Lời giới thiệu:

 

Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng...

 

Mới một ngày đẹp trời năm ngoái, cùng mấy anh em YKH gặp chị ở “môn trung” Royal Banquet. Mắt môi nói cười liếng thoắng, nét tươi và rạng rỡ như hoa… 

 

Rồi định mệnh khốc liệt giáng đ̣n sinh tử!

 

Tưởng tuyệt bệnh khắc nghiệt sẽ làm chị kiệt sức, ngă gục với những vết thương đau đớn…Nhưng lạ chưa, trong đoản văn mới nhất chị viết v́ một lời tự hứa, không mảy may thấy bóng dáng khổ đau. 

 

Trên xứ “Đẹp” như thiên đường, chị hồn nhiên “leo trèo, chạy nhảy như những đứa con nít được cha mẹ cho đi chơi công viên...”, ngây ngất hạnh phúc giữa muôn vàn ân t́nh bằng hữu.

 

Có thể bài viết không nói hết được những ǵ chị muốn nói, nhưng xin quư Thầy Cô và ACE hăy đọc nó “như một lời Tri Ân” chị muốn gửi đến tất cả mọi người. Và cùng góp lời cầu nguyện, cho chị được hồi phục, khỏe mạnh để giữ được lời hứa c̣n lại: tham dự Đại Hội Y Khoa Huế Hải Ngoại tổ chức vào tháng 8 hàng năm.

 

BBT

 

 

Ngẫu hứng Cali

Mai Băng Thanh

 

Tháng tư, trước khi về lại Hoa kỳ, Tuyết Lan một mực khuyến khích tôi qua thăm cô nàng một chuyến. Trời ơi! Làm giống như đi Mỹ dễ lắm hay sao vậy?? Đi Mỹ chứ có phải đi Đà Lạt hay Nha Trang đâu!!!

Nghĩ th́ nghĩ như vậy, chứ trong ḷng tôi cũng náo nức lắm. Làm sao mà có dịp biết được nơi gọi là "Thiên đường của hạ giới" đồng thời có dịp gặp lại bạn bè cũ của một thời áo trắng Đồng Khánh và Y Khoa Huế. Đây là cơ hội thật hiếm có. Qua Mỹ mà có nơi ăn chốn ở thuận tiện như vậy th́ c̣n ǵ bằng. Tuyết Lan là người độc thân, nhà cửa lại rất thuận tiện, nên việc tá túc tại nhà Lan trong thời gian du lịch ở Mỹ quả là một điểm son cho ư tưởng khá táo bạo này.

Tôi quyết định tiến hành thủ tục xin visa qua Hoa Kỳ.

Hai cô bạn trong nhóm, biết dự định của tôi nên thích thú hưởng ứng. Tuyết Lan cũng vui vẻ mời hai cô nàng nhập bọn luôn. Như vậy nhiệm vụ của tôi càng nặng nề hơn v́ phải lo thủ tục cho cả ba người, thay v́ chỉ một ḿnh như dự kiến. Tuy nhiên, đường đi rất dài và rất xa, nếu có bạn đồng hành th́ càng hay.

Giấy mời cho cả ba người được gửi về xong là c̣n biết bao nhiêu điều lo lắng. Nhất là thủ tục phỏng vấn. Hai cô bạn đồng hành rối rít v́ lo lắng làm nhiều lúc tôi phải phát cáu lên. Sau đó tôi phải an ủi hai bạn rằng: Nếu phỏng vấn được th́ tốn trên ba ngàn USD, c̣n nếu không đạt chỉ tốn 140 USD (là phí phỏng vấn phải đóng cho ṭa Lănh sự Mỹ ở VN). Vậy là cả ba đứa cùng cười x̣a.

Phương Hải là người nhát gan nhất, nên đi phỏng vấn trước. Người c̣n lại th́ nhất định theo tôi, từ khâu chuẩn bị hồ sơ cho đến chọn ngày phỏng vấn. Mấy người bạn trong nhóm biết như vậy nên thường trêu ghẹo tôi: Mi đem theo một cục nợ đời đi Mỹ đó Thanh ơi!!

Ngày Phương Hải phỏng vấn tôi đang ở Huế. Trưa hôm ấy nghe chuông điện thoại reo, tôi không kịp nh́n xem là số máy của ai, v́ cảm giác hồi hộp, lo cho Phương Hải, không biết có qua được cửa ải này không nữa. Vừa nghe tiếng tôi a lô là giọng Phương Hải reo vui, và cũng pha một chút tự đắc nữa: Tau đậu rồi. Tôi vui

mừng như trút một gánh nặng. V́ tôi là người lo giấy mời, nên nếu Hải không qua được th́ tôi sẽ có cảm giác như vướng một phần trách nhiệm vậy mà.

