Nhưng khác quá cô ạ. Tôi nghĩ thầm:
hai người th́ phải khác chứ sao, nhưng mỉm
cười nhẹ nhàng như ru ngủ:
Già th́ vậy đó em, mai mốt em già th́ cũng khác.
Vậy là chúng tôi qua trót lọt.
Vào pḥng đợi mà tim tôi vẫn nhảy
lambada. Cố nén cười và cũng không dám
nói nhiều v́ sợ bị kêu lại, cả bốn người
chúng tôi nói chuyện nho nhỏ với nhau và thỉnh thoảng
cười rúc rích. Tôi liên tưởng đến câu
nói của người xưa: Nhất quỷ nh́ ma thứ
ba học tṛ. Ôi, chẳng lẽ ở tuổi
lục tuần, chúng tôi vẫn c̣n những nét nghịch ngợm
của tuổi học tṛ ngày xưa chăng.
Đến Đà Nẵng th́ cũng gần
chín giờ đêm. Chúng tôi nhận pḥng khách sạn xong
xuôi th́ rủ nhau đi ăn khuya. Quán hàng ở Đà Nẵng cũng gần như ở
Huế, không phong phú như ở
Cả ngày mệt mỏi và căng thẳng
nên vừa về khách sạn xong là tôi ch́m ngay vào giấc ngủ
thật b́nh yên.
Sáng hôm sau, cả bốn đứa ngủ dậy
với nét mặt tươi tỉnh. T và N chạy qua
pḥng tôi ríu rít: “Mau lên, đi ăn sáng xong về c̣n đi Non
nước và phố cổ Hội An nữa.” Chúng tôi như
trẻ lại, như đang sống với tuổi
trăng rằm của một thời Đồng Khánh.
Xe đưa chúng tôi chạy trên những con đường
sạch và đẹp. Khác hẳn với cảnh xô bồ của
Sài G̣n, Đà Nẵng không có t́nh trạng kẹt xe. Đặc biệt tại đây không có
bóng người ăn xin, đó là một điểm son cho
du lịch Đà Nẵng. Đến tham quan Non nước,
chúng tôi trầm trồ thán phục tài năng của các nghệ
nhân, khi tạc h́nh nhiều mẫu vật rất đẹp
từ đá. Từ những mẫu vật xinh xắn và nhỏ
bé như chiếc ṿng, hay chuỗi hạt, cho đến những
con sư tử, con nghê to lớn để trang trí cho những
biệt thự... đều do bàn tay tài
hoa của con người làm nên.
Sau đó xe đưa chúng tôi đến
phố cổ Hội An. Góc phố b́nh yên giờ đây thay
da đổi thịt. Khách nước ngoài
đến tham quan rất đông. Trên
đường cũng như nơi các di tích đều có
rất nhiều khách du lịch. Chúng tôi
ḥa ḿnh vào đám đông, cũng nao nức khám phá những
di tích cổ xưa. Từ đó chúng tôi
mới thấy được hết tất cả những
tinh hoa của đất nước, của tiền nhân tạo
dựng cơ đồ.
Đi bộ lang thang trên những con
đường phố cổ, chúng tôi sà vào những gánh
đậu hũ ven đường. Ngây ngất với cảm
giác của quê hương, cái món ăn
dân dă ngày nào của một thời cắp sách, làm chúng tôi
vui hẳn lên, quên mất cái mệt và cái nóng. Rồi với
bản tính ăn quà vặt của một
thời con gái, chúng tôi lại sà vào gánh chè đậu ván. Dưới bóng cây, chúng tôi ngồi vào những chiếc
ghế con con. T nói vui: Tụi bây đi tham quan thắng
cảnh hay đi ăn hàng rứa?? Tôi trả
lời ngay: “Cả hai. Chè đậu ván là món ruột của
tau, trưa ni tau không ăn cơm mô. Chừ
tau ăn bốn ly chè cho đă miệng. Không thèm ăn kiêng nữa hihihi.”
Nói như vậy, chứ ăn xong một
ly chè là tôi đă ngất ngây rồi. Không c̣n chỗ
nào mà chứa thêm, nhưng vẫn phải công nhận một
điều rằng chè đậu ván quá ngon. Từng hạt
đậu bùi bùi, tan ngay trong miệng thơm
ngát làm cho tôi có một cảm giác khó quên. Quên sao được
khi món ăn này là món thích ư nhất của
tôi. Mẹ tôi đă từng hiểu ư như vậy,
nên những khi tôi vùi đầu vào học thi, mẹ tôi
thường hay nấu và đem vào cho tôi với tất cả
t́nh yêu thương mẫu tử. Vậy
mà bây giờ th́ tất cả đă quá xa vời, mẹ tôi
th́ đă hóa ra người thiên cổ, c̣n tôi bước vào
tuổi lục tuần, cũng gần đất xa trời.
