HỒI SINH

 

Bảy tháng, dài như bảy thế kỷ chầm chậm trôi qua. Thật chậm ..... Thời gian gần như ngưng đọng lại. Những tháng ngày vô hóa chất, chất độc tàn phá cơ thể của tôi, như những con vật kư sinh lần lượt hút dần chút sức sống c̣n lại trong con người tôi. Tôi cảm nhận được cơ tim tôi gào thét, nhịp tim đập loạn xạ lên làm tôi gần như muốn đứt hơi. Hai quả thận cũng suy kiệt theo thời gian. Rồi gan, rồi tủy xương, tất cả những cơ quan quan trọng nhất trong cơ thể tôi lần lượt bị tàn phá một cách không thương tiếc.

Tôi cố gắng chống chọi một cách tuyệt vọng. Ư thức muốn sống, muốn chiến thắng bệnh tật làm tôi vùng vẫy, cố thoát ra khỏi cái định mệnh đă giáng đ̣n sinh tử xuống cuộc đời tôi.

 

Những ngày phải vào bệnh viện để điều trị, tôi mới cảm nhận được một thế giới kinh hoàng, cái thế giới mà tôi gọi là Địa Ngục Trần Gian cũng chưa đủ ư nghĩa để diễn tả hết. Vừa vui chơi ở xứ Đẹp Thiên Đường với muôn vàn t́nh bằng hữu, về đến quê nhà, tôi sụp bước ngay xuống địa ngục trần gian. Nói làm sao hết những cảm nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Nhân phẩm bị chà đạp, trí thức cũng không bằng một con vật nếu không kịp đưa cái gọi là " thủ tục đầu tiên ". Không có ngôn từ nào đễ diễn tả hết tâm trạng và hoàn cảnh của tôi. Mỗi lần về đến nhà, vừa nằm xuống chiếc giường quen thuộc, là tôi lại khóc vùi. Khóc như chưa bao giờ được khóc, để mong những gịng nước mắt gột rửa sạch những ấm ức, những khổ đau mà tôi phải chịu đựng. Tôi không trách những con người khoác lên ḿnh chiếc áo trắng, đang hành nghề Y, nơi cần những tấm ḷng nhân ái để an ủi cho những bệnh nhân không may gặp những căn bệnh ác tính như tôi. Mà đó chẳng qua là những sản phẩm sản sinh từ một nền giáo dục lạnh lùng, cứng nhắc và thực dụng, không được đào tạo bằng căn bản đạo đức và t́nh người.

 

Một niềm đau khác cũng gần như quật ngă tôi. Một cô bạn học chung trường Đồng Khánh, chơi với nhau trong nhóm đă nhân lúc tôi mắc bệnh nan y là quay lưng phản bội tôi. Đau không thể nào tả xiết, v́ đó là người mà tôi chia ngọt xẻ bùi về cả tinh thần lẫn vật chất. Ḷng đố kỵ ngấm ngầm trong ḷng cô ấy đă từ lâu, mà v́ t́nh yêu thương che mắt nên tôi không thể nào nhận ra. Nay khi tôi nằm xuống, chiếc mặt nạ bấy lâu nay cô ấy xử dụng đă rơi xuống !!!! . Tôi đau đớn v́ tôi đă trải ḷng ra mà sống, nhưng đáp trả lại là một trái đắng !!!

 

Nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần làm tôi suưt gục ngă. Tôi khóc vùi, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nỗi đau quá lớn làm tôi chết lặng.

 

Nhưng .....

Cuộc đời bao giờ cũng có một chữ NHƯNG !!!!!

Các bạn bè khắp nơi trên thế giới, cả người quen lẫn người chưa quen, khi biết được hoàn cảnh của tôi đều ra sức an ủi, yểm trợ, khuyến khích tôi vượt qua nghịch cảnh.

Bảy lần chemo đă trôi qua, bảy lần ra vào cửa tử rồi lại trở về cơi trần gian. Chỉ c̣n một lần nữa mà thôi, theo như lời người đồng nghiệp đang theo dơi và điều trị cho tôi. Tôi gắng gượng đứng lên bằng chính nghị lực, bằng chính đôi chân của ḿnh. Và tôi đă HỒI SINH ...

 

Tôi đă hồi sinh nhờ sự chăm sóc tuyệt đối của người bạn đời, đang cùng tôi chấp nhận sự nghiệt ngă của định mệnh. Cũng có những lúc tôi thoáng nh́n thấy vẻ mệt mỏi, chán nản trong ánh nh́n của anh, nhưng chỉ thoáng qua. Không mệt mỏi, không chán nản sao được khi phải chăm sóc tôi một thời gian quá dài như vậy. Nhưng rồi đó chỉ là một nét chấm phá thoáng qua trong cuộc đời của tôi, rồi tất cả lại trở về guồng máy b́nh thường. Anh vẫn chăm sóc tôi ân cần như ngày nào ...

 

Tôi đă hồi sinh nhờ sự quan tâm đặc biệt của con cái, nhất là con gái và con dâu. Đứa con gái xa tôi phần tư ṿng trái đất, luôn luôn theo dơi, nghe ngóng từng bước chân. Đứa con dâu trăm công ngh́n việc để kiếm sống trong cuộc sống khó khăn này, nhưng vẫn luôn kề vai gánh vác tất cả những việc cần thiết để tôi được sống vui và điều trị tốt đẹp.