Rồi cũng đến ngày tôi đi phỏng vấn. Liên Hương đi cùng cứ rối rít, hỏi nhiều chuyện, rồi thắc mắc nhiều chuyện nên tôi cũng lo lắng theo. Chứ với tôi, quan điểm rất nhẹ nhàng, đi chơi thôi mà, phỏng vấn được th́ đi, không th́ ở nhà, chẳng sao hết (dĩ nhiên là cũng sẽ rất tiếc chi phí phỏng vấn và làm hồ sơ).

Tôi nhường cho cô bạn đồng hành xếp hàng trước để được phỏng vấn trước theo ư của cô ấy. Rồi khi Liên Hương được gọi vào phỏng vấn th́ tôi vẫn ngồi trên hàng ghế chờ đợi. Rất đông!!! Những gương mặt với hai thái cực khác hẳn nhau: hớn hở khi đạt kết quả tốt và thất vọng khi bị từ chối lần lượt đi qua trước mắt tôi. H́nh như nhiều gương mặt thất vọng quá, làm tôi cũng có cảm giác hồi hộp. Liên Hương đă xong, gương mặt tươi như hoa làm tôi thấy nhẹ nhàng. Khi ấy tôi tự nhủ rằng: hai người mà ḿnh lo giấy tờ đă có kết quả tốt rồi, đến phiên ḿnh nếu không đạt th́ cũng được, để đi vào dịp khác. Tự nhủ vậy thôi chứ nếu bị từ chối chắc cũng buồn "hơn năm phút".

Rồi cũng đến tên tôi được gọi. Tôi có cảm giác trở lại gần bốn mươi năm về trước, khi được gọi tên vào pḥng thi vấn đáp.

Cuộc phỏng vấn chớp nhoáng qua nhanh. Tai tôi ù lên khi nghe câu nói: Chị đă được cấp visa vào Hoa Kỳ. Chúc chị một chuyến du lịch vui vẻ. Tôi cố nở một nụ cười thật tươi để cám ơn nhân viên Ṭa Lănh Sự Hoa kỳ đă phỏng vấn tôi rồi đi như chạy ra trước cửa. Khi vừa nhận lại chiếc điện thoại di động từ văn pḥng bảo vệ, việc đầu tiên là tôi gọi về nhà. Giọng chồng tôi pha lẫn chút hồi hộp: Sao rồi?? Tôi nói: Đậu rồi. Chẳng khác nào đi thi!!!

Tuyết Lan thật nhiệt t́nh. Cả đêm cô nàng trằn trọc không ngủ, canh giờ đến sáng ở Việt Nam là gọi về ngay. Nhưng làm sao có kết quả vào buổi sáng được. Vậy là trưa hôm ấy Tuyết Lan mới biết, vậy là cô nàng gọi về hét lên trong máy điện thoại: Vui quá Băng Thanh ơi!!! Thật là dễ thương.

Đoạn trường khó khăn nhất đă vượt qua rồi. Chúng tôi cùng hân hoan, chia xẻ với nhau về niềm vui trong nhiều ngày sau đó. Phương Hải đôi lúc nói một cách rất ngây ngô rằng: Cứ nghĩ đến ngày tụi ḿnh đi Mỹ mà tau có cảm giác như nằm mơ. Cô bạn ngây thơ này vui mừng nhất trong ba đứa. Nhiều khi nghĩ đến gương mặt hớn hở của Hải mà tôi bật cười một ḿnh.

Rồi tôi lại phải săn t́m vé máy bay giá rẻ cho cả ba người. Rồi chuẩn bị hành lư, quà tặng bạn bè, và rất nhiều thứ linh tinh khác. Nhớ lúc đi mua sắm những vật dụng cá nhân cần thiết, tôi hù dọa hai cô bạn đồng hành: "Ń, tau nói cho mà nghe, lên máy bay ngồi lâu và đông người nhiều khi rest room bị kẹt đó nha. Tụi bây phải mua tă giấy mà mặc đó". Hai người tṛn mắt ngây thơ tin lời tôi nói là sự thật. Hai cô nàng hỏi mua tă giấy thật, làm tôi không nhịn được mà phải phá lên cười ngặt nghẽo. Lúc đó Hải mới biết là bị lừa, nên đỏ mặt lên đấm trên vai tôi thùm thụp: "Khỉ, rứa mà tau cứ nghĩ là mi nói thật."

Rồi cũng đến ngày lên đường. Bao nhiêu náo nức, bao nhiêu hân hoan rồi cũng đến. Phương Hải qua đón tôi cùng đi, v́ đây là lần đầu tiên cô nàng đi xa một ḿnh, nên không yên tâm. Chúng tôi vui đùa chọc ghẹo nhau như những đứa con nít làm anh tài xế taxi đôi lúc phải bật cười.

Đoạn đường bay và chuyển tiếp mất gần 24 giờ đồng hồ. Nhưng niềm vui to lớn quá làm chúng tôi không hề biết mệt mỏi là ǵ. Ở vào cái tuổi lục tuần mà c̣n được ngao du sơn thủy như vậy thật là hạnh phúc biết bao nhiêu.