Hương vị những món ăn ngày
nào đậm nét yêu thương, nay chỉ c̣n vấn
vương trong kư ức. T́m về cội nguồn để
thấy ḿnh c̣n hạnh phúc hơn bao người sống
tha phương viễn xứ, muốn t́m về quê
hương cũng chỉ nh́n qua h́nh ảnh trên mạng hay
trên các phương tiện truyền thông mà thôi.
Một ṿng phố cổ Hội An xong là
mặt trời bắt đầu đứng bóng. Chúng tôi
đều cảm thấy thấm mệt nên D hướng
dẫn cho chúng tôi vào một nhà hàng đặc sản của
Hội An thưởng thức món CAO LẦU
M̀. Vừa ăn trưa vừa nghỉ
ngơi nên giúp chúng tôi nạp lại năng lượng
đă mất. Chúng tôi cười đùa với
nhau thật vui vẻ, như sống lại thời thanh
xuân con gái, quên tất cả những phiền muộn đời
thường.
Chiều hôm ấy trở về lại Đà Nẵng, tôi
được vợ chồng BS Lê Quang Thông tiếp đón
rất ân cần niềm nở. Cảm
động thay, sau hơn ba mươi năm xa cách, kể
từ ngày chúng tôi tốt nghiệp Trường Đại
Học Y Khoa Huế năm 1978, nhận nhiệm sở khác
nhau rồi xa nhau, nay có dịp gặp lại người bạn
đồng môn, sao mà nhiều cảm xúc dâng trào.
Vợ chồng Thông đưa xe đến
khách sạn đón tôi. Thông là một BS rất
thành công ở Đà Nẵng. Hôm ấy lần đầu
tiên tôi biết mặt Châu, phu nhân của Thông. Phải nói là Thông có cặp mắt rất tinh
tường trong việc chọn bạn đời. Châu rất xinh đẹp. Gặp tôi lần
đầu tiên nhưng Châu hoạt bát vui vẻ như
đă quen thân từ lâu lắm: Em nghe anh Thông nói về chị
hoài, hôm nay gặp mặt thật là vui.
Chúng tôi gặp nhau ở một nhà hàng rất sang trọng ở
Đà Nẵng. Thông cũng mời thêm một số bạn
đồng môn của chúng tôi như Kiều Nga,
Phương, Thiện. Có một số bạn khác v́ những
lư do khách quan không đến được nhưng không phải
v́ vậy mà buổi tiệc mất vui. Trái lại, nhờ
sự chu đáo tế nhị của
Châu nên bữa tiệc diễn ra trong bầu không khí vui
tươi và hết sức hào hứng. Chúng
tôi thi nhau kể chuyện xưa, chuyện nay, ai cũng
dành nhau mà nói, quên mất thời gian và không gian.
Tiệc tan nhưng vẫn chưa muốn chia tay nhau nên vợ chồng Thông lại mời
chúng tôi đi pḥng trà nghe nhạc. Thông chọn
một nơi trữ t́nh, những t́nh khúc của một thời
vang bóng được các ca sĩ ở đây thể hiện
rất truyền cảm làm chúng tôi lặng người
như sống lại một thời dĩ văng vàng son.
Rồi Thông được MC pḥng trà mời
lên tham gia. Thông vốn là một cây văn nghệ của
trường Đại Học Y Khoa Huế ngày nào, bây giờ
đă là một Bác Sĩ nổi tiếng và thành công,
nhưng cái máu văn nghệ vẫn chảy trong từng
mao mạch. Thông chọn một t́nh khúc của nhạc sĩ
Vũ Thành An để hát tặng chúng
tôi. Rồi Thông mời tôi... Tôi muốn hát rất nhiều
t́nh khúc, nhưng cuối cùng tôi chọn bài Hoài Cảm của
Nhạc sĩ Cung Tiến, và mỗi người trong chúng
tôi hôm ấy đều lặng người theo những ca
từ da diết: Chờ nhau hoài cố nhân ơi! Sương buồn che kín nguồn đời.
Hẹn nhau một kiếp xa xôi, nhớ thương biết
bao giờ nguôi …
Tràng pháo tay của cả khán pḥng làm tôi
như bừng tỉnh giấc mộng Hoài Cảm. MC và các
ca sĩ của pḥng trà thay nhau tặng hoa cho tôi và hết lời
khen tặng: “Chị hát hay quá, truyền cảm quá. Như
thả tất cả tâm hồn vào bài hát vậy…” Các bạn
cũng khen tặng rất nhiều và riêng Thông th́ nói một
câu rất ngắn: Biết rứa hồi đi học bắt
BT vào ban văn nghệ của Trường cho rồi. Tôi mỉm cười hạnh phúc …
Một điểm du lịch nổi tiếng khác của
Đà Nẵng không thể không nhắc đến là Bà Nà.
