CÔ HỌA SĨ

 

CAO THANH TÂM

 

 

T

rong buổi họp hội đồng giáo sư hàng tuần Dung đến trễ và chui vào hàng ghế sau cùng bên cạnh một cô gái mảnh mai có mái tóc dài gợn sóng ôm lấy khuôn mặt thanh tú xinh xắn. Cô ta là một người lạ có lẽ mới được thuyên chuyển về trường này. Không muốn làm cản trở lúc bà hiệu trưởng đang mở đầu buổi họp nên nàng chỉ mĩm cười làm quen với cô bạn đồng nghiệp rồi vội vàng mở sổ tay ghi chép. Hôm nay gần tết trường sắp tổ chức văn nghệ cùng với trường Phan chu Trinh. Dung và chị Như được bà Hiệu trưởng phân công tập văn nghệ cho học sinh như mọi năm. Đang cắm cúi ghi chép Dung chợt giật ḿnh v́ bà hiệu trưởng đang nhắc đến tên ḿnh cùng với một cái tên lạ mà nàng đoán chắc là của cô gái xinh xắn đang ngồi bên cạnh ḿnh:

-Năm nay cô Dung và cô Như gắng tập cho xong hoạt cảnh “Đi chơi chùa Hương” của Nguyễn nhược Pháp. Hai cô có thể đi các lớp lựa những em hợp các vai trong màn này. Đặc biệt năm nay trường ḿnh có sự hợp tác của cô Thanh Ngọc vừa mới được thuyên chuyển về, xin giới thiệu với các anh chị cô Thanh Ngọc sẽ dạy môn vẽ và cô sẽ giúp ban văn nghệ vẽ tấm phông cho hoạt cảnh Đi chơi chùa Hương, xin các anh chị chào đón cô Thanh Ngọc!

Tiếng vỗ tay rào rào như pháo, ai cũng vui vẻ khi có được một cô bạn đồng nghiệp dễ thương, nhất là các nam giáo sư độc thân. Dung mau mắn đưa tay ra bắt tay Ngọc với nụ cười thân ái;

-Rất hân hạnh được bắt tay Ngọc đầu tiên!

Các bạn đồng nghiệp ngồi ở các hàng ghế trên đều quay lưng lại nh́n cô bạn mới. Dung hỏi nhỏ:

-Ngọc mới tŕnh diện hôm nay à?

Cô giáo dạy vẽ rụt rè nói:

-Em mới về tŕnh diện hôm qua. Bà hiệu trưởng bảo hôm nay có buổi họp hàng tuần sẽ giới thiệu với các anh chị.

Dung thân mật:

-Có lẽ tụi ḿnh cùng tuổi, gọi nhau bằng tên nhé. Dung hai mươi bốn tuổi, về trường này được hơn một năm nay, c̣n Ngọc?

-Em hai mươi ba tuổi, mới ra trường và được chuyển về đây ngay.

Dung ngạc nhiên:

-Mới ra trường mà được về đây thật là may mắn lắm đó. Dung ra trường phải dạy tận Tuy Ḥa cả hai năm mới xin thuyên chuyển theo chồng nếu không cũng c̣n lâu lắm mới được về đây!

-Em cũng được chuyển theo chồng, nhà em là trung úy tâm lư chiến đóng ở đồi Xu...

-Thôi tụi ḿnh xuưt xoát tuổi nhau đừng chị em nữa, gọi nhau bằng tên cho thân mật .

Từ đó Thanh Ngọc và Dung thân nhau. Ngọc có vẻ cô đơn trong môi trường mới mặc dù Dung cố gắng đưa cô giáo dạy vẽ này đến gần các bạn đồng nghiệp. Thanh Ngọc có dáng gầy gầy thanh thoát của một người mẫu, tất cả mọi nét trên khuôn mặt nàng đều có dáng nhẹ nhàng buồn buồn và cô đơn. Có nhiều nam giáo sư độc thân trong trường thấy Dung và Thanh Ngọc thân nhau thường hỏi han về cô họa sĩ xinh đẹp này và Dung luôn luôn gạt đi:

-Không được đâu, Thanh Ngọc có gia đ́nh rồi!

-Chắc không? Ngọc c̣n độc thân mà, trông cô ấy như một nữ sinh. Thôi Dung làm ơn làm phước ghép dùm tôi đi...

Có khi tức quá Dung bảo mấy anh đồng nghiệp:

-Không tin th́ ráng đợi chiều nào khoảng sáu giờ chồng Ngọc cũng đến đón cô ấy...