 

Tôi cố nín cười, v́ đôi khi nh́n thấy nét mặt có vẻ khá nghiêm trọng của Hải. Thôi kệ, cứ đến đâu hay đến đó!!

Rồi việc ǵ đến phải đến. Khi tŕnh giấy tờ để xin nhập cảnh, tôi qua trót lọt dễ dàng sau vài câu hỏi đơn giản của anh chàng Hải quan Mỹ. Phương Hải theo sát bên tôi, không trả lời ǵ được mà cứ ú a ú ớ chỉ về phía tôi đă bước qua cửa nhập cảnh. Anh chàng hải quan Mỹ hiểu ư nên gọi tôi lại. Tôi giật ḿnh, v́ nghĩ ḿnh có phạm lỗi ǵ đâu. Th́ ra anh ta gọi tôi quay lại để trả lời những vấn đề của Phương Hải. Tôi thở phào nhẹ nhơm, vui vẻ trả lời dùm cái cô bạn đồng hành ngây thơ này. Bây giờ mới thật thấm thía lời các bạn đă nói với tôi trước ngày lên đường.

Ra đến cổng phi trường LAX, nh́n cảnh quan chung quanh mà cũng thầm thán phục, ước ao sao một ngày Việt Nam sánh bước cùng nền văn minh của thế giới. Chờ đợi một lúc v́ máy bay đến sớm hơn dự kiến, rồi h́nh ảnh hai cô bạn thân thương hiện ra: Kim Chi và Tuyết Lan. Chúng tôi reo lên, ôm chầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi. Kim Chi là bạn của tôi nên không biết hai người bạn đồng hành, nhưng cũng tay bắt mặt mừng, xóa tan khoảng cách buổi ban đầu tao ngộ. Nước mắt chảy tràn ra kèm với nụ cười tươi, tôi th́ thầm bên tai Tuyết Lan: "Vừa khóc vừa cười ăn mười cục ....... xôi". Tuyết Lan đấm vào vai tôi thùm thụp. Kim Chi không hiểu chuyện ǵ cũng toét miệng ra cười. Ôi ! Những người bạn dễ thương của tôi ơi !!!

 

Tiếng chuông điện thoại của Kim Chi reo lên... Kim Chi nói với tôi: Thầy Thụy gọi. Thầy Thụy là vị giáo sư dạy Pháp văn cho chúng tôi của thời áo trắng Đồng Khánh Huế. Thầy rất thương yêu học tṛ. Cho nên nghe tin chúng tôi qua, Thầy cũng náo nức muốn gặp những cô học tṛ cưng, học giỏi nhưng cũng không kém phần lí lắc. Tiếng Thầy nghẹn ngào trong điện thoại: Băng Thanh đó hả con?? Con sắp xếp lên thăm Thầy liền nghe, kẻo Thầy sợ không kịp.

Tôi nghẹn ngào: Dạ, con sẽ lên thăm Thầy ngay, để con nói Kim Chi và Tuyết Lan sắp xếp chở tụi con đi.

Qua lời Kim Chi, tôi biết Thầy vừa trải qua một cơn bệnh thập tử nhất sinh, cho nên Thầy mong muốn gặp chúng tôi là như vậy đó. Cho nên, dù mới trải qua một cuộc hành tŕnh dài mệt mỏi, nhưng chúng tôi lập tức vạch ra chương tŕnh ngày mai là phải đi San Diego thăm Thầy. Kim Chi nhận phần trách nhiệm chở chúng tôi đi, c̣n Tuyết Lan phải ở nhà để chuẩn bị cho hành tŕnh đi Las Vegas ngay hôm sau nữa. Đúng là một phụ nữ Huế, chu đáo, tiết kiệm. Lan đi siêu thị, mua sắm tất cả vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch ba ngày lên Las Vegas. Chúng tôi tin tưởng Tuyết Lan mọi chuyện, v́ cuộc sống của Lan đă phản ảnh rơ ràng một con người chỉnh chu trong mọi chuyện của cuộc sống.

Về đến nhà đă khá khuya, nhưng tôi không hề buồn ngủ. Lan sắp xếp cho hai cô bạn đồng hành của tôi một căn pḥng đầy đủ tiện nghi, c̣n tôi th́ Tuyết Lan mời qua ở chung pḥng. Nhưng tôi biết Tuyết Lan sống độc thân khá lâu, nên tôi hạn chế việc làm phiền Lan. Tôi nói với Lan tôi sẽ chung pḥng cùng hai cô bạn, Lan vui vẻ chấp nhận. Tôi nhường chiếc giường nệm êm ấm cho hai cô bạn, phần tôi, ngủ trên một tấm nệm nhỏ đặt chung pḥng. Tôi vẫn có một cảm giác rất dễ chịu, nên nằm xuống nhẹ nhàng ru ḿnh vào giấc ngủ êm đềm không mộng mị.