Chúng tôi tham quan đỉnh Bà Nà vào một buổi sáng đầy
sương mù nên cảnh vật nh́n không rơ trong màn
sương dày đặc. Nhưng bù lại,
chúng tôi được đắm ḿnh trong cảnh huyền
diệu của thiên nhiên. Trời se se lạnh,
từng giọt sương mong manh như làn khói nhẹ phả
vào người chúng tôi cảm giác êm đềm và cũng thật
b́nh yên. Thoáng một chốc, tôi ngỡ
ḿnh lạc vào chốn Thiên Thai của Lưu Nguyễn ngày
nào. Ngồi trên cáp treo đi lên đỉnh Bà Nà, nh́n xuống
dưới chân ḿnh cả một vùng núi rừng hoang sơ
và xanh mướt, cả giang sơn gấm vóc của chúng
tôi phơi bày ra tất cả những vẻ đẹp quyến
rũ khách du lịch khắp bốn
phương trời.
Rời Đà Nẵng, chúng tôi ra Huế bằng
đường bộ. Con đường huyết mạch
từ Đà Nẵng ra Huế được rút ngắn bởi
hầm đèo Hải Vân. Đă từng qua nước ngoài
nhiều lần, đi lại nhiều lần trong những
con đường cao tốc và những đường hầm
vượt đèo như vậy, nhưng khi qua hầm
đèo Hải Vân trên chính quê hương thân yêu của ḿnh,
tôi vẫn không khỏi cảm giác bồi hồi cảm
động và ngầm hănh diện. Con đường
vượt qua Hải Vân được xây dựng theo những mô h́nh văn minh nhất nh́ thế
giới, tiết kiệm được thời gian từ
Đà Nẵng ra Huế rất nhiều.
Qua khỏi đường hầm chúng tôi
bước vào địa phận của Thừa Thiên Huế.
Trạm dừng chân của chúng tôi ngay Lăng
Cô, một vùng biển được xếp hạng vào vị
trí một trong những vịnh đẹp nhất thế
giới. Mà đẹp thật !!! Biển
xanh ngắt một màu, sóng vỗ nhẹ vào bờ mơn man băi cát trắng dưới ánh mặt
trời làm tất cả những ai đến nơi
đây đều không muốn rời xa.
Huế vào mùa Xuân tiết trời se se lạnh.
Cái lạnh đủ cho chúng tôi diện áo
choàng, khăn quàng cổ để thêm phần yểu
điệu thục nữ.
Chúng tôi tổ chức đi thăm nhiều
nơi. Thiền Viện Trúc Lâm là nơi
tôi đă đến khá nhiều lần, nhưng mỗi lần
đến lại mang một cảm xúc mới mẻ.
Đứng trên chiếc đ̣ nhỏ trên hồ Truồi
nh́n qua cảnh quan của Thiền viện chẳng khác ǵ
trên Tiên cảnh (dù tôi chẳng thể biết
Tiên Cảnh như thế nào.)
Rồi lại cùng nhau thuê đ̣ đi dọc
Sông Hương. Ḍng sông đi vào huyền thoại của
thơ ca nhạc họa, ḍng sông gắn liền với Huế.
Nhắc đến Huế th́ không thể nào không nhắc
đến ḍng Hương Giang êm đềm và quyến rũ. Quyến rũ khách du lịch đă
đành, đối với những người con xứ
Huế như chúng tôi cũng chẳng thể nào quên sông
Hương, núi Ngự, những địa danh gắn liền
với cuộc sống từ thời niên thiếu, và rồi
đi theo chúng tôi suốt cả cuộc đời. Cảnh
vật hai bên bờ sông có nhiều thay đổi theo thời gian, nhưng ḍng sông th́ vẫn lặng
lờ trôi như tâm hồn những người con gái Huế,
thủy chung, son sắt, lăng mạn nhưng ư nhị.
Vài ngày ngắn ngủi ở Huế cũng không ngăn cản
chúng tôi t́m về cảm giác xao động ngày xưa trên
đồi Thiên An. H́nh như trong tất cả chúng tôi, những
thiếu nữ lớn lên ở Huế, ai cũng có ít nhiều
kỷ niệm với vùng đồi Thiên An này. Nay trở về chốn cũ, trong ḷng thoáng chút
nao nao??!!
Rồi nay mai trở về với cuộc sống đời
thường, tất cả chúng tôi chắc chắn sẽ
mang theo trong sâu thẳm trái tim ḿnh một
thoáng Đà Nẵng Huế …
Tháng 3
năm 2011
BS MAI
BĂNG THANH