 

Tôi đă hồi sinh nhờ các em tôi, luôn luôn cầu nguyện, luôn luôn lo lắng cho tôi. Thấy tôi khỏe hơn , các em vui mừng, thấy tôi mệt, các em cũng kém vui.

Tôi đă hồi sinh nhờ quư Thầy Cô của hai ngôi trường tôi từng theo học: Y Khoa Huế và Đồng Khánh Huế. Quư Thầy Cô ghé thăm tôi, an ủi, yểm trợ tinh thần cho tôi. Những Thầy Cô ở xa th́ viết thư, email cho tôi để tôi có thêm nghị lực chống chọi với căn bệnh.

 

Tôi đă hồi sinh nhờ những viên thuốc quư mà các bạn cựu nữ sinh trường Đồng Khánh đă gửi về cho tôi. Tôi uống những viên thuốc diệt tế bào ung thư, nhưng đồng thời cũng uống luôn tất cả t́nh yêu thương mà các bạn đă ân cần trao gửi. Những giọt nước mắt của các bạn như những ḍng suối tươi mát, dịu ngọt , rửa sạch trong tôi những muộn phiền, cay đắng mà tôi phải gánh chịu trong thời gian này.

Tôi đă hồi sinh nhờ những ân t́nh của các anh chị em đồng môn Y Khoa Huế. Những người đă được giáo dục bằng t́nh thương, bằng y đức, đă hết ḷng yểm trợ cho người đồng môn xấu số này. Các anh chị em đă ghé thăm, an ủi, chia xẻ với tôi rất nhiều. Những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt của người đàn anh khóa một, nay đă trở thành một vị Giáo Sư đọng lại trong ḷng tôi những cảm xúc mà không có lời văn nào diễn tả hết được.Ôi !! Làm sao tôi trả được hết những món nợ ân t́nh này. Cho nên tôi đă tự nguyện với ḷng ḿnh, khi b́nh phục, tôi sẽ giúp đỡ cho các bệnh nhân chẳng may mang căn bệnh như tôi, trong khả năng có thể của ḿnh, đề phần nào như sự đền đáp đối với nghĩa t́nh của các anh, các chị, các em ....

Tôi đă hồi sinh nhờ những chén cháo, ly sữa, những chiếc bánh, trái cây, những lẳng hoa, những món ăn đầy ắp ân t́nh của bạn bè tôi, bạn chồng tôi, của đứa cháu dâu gọi tôi bằng thím ...Những món ăn gói gọn yêu thương mà mọi người muốn ân cần trao gửi tôi như những lời cầu nguyện chân thành nhất đến Thượng Đế, để mong Ngài ban phúc lành cho tôi.

 

Và như vậy, tôi ngụp lặn trong t́nh yêu thương của tất cả mọi người. Vườn hoa T̀NH BẰNG HỮU tràn ngập những cánh hoa đủ mọi sắc màu, tập trung nhiều loại hương thơm ngào ngạt. Trong vườn hoa bằng hữu yêu thương ấy, có những con sâu, th́ tôi ước mong rằng những con sâu ấy sẽ hóa thân thành loài bướm, để mang thêm hương sắc cho đời. Rồi những con bướm ấy sẽ bay đi, trả lại sự thanh khiết ngọt ngào cho T́nh Bạn, để vườn hoa T́nh Bằng hữu trong tôi là một điểm tựa tinh thần, tiếp thêm nghị lực cho tôi để chống chọi với định mệnh khắc nghiệt.

 

Cuộc đời phải có ĐƯỢC và có MẤT. Kiểm chứng lại trong cuộc đời ḿnh, tôi đă ĐƯỢC nhiều hơn là MẤT đi. Như vậy, tôi vẫn cảm thấy ḿnh thật hạnh phúc, cho dù định mệnh có khắc nghiệt với tôi thế nào đi nữa.

Vậy là chỉ c̣n một lần chemo nữa, rồi tôi sẽ được phẫu thuật lại để đưa ruột trở về vị trí ban đầu. Tôi sẽ sống, và sống một cuộc sống thật b́nh thường như bao nhiêu người khác. Có khác chăng là những vết sẹo chằng chịt c̣n lại trên cơ thể tôi, là chứng tích cho một nghiệp chướng mà tôi phải đeo mang đến cuối cuộc đời.

 

Kính xin quư Thầy Cô, quư anh chị và các bạn hăy góp lời cầu nguyện cho tôi được sống những tháng ngày c̣n lại thật an lành và hạnh phúc. Cuối cuộc đời rồi ai cũng sẽ ra đi, nhưng tôi sẽ mỉm cười khi từ giă cơi trần gian để về một thế giới khác, thế giới không có sự đố kỵ nhỏ nhen ...

Hăy chúc phúc cho tôi, và tôi cũng muốn chúc phúc cho tất cả mọi người, để không một ai trong chúng ta phải bước đến nơi địa ngục trần gian như tôi cả .

 

Tháng 5 năm 2012

BS MAI BĂNG THANH

 

 

 

Trở về trang chủ