Hôm sau, mặt chúng tôi tươi tỉnh như hoa nở, và cứ nh́n nhau mỉm cười hoài. Tôi lao ngay vào bếp (phụ nữ Huế mà), lấy thức ăn trong tủ lạnh của Lan ra chuẩn bị cho bữa cơm trưa. Tuyết Lan gọi thêm Diệu Ái đến cùng ăn cơm. Vừa gắp một con tôm vào chén là Diệu Ái xuưt xoa liên tục: "Thanh ơi, răng mi kho tôm thịt giống mạ tau kho quá, khi mô mi rảnh th́ qua nhà tau bày cho tau kho với hí". Một lời khen tặng không màu mè phù phiếm nhưng cũng làm tôi phồng mũi lên (chắc nhét trái cà chua vào cũng lọt).

Chiều hôm ấy Kim Chi đến đón chúng tôi đi San Diego thăm Thầy Thụy. Đúng là một business woman. Kim Chi bận rộn với chiếc cell phone reo liên tục. Nhưng cảm động thay là Kim Chi sẵn sàng xếp đặt công việc bận rộn để đưa chúng tôi đi. Trên đường đi, Chi nói liên tục, giải thích cho chúng tôi nhiều điều chưa biết về Hoa kỳ. Hai cô nàng đồng hành ngủ gục ở hàng ghế sau, chỉ có ḿnh tôi "tung hứng" với Chi. Những cảm giác phấn khích không làm tôi ngủ được. Tôi mở to hai mắt nh́n về phía hai bên đường, vun vút xe chạy qua chạy lại. Đất nước Hoa kỳ bao la và hùng quá. Đất đai rộng lớn, mênh mông, nhiều tài nguyên, cho nên cũng dễ hiểu rằng Hoa Kỳ là một đất nước văn minh và giàu có nhất nh́ thế giới.

Đến nhà Thầy Thụy, căn nhà nằm trong một khu vực rất đẹp và phong cảnh hữu t́nh. Thầy chống nạng ra đón chúng tôi làm tôi không cầm được gịng nước mắt. Thầy khóc, tṛ cũng khóc. Cảm động biết bao giây phút thiêng liêng của t́nh thầy tṛ, mà h́nh như chỉ có thế hệ của chúng tôi c̣n có được tinh thần Tôn sư Trọng đạo này.

 

Ríu rít cùng Thầy v́ biết bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tâm . Nhưng tôi thầm thán phục Kim Chi, v́ miệng nói tay làm của cô nàng. Miệng liếng thoắng nói chuyện, nhưng Kim Chi vẫn dang tay dọn dẹp căn nhà bừa bộn của Thầy v́ Thầy sống một ḿnh từ khi Cô ra đi vĩnh viễn v́ cơn bạo bệnh. Đúng là mẫu người phụ nữ của thế kỷ 21. Tôi phụ với Kim Chi trong công việc rất phụ nữ và rất đời thường này. Vui vẻ dọn những món ăn có sẵn trong tủ lạnh của Thầy, thầy tṛ chúng tôi có một bữa ăn thật đáng nhớ trong cuộc hành tŕnh đầy ư nghĩa này.

Lưu luyến chia tay Thầy Thụy, ḷng bồi hồi xúc cảm, v́ chắc chắn rằng khó có thêm một lần ghé thăm như vậy nữa. Lên xe rồi nhưng nh́n h́nh bóng Thầy đứng cô đơn lặng lẽ nh́n theo, tôi nghẹn ngào. Chúng tôi im lặng trên đường về... v́ h́nh như ai cũng không muốn mở lời làm tan biến phút giây cảm xúc này.

Về đến nhà th́ Tuyết Lan cũng đă chuẩn bị xong xuôi tất cả hành trang cho chuyến đi Las Vegas ba ngày. Từ thức ăn, nước uống và mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống đời thường đều được Lan chuẩn bị chu đáo. Chúng tôi chỉ việc chuẩn bị hành lư cá nhân cho mỗi người. Tôi là người đơn giản nhất nên loáng một cái là xong ngay cái ba lô nhẹ tênh. Hai cô bạn kia c̣n bận tâm chuẩn bị phải mặc áo quần như thế nào cho phù hợp thời trang. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ rồi nằm xuống chiếc nệm nhỏ xíu dành cho tôi ở một góc pḥng và êm đềm tự đưa ḿnh vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau chúng tôi dậy sớm để chuẩn bị cho một cuộc hành tŕnh đầy thú vị. Xe của đoàn khởi hành rất đúng giờ làm tôi hơi chạnh ḷng khi nghĩ đến cách xử dụng thời gian ở Việt Nam.

Hành tŕnh vượt qua hàng trăm cây số qua sa mạc khiến tôi rất thích thú. Căng mắt ra để nh́n cảnh vật hai bên đường, những h́nh ảnh khá xa lạ trong cuộc sống đời thường của chúng tôi. Không một bóng người mà chỉ toàn h́nh ảnh những hàng cây trơ trụi. Tôi chợt suy ngẫm đến khả năng sinh tồn của muôn loài, luôn vươn lên thích nghi với cuộc sống dù cuộc sống khắc nghiệt đến dường nào.