Thật vậy, chồng Thanh Ngọc là một viên trung úy cao ráo đẹp trai rất xứng với cô và h́nh như họ mới cưới nhau nhưng sao mọi người chung quanh cảm thấy lứa đôi này không nồng ấm mấy. Ngọc không hề nói đến chồng trong những câu chuyện phiếm với bạn bè trừ khi có ai nhắc đến. Trung úy Ḥa chồng Ngọc có dáng hào hoa phong nhă của một sĩ quan tâm lư chiến, chắc chắn anh ta có nhiều đào, nhưng vợ anh ta đẹp quá c̣n ai hơn Ngọc được, Ngọc vừa đẹp vừa tài hoa. Dung thường nghĩ như vậy. Qua buổi văn nghệ của trường, ai cũng công nhận là tấm phông Ngọc vẽ cho hoạt cảnh Đi chơi chùa Hương quá đẹp; Ngọc như để cả tâm hồn vào ḍng sông con đ̣, ngọn núi, ngôi chùa và cỏ hoa. Khi tấm màn màu rượu chát được kéo lên, người xem như thấy cả một không gian mơ mộng trong thơ Nguyễn Nhược Pháp được ẩn hiện một cách sống động tài t́nh. Dung thường nói là hoạt cảnh này thành công là do tài của Thanh Ngọc. Cô c̣n hay vẽ áo dài cho các bạn cùng trường, Dung thường được ưu tiên có những chiếc áo trang nhă mỹ thuật do Ngọc vẽ. Điều đó thể hiện ở cách trang điểm nhẹ nhàng kín đáo nơi Ngọc. Dung thường bắt chước Ngọc mọi thứ về mặt mỹ thuật nhưng bao giờ cũng thấy ḿnh thua xa và càng ngày càng mến phục bạn. Thế nhưng dù rất thân nhau Dung cũng không bao giờ nghe bạn tâm sự về gia đ́nh, chồng con. Một hôm vào giờ ra chơi Dung đang lục lọi ở thư viện t́m một quyển truyện th́ Thanh Ngọc xuất hiện sau lưng, Dung ngạc nhiên thấy vẻ bơ phờ trên gương mặt xanh xao của bạn:

-Ngọc làm sao vậy, bịnh hả?

-Không! Dung này... H́nh như Ngọc có thai... Trễ hai tuần rồi...

Dung vui mừng ôm bạn:

-Chắc chắn rồi, nếu Ngọc c̣n nghi ngờ th́ vào bịnh viện xin thử thỏ đi!

Ngọc lơ đăng:

-Từ từ rồi cũng biết, thử làm ǵ...

Dung ngạc nhiên nh́n vẻ suy tư của Ngọc, h́nh như cô không mấy vui v́ tin mừng này... Rồi sau đó Ngọc trở lại như trước nghĩa là lúc nào cũng buồn buồn xa vắng và cô đơn. Rồi Ngọc sinh được một đứa con trai và tất cả như thay đổi nơi cô, Ngọc sinh động vui vẻ và luôn nhắc đến con, người cô đầy đặn mạnh khỏe và tự tin hơn. Người ta nói gái một con trông ṃn con mắt thật là đúng với Thanh Ngọc, nhưng riêng Dung vẫn không chắc là Ngọc có hạnh phúc không v́ đôi khi nàng vẫn nhận ra một thoáng cô đơn trong mắt bạn.

 

Sau mấy ngày hội chợ kỷ niệm ngày lễ Hai bà Trưng th́ biến cố 30/3 ập đến cho thành phố Đà nẵng. Trường trở thành nơi cho đồng bào tản cư ở Quảng Trị và Huế tràn vào. Thế là trường lớp thầy tṛ tan tác sau mùa hè năm đó, ngôi trường của Dung bị giải tán để biến thành trường đại học ngoại ngữ, Dung và Ngọc được chuyển đi hai trường khác nhau. Thời gian chồng Ngọc và chồng Dung ở trại tập trung là thời gian hai đứa qua lại thân thiết để an ủi và chia sẽ cho nhau những nỗi buồn khổ trong cuộc sống mới, đó là lúc Dung hiểu về Ngọc nhiều hơn. Có một lần sau khi đi thăm nuôi chồng về Ngọc dẫn con lại nhà Dung ở lại suốt ngày và kể cho Dung nghe tất cả về gia đ́nh ḿnh:

-Dung biết không, đáng lẽ tụi ḿnh ly dị nhau vào những ngày cuối tháng ba...