Người hướng dẫn viên du lịch là người Hoa nói tiếng Anh khá chuẩn. Ăn mặc quái dị, nhưng màu hồng trên chiếc áo đầm như búp bê của cô ta thu hút tất cả ánh mắt của khách du lịch. Tôi xử dụng chút tiếng Anh bập bẹ của ḿnh để chọc ghẹo cô ấy làm giảm bớt khoảng cách xa lạ.

 

Tuyết Lan chăm chút cho chúng tôi từ thức ăn cho đến chai nước uống nên chúng tôi chẳng phải lo lắng hay tốn kém quá nhiều cho cuộc đi chơi thú vị này. Tôi vui vẻ cười đùa cùng các bạn, thỉnh thoảng chế ra những chuyện tiếu lâm làm các bạn cười rượi, quên cả cảm giác say xe và cảm giác đường xa diệu vợi.

Đến Las Vegas cũng đă xế chiều. Cảm nhận đầu tiên của tôi khi đến nơi này: Đúng là thiên đường của ăn chơi, của những người thừa tiền bạc. Chúng tôi nhận pḥng khách sạn xong là vội vàng thay đổi xiêm y để kịp cho chuyến đi tour ṿng quanh thành phố giải trí này. Du khách đông nghịt, hàng hàng lớp lớp những ṭa nhà cao tầng với biết bao nhiêu ánh đèn màu rực rỡ như quyến , như mời gọi mọi người tham gia vào các tṛ chơi giải trí. Tôi là người không có máu đỏ đen nên bước chân vào casino chỉ đưa mắt nh́n ngắm cho biết. Tới nơi đây, tôi học thêm một thuật ngữ ĐÓNG TIỀN ĐIỆN. Có nghĩa là bất cứ ai vào đây cũng tham gia vào các tṛ chơi đỏ đen, mà thông dụng nhất là kéo máy. Và thường thường là thua, cho nên số tiền thua đó gọi là Đóng Tiền Điện. Tuyết Lan và hai cô bạn mỗi người đóng chút xíu tiền điện, chỉ riêng tôi không tốn phí này, mặc cho các bạn khiêu khích, chọc ghẹo tôi là keo kiệt, tôi vẫn nhăn răng cười h́ h́, không giận hờn hay mắc mưu các bạn để tham gia cờ bạc.

Thích thú nhất đối với tôi vẫn là chiêm ngưỡng những công tŕnh xây dựng theo nhiều phong cách. Tôi được đến với Paris thu nhỏ, với thành phố Venise lăng mạn với những ḍng sông uốn quanh thành phố, với Cesar tái hiện... Tôi thích thú chạy ṿng quanh, chụp nhiều tấm h́nh để lưu lại những khoảnh khắc hiếm có trong đời thường này, v́ biết đâu tôi chỉ đến nơi này một lần duy nhất trong cuộc đời mà thôi.

 

Cả ngày đi mệt mỏi, vậy mà chúng tôi kéo nhau đi chơi đến khuya. H́nh như Phương Hải bắt đầu kéo lê chân v́ quá mệt. Đến phút giây đó tôi mới cảm nhận hai bắp chân của tôi cũng mỏi nhừ. Chúng tôi leo lên taxi về khách sạn v́ không tài nào đi bộ thêm. Về đến pḥng là cả ba người lăn ra ngủ như chết, riêng tôi c̣n cố sức chui vào pḥng tắm. Nước ấm làm cơ thể tôi sảng khoái hẳn lên, và tôi ch́m vào giấc ngủ ngay sau đó thật êm đềm, mặc cho tiếng ngáy của ai đó.

Sáng hôm sau, chúng tôi ăn điểm tâm tại pḥng với thức ăn mà Tuyết Lan chu đáo mang theo. Cũng rất ngon miệng dù chỉ là ḿ gói với bánh ḿ nhưng cảm giác ngon lành như cao lương mỹ vị vậy. Tôi trêu đùa với các bạn: Tau cảm thấy ngon ghê lắm v́ ít tốn tiền h́ h́. Mấy cô bạn phản pháo lại ngay: Nói ra là nghe mùi keo kiệt liền hà. Tôi cười to lên, hơi đâu mà giận hờn v́ h́nh như các bạn ấy nói đúng ghê !!!!

Tiếp tục hành tŕnh, chúng tôi được đưa đến Hoover Dam và Grand Canyon. Tận mắt nh́n thấy cảnh tượng hùng , một bức họa thiên nhiên thật diệu kỳ, tôi cứ tiếc rằng chồng tôi không đồng hành cùng tôi trong chuyến du lịch thú vị này. Tôi leo trèo, chạy nhảy như những đứa con nít được cha mẹ cho đi chơi công viên. Những cảnh quan thiên nhiên đẹp đến nỗi dù chỉ đến một lần cũng sẽ khó phai mờ trong kư ức. Chúng tôi tíu tít cùng nhau như bầy chim se sẻ, tranh nhau chụp h́nh ở những góc độ đẹp nhất. Khách du lịch cũng rất đông, thời tiết lại quá đẹp và quá lư tưởng cho một chuyến du lịch tuyệt vời.

 

Rồi khi rời Las Vegas, trên đường về chúng tôi được đưa vào khu mua sắm. Hai cô bạn đồng hành mê mải sắm sửa, riêng tôi chỉ t́m mua một chiếc áo chemise thật đẹp để làm quà tặng cho ông xă mà thôi. Tôi ít ham thích shopping như đa số phụ nữ, cho nên các bạn đi cùng cứ tha hồ mua sắm, c̣n tôi kiếm một chỗ ngồi nh́n mọi người qua lại là cảm thấy vui rồi. Khi lên xe, thấy mọi người tay xách nách mang mà tôi thấy buồn cười v́ thấy ḿnh khỏe quá, thênh thang quá. Phương Hải mua quá nhiều nên cầu cứu tôi xách dùm. Tôi vừa dang tay đỡ cho bạn nhưng vừa chọc ghẹo làm cô nàng tức ghê lắm nhưng không nói lại được. Tôi bật cười thích thú...

Kế tiếp những ngày rong chơi ở Cali là những party nối tiếp party do bạn bè tổ chức đón chào. Hội ngộ cùng nhau, tưng bừng không sao kể xiết. Bạn bè Đồng Khánh lên chương tŕnh kín mít. Tuyết Lan trở thành một nhân vật rất quan trọng. Ai muốn tổ chức ǵ đều phải thông qua ư kiến của cô nàng. Trước tiên chúng tôi gặp nhau ở nhà Diệu Vân. Chao ơi!!! biết bao nhiêu khuôn mặt thân thương của một thời áo trắng Đồng Khánh. Những cô bạn học cùng lớp, cùng lứa, hay hơn thua nhau một hai lớp đều tề tựu để gặp gỡ nhau. Những khuôn mặt thân quen của tuổi trăng rằm, một thời đă làm bao nhiêu trái tim của các chàng trai say mê xao xuyến, nay hằn lên nhiều dấu vết thời gian. Những mái tóc ba màu (đen, bạc và nhuộm), những vết chân chim hằn lên khóe mắt, những ánh mắt đục theo màu thời gian, vẫn không làm cho chúng tôi quên đi t́nh cảm bạn bè của một thời đă xa quá là xa. Chúng tôi ôm nhau, mừng mừng, tủi tủi, thi nhau nói mà không biết có ai nghe được không, dành nhau kể chuyện xưa, chuyện nay... mà không cần để ư thời gian vẫn chầm chậm trôi mà không chờ đợi bất cứ một ai và chờ đợi bất cứ điều ǵ.

 

Rồi ngày các anh chị em Y Khoa Huế hội ngộ cùng tôi. Tôi mời theo ba cô bạn Đồng Khánh để khỏi bị bắt nạt (đó là lời anh Vĩnh Chánh nói). Tôi gặp lại hai người bạn cùng khóa là Phan Chánh Đức và Huỳnh Dương Hùng. Nghe nói Hùng ở khá xa nơi họp mặt mà vẫn chịu khó lái xe đến làm tôi cảm động quá. Gặp nhau, ôm choàng lấy nhau, mừng tủi lẫn lộn. Tôi được gặp lại anh Vĩnh Chánh, anh Bửu Phụng và anh Hùng 49 (anh Hùng 49 cùng khóa 9 với chồng tôi) . Một cô bạn đi cùng buột miệng: Em biết anh Vĩnh Chánh v́ ngày xưa anh hay ra ra vô vô trường Đồng Khánh. Câu nói ngây thơ làm cả đám Y Khoa Huế chúng tôi cười rượi (các bạn biết là dân Y Khoa nghịch ngợm và hay méo mó lắm rồi mà). Cô bạn lỡ lời cũng chẳng biết v́ sao mà chúng tôi cười như vậy, cứ giương đôi mắt nh́n hết người này đến người nọ làm cho tràng cười của chúng tôi không dứt được.

Rồi những món ăn rất Huế được các anh và các bạn ưu ái lựa chọn để mừng ngày họp mặt lần lượt được nhà hàng Royal Banquet dọn ra. Chà! Gặp những tay nội trợ như chúng tôi nên món Hến xúc bánh tráng không được vừa miệng là chúng tôi chê ngay. Các anh chị em Y Khoa Huế hải ngoại không nén được nụ cười: Đúng là mấy mụ Đồng Khánh khó chịu quá!!! Nhưng tôi chân thành nói ngay: Băng Thanh mà làm món hến xúc bánh tráng này là tuyệt vời lắm. Chỉ mong có ngày nào đó các anh và các bạn về VN, Thanh sẽ mời những món ăn Huế do chính tay ḿnh nấu. Bảo đảm quư vị ăn và sẽ quên đường về ngay!!!