-Ngọc có nói chơi không? Tại sao tự nhiên lại ly dị, có nghe Ngọc than thở ǵ về chồng đâu?

Ngọc buồn buồn:

-Nói ra kỳ quá nên từ lâu Ngọc gắng gượng sống với ông ấy chứ có hạnh phúc ǵ đâu...

Càng lúc Dung càng ngạc nhiên:

-V́ vấn đề ǵ Ngọc có thể nói rơ hơn được không? Nhưng mà nay  anh ta đang ở tù th́ chuyện đó không nên nghĩ đến nữa phải không Ngọc? Sau khi xa nhau một thời gian tất cả sẽ đổi khác Dung chắc chắn như vậy. Bây giờ tụi ḿnh lo giữ vững công việc làm để khỏi bị đi kinh tế mới là điều quan trọng nhất.

-Ngọc biết và cầu mong cho ông ta thay đổi, nếu vẫn như cũ th́ khi về nhà tụi ḿnh cũng ly dị thôi...

Ngọc bắt đầu khóc:

_Dung có tưởng tượng được là anh ta... như thế nào không?

Dung sốt ruột :

-Nói đại đi, có ai đâu mà ngại!

-Anh ta... luộm thuộm quá, Ngọc không chịu nổi!

-Hả, Ngọc nói sao?

-Anh ta... sợ tắm lắm, nghe chưa?

 

Ngọc lại khóc thổn thức:

-Dung thấy không, sự việc như vậy làm sao mà nói ra cho được nhưng thôi Ngọc cũng có thể chịu đựng được đi, ngoài ra anh ta c̣n đào hoa quá mức, Ngọc không tưởng tượng nỗi một người không lo cho riêng ḿnh gọn gàng được mà c̣n lung tung nữa ai mà chịu được, v́ thế sau khi sinh thằng cu Tư xong là tụi ḿnh thỏa thuận chia tay nhau, ai ngờ thủ tục chưa xong th́ 30/3 tới Dung nghĩ có oan trái không?

Dung trầm ngâm:

-Ra thế, Dung vẫn thường tự hỏi tại sao Ngọc hay có vẻ cô đơn, nhưng Ngọc này, bây giờ tất cả đă đổi khác, anh ta sẽ không c̣n đào hoa như trước làm Ngọc khổ nữa đâu, sau khi ở trại cải tạo về th́ ai cũng lo làm ăn để sống, ráng lên Ngọc cho thằng Tư có ba kẻo tội nghiệp.

Ngọc cười buồn:

-Đành vậy thôi!

 

Rồi cả hai trôi theo cuộc sống gian khổ, vật lộn với thăng trầm và quên đi tất cả những day dứt của tâm hồn. Rồi chồng Ngọc được trả tự do lúc Dung vẫn c̣n phải một ḿnh nuôi con. Chồng Ngọc ở Sài g̣n và mẹ con Ngọc vẫn ở Đà nẵng. Ngọc vẫn lui tới với mẹ con Dung. Mẹ Ngọc có một hàng sách và Ngọc vẫn thường trông hàng giúp mẹ. Những khi rănh Dung thường chở con bằng xe đạp ra ngồi tán dóc với Ngọc. Một hôm Dung đến Ngọc đi vắng, mẹ Ngọc bảo Dung:

-Nhờ con giúp bác khuyên con Ngọc đưa con vào Sài g̣n với chồng nó, bác nói hoài mà nó không nghe, con nghĩ có phải không, vợ đâu chồng đó...

-Dạ để con nói chuyện với nó, anh Ḥa về bao lâu rồi bác, sao không ở đây mà lại vào Sài g̣n?

_Bác cũng khổ v́ chuyện của vợ chồng nó lắm, tụi nó ĺnh x́nh với nhau từ trước đến giờ chứ có phải mới đây đâu, bác cứ dỗ nó hoài mà nó vẫn im lặng.

Thấy Ngọc về tới bà cụ lảng ra sau nhà. Dung nói ngay khi Ngọc vừa vào:

-Bao giờ Ngọc và cu Tư đi Sài g̣n? Thằng Tư nhớ ba hắn tội nghiệp.

-Ngọc định tháng sau đưa thằng nhỏ vào thăm ba nó trong dịp hè rồi về đi học lại.

-Tại sao không chuyển hẳn vào trong đó cho tiện?

Ngọc thở dài:

_Bà ngoại thằng Tư lại cằn nhằn với Dung chuyện đó phải không? Dung biết không hồi anh ta mới về ḿnh đă mang con vào Sài g̣n thăm, ḿnh cũng định là xem t́nh h́nh ra sao rồi sống lại như cũ cho yên nhưng anh ta kỳ quá...