 

 

Mấy anh chị em cười nghiêng ngă v́ câu nói quên đường về của tôi. Không khí tràn ngập niềm vui, tràn ngập nỗi hân hoan trong ḷng tôi. Câu chuyện vu vơ, xoay quanh những kỷ niệm thời khoác áo sinh viên, làm chúng tôi gần gũi nhau hơn, xóa nḥa những khoảng cách tuổi tác. Những đồng môn học sau tôi một vài khóa như Bảo Tiên, Hồ Đăng Thuận... và nhiều người nữa mà tôi không thể nào nhớ hết tên, ân cần nhắc nhớ lại nhiều kỷ niệm buổi giao thời, những ngày chị em chia xẻ với nhau những dĩa cơm ít ỏi  với cá Long Hội (tức là cá lôi họng, nhiều xương quá th́ phải lôi họng chứ sao) và canh Toàn quốc (canh chỉ toàn là nước, chỉ vài miếng rau lơ thơ và không thấy miếng thịt nào). Tôi cảm động trước sự chào đón ân cần, nên đứng lên xin phép bày tỏ ít cảm tưởng. Tôi vừa dứt lời là anh Vĩnh Chánh nói ngay: Chà, đại hội Y Khoa Huế hải ngoại năm ni là phải mời cô này qua đây dự đại hội và làm MC với Hùng Lê luôn mới được. Tôi sững sờ và vui mừng đến nỗi không biết phải trả lời sao trước lời đề nghị chân t́nh và hấp dẫn đó. Tuyết Lan hăng hái góp ư ngay: Chỗ ăn ở của Băng Thanh để Lan lo, c̣n mấy anh lo vé máy bay cho Băng Thanh thôi. Mấy anh chị em ồ lên vui vẻ: Khó nhất là chỗ ăn ở mà nay có Tuyết Lan lo rồi, chuyện vé máy bay quá dễ đối với tụi này.

Vậy là tôi được một dịp hứa hẹn hấp dẫn: Tham dự Đại Hội Y Khoa Huế hải ngoại. Niềm mơ ước của rất nhiều anh chị em chúng tôi, để có dịp gặp gỡ đồng môn, bạn bè, nhất là được gặp lại nhiều vị Giáo Sư khả kính đă dạy dỗ, truyền đạt kinh nghiệm cho chúng tôi trở thành những người thầy thuốc như hôm nay. Bữa tiệc chấm dứt trong sự lưu luyến của tất cả mọi người tham dự, và v́ vậy tiếp nối thêm bên bàn cafe, chúng tôi tiếp tục hàn huyên tâm sự.... những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng không muốn dứt.

 

 

 

Chia tay nhau mà ḷng c̣n nhiều luyến tiếc, nhưng "hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế," tôi tự nhủ ḷng rằng sẽ cố gắng để c̣n có dịp gặp gỡ những đồng môn đáng kính mến này trong tương lai gần.

Rồi tôi lại được bạn bè của chồng tôi tổ chức một buổi họp mặt để đón chào. Toàn là những khuôn mặt gần như xa lạ với tôi, nhưng t́nh thân th́ lại rất gần. Bạn bè cùng quê hương, bạn bè học chung tiểu học và trung học với chồng tôi đều dành cho tôi rất nhiều hảo cảm. Buổi tiệc do chính tay cô bạn học cùng trường An Lương Đông với chồng tôi đạo diễn. Những món ăn thơm lừng hương vị quê hương và t́nh nghĩa bạn bè sâu nặng làm tôi cảm động không thốt được nên lời. Mấy anh chị điện thoại về cho chồng tôi, ai cũng dành nhau nói chuyện, làm tôi có cảm giác ngầm hănh diện với bạn bè cùng đi v́ sự đón tiếp chân thành và nồng nhiệt này.  Tôi chạy quanh vườn như một đứa trẻ, đưa tay hái những trái hồng chín mọng ngọt ngào. Những trái lựu lủng lẳng trên cành rất đẹp, cho tôi tạo những góc độ để chụp h́nh lưu niệm thật nên thơ.

 

Nụ cười h́nh như không bao giờ biến mất trên đôi môi, và tôi không hề có cảm giác mệt mỏi. Chỉ khi về đến nhà, buông ḿnh xuống tấm nệm nhỏ xíu đặt ở một góc pḥng, tôi mới cảm thấy đôi chân tôi tê cứng và mỏi nhừ. Vậy mà đến ngày hôm sau, tôi vẫn lại tiếp tục hành tŕnh thú vị này như một cô thiếu nữ tuổi đôi mươi tràn đầy nhựa sống, chứ không phải một phụ nữ bước vào tuổi Lăo...