-Không lẽ anh ta c̣n đào hoa như xưa...

-Th́ bản tính đâu có bỏ được, thêm vào đó là anh ta vẫn... luộm thuộm như ngày trước. Khi hai mẹ con ḿnh rủ anh ta đi ăn, anh ta khư khư mang cái bị rách trên vai như bán vé số...

_Cái đó cũng thường thôi mà, anh ta mới ở trại cải tạo về chưa quen nếp sống ở ngoài mà thôi, Ngọc để ư làm chi...

-Không được Dung ơi, ḿnh có thành kiến sâu quá rồi nên không gột bỏ được.

Dung thầm trách bạn quá cứng cỏi nhưng không có ư kiến ǵ thêm khi thấy ḷng bạn đă quyết. Rồi Ngọc kết hôn với một đồng nghiệp dạy cùng trường, lúc này chồng cũ của Ngọc đă sang Mỹ theo diện cựu tù nhân chính trị mang theo thằng cu Tư với sự đồng ư của mẹ nó. Ngọc sinh được một đứa con trai với người chồng sau và vẫn đi dạy vẽ như ngày xưa. Mười hai năm sau thằng Tư con của Ngọc đă tốt nghiệp kỹ sư và sống với cha, anh Ḥa vẫn c̣n độc thân. Khi Dung gặp lại Ngọc sau nhiều năm xa cách Ngọc vẫn trẻ đẹp, cô tâm sự với bạn;

-Dung biết không, ba thằng Tư cứ gởi thư năn nỉ Ngọc qua Mỹ sống với ông, ông vẫn c̣n độc thân chờ ḿnh, thằng Tư cũng muốn ḿnh qua cưới vợ cho nó nhưng nay ḿnh đă có một thằng con với ông sau này nên không biết tính sao, ḿnh đă sinh cho hai ông hai thằng...

Dung nghiêm trang:

-Ngày xưa ḿnh hay khuyên Ngọc nên sống với ba cu Tư nhưng nay nếu Ngọc có hỏi th́ ḿnh sẽ nói Ngọc nên ở lại với cha con của thằng cu em. Bây giờ thằng Tư sắp có vợ rồi nó không c̣n cần mẹ như thằng cu em và ông Ḥa biết có đợi chờ Ngọc một cách vô vọng mười mấy năm nay không? Nếu Ngọc bỏ cha con cu em qua Mỹ mà ông ta đă có người bên đó rồi th́ cuối đời của Ngọc sẽ lại dỡ dang thôi.

Ngọc trầm ngâm:

-Dung nói rất đúng, ḿnh hết thương ba thằngTư từ lâu rồi mà nay qua đó th́ cũng chỉ v́ muốn đi Mỹ mà thôi, thôi th́ Ngọc sống với cha con thằng cu em cho yên phần cuối đời.

Dung thắc mắc:

-Nói vậy Ngọc không thương ông chồng hiện tại chút nào hay sao?

-Dung nói đúng, từ trước đến nay hầu như ḿnh không hề thương ai, tâm hồn ḿnh th́ quá nhạy cảm mà cuộc đời không cho ḿnh có diễm phúc gặp được hạnh phúc th́ đành thôi.

Dung bỡ ngỡ nh́n bạn như mới gặp lần đầu trong căn pḥng họp của trường ngày Ngọc c̣n là một cô gái đẹp như trong tranh với nụ cười cô đơn và đôi mắt đẹp làm xao động ḷng người. Nàng nghĩ đến tấm phông của Ngọc vẽ cho hoạt cảnh đi chơi chùa Hương cùng những chiếc áo dài trang nhă nghệ thuật và cảm thấy thương bạn dạt dào, Ngọc thật là một nghệ sĩ tài hoa và cô đơn, nàng thầm mong cho tâm hồn bạn dừng chân trong sân ga cuối của đời ḿnh. Khi hai đứa chia tay Dung nói nhỏ vào tai bạn:

-Ba cu em không đào hoa và... luộm thuộm chứ?

Ngọc cười lớn vỗ vào vai Dung:

-Chắc chắn là không đào hoa rồi v́ thế ḿnh mới chọn c̣n về vấn đề kia th́... anh ta quá sạch sẽ ngăn nắp cũng làm khổ ḿnh vậy!

 

CAO THANH TÂM

Ngày đầu mùa xuân 2007

 

 

trở về trang chủ