Thú vị hơn nữa tôi được đến thành phố New York, một thành phố nổi tiếng của Hoa Kỳ, nhưng cũng nổi tiếng khắp thế giới. Tôi được đứa cháu đưa đi thăm nhiều nơi nổi tiếng như phố Wall, The Peninsula, tượng Nữ Thần Tự Do... Nhưng ấn tượng khó phai mờ trong kư ức của tôi là 9/11 Memorial. Trong tiềm thức của tôi vẫn rơ mồn một cái ngày xảy ra thảm kịch kinh hoàng 9 tháng 11. Cái ngày cả thế giới hoảng sợ trước tội ác. Nơi xảy ra thảm kịch đó nay đang xây dựng lại. Thầm thán phục trước tinh thần vững mạnh và sự giàu có của đất nước Hoa Kỳ, tôi lại một lần nữa thầm ước ao sao cho có ngày đất nước thân yêu của tôi được sánh ngang hàng với các cường quốc trên thế giới. Có phải chỉ là giấc mơ mà thôi chăng ???

 

Rồi tôi được ghé thăm Hollywood, phim trường nổi tiếng nhất thế giới. Đi cùng tôi là cô bé Cẩm Nhung, con gái một người bạn. Gọi là cô bé cho thân mật, chứ cô bé ấy cũng xấp xỉ tứ tuần. Nhưng v́ c̣n tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên Cẩm Nhung rất trẻ trung. Hai cô cháu đi khắp nơi trong phim trường, dùng máy ảnh cá nhân lưu lại nhiều h́nh ảnh mà bất cứ ai cũng mơ ước một lần đặt chân đến đây. Tôi c̣n được chứng kiến nhiều kỷ xảo của phim ảnh. Thật là vui và thật có ư nghĩa cho một chuyến du hành này.

 

Kế tiếp là những ngày rong chơi cuối trời phiêu lăng ở Cali. Chúng tôi tiếp tục gặp nhau ở nhà Kim Chi, Thu Hương, Anh Ngọc, Minh Tâm, Túy Ngọc, Thanh Yên, Như Th́n... Nhiều nhiều lắm, không thể nào nhớ hết, nhưng mỗi lần họp mặt nhau xong, cảm xúc theo chân tôi về nhà, lâng lâng trong giấc ngủ... không làm sao quên hết được.

Nhớ đến lần đi ăn ở Royal Lưu Phương, tâm hồn: Nhất quỷ nh́ ma, thứ ba học tṛ trong chúng tôi trổi dậy. Tôi cùng Túy Ngọc và các bạn trêu ghẹo một thực khách nam, làm anh chàng đó phải quỳ gối dưới chân Thu Hương tặng hoa hồng và mời cô nàng khiêu vũ. Chỉ có vậy thôi mà chúng tôi cười ngặt nghẽo, cười chảy nước mắt cho đến nỗi trên đường về Kim Thư buột miệng nói với chúng tôi rằng: Chưa bao giờ trong cuộc đời Kim Thư có được những phút giây vui như hôm nay. Thế mới biết, t́nh bạn giữa chúng tôi vô tư, đáng trân quư biết chừng nào... !!!

 

Tuần cuối cùng ở Hoa Kỳ, tôi lên San Jose theo lời mời của cô bạn thân là Diệu Hiệp. Tôi cũng đi xe đ̣ Hoàng như bao nhiêu cư dân ở Nam Cali. Tôi mau chóng ḥa ḿnh vào nhịp sống ở Mỹ, nên thích thú enjoy hết thời gian ḿnh có ở nơi này.

Đến nơi, chúng tôi 3 đứa: Tuyết Lan, Diệu Ái và tôi được Diệu Hiệp và phu quân tiếp đón ân cần . Ngay chiều hôm ấy là bữa tiệc họp mặt Đồng Khánh ở San Jose. Thực khách gồm cả những người bạn của anh Liễn, phu quân của Diệu Hiệp. Tôi được gặp lại biết bao nhiêu khuôn mặt thân quen của một thời đă xa. Câu chuyện xoay quanh không muốn dứt, và tôi lại làm cho các bạn ở San Jose nhiều phen cười nghiêng ngă v́ những câu chuyện nghịch ngợm nhưng ư nhị của tôi. Những tràng cười như không muốn dứt. Khi tàn tiệc, chúng tôi lại tụ họp nhau trên pḥng ngủ, tâm sự gần cả đêm trắng. Cho đến khi trực nh́n đồng hồ đă gần ba giờ sáng, Diệu Hiệp mới tạm chia tay chúng tôi để ngủ một chút lấy sức cho chuyến đi San Francisco vào ngày mai.

 

Hôm sau, chúng tôi lại được anh Liễn đích thân lái xe đi San Francisco. Bạn bè cứ xuưt xoa rằng tôi quá may mắn, v́ ngày hôm ấy là một ngày rất đẹp, trời nắng và không có sương mù nên cảnh quan hiện rơ mồn một. Cây cầu nổi tiếng Golden Gate hiện ra trong mắt tôi, hùng vĩ và tuyệt đẹp. Và tôi cũng thấy ḿnh quá may mắn so với nhiều người khác, khi được đặt chân đến "Thiên đường."

Ngày cuối cùng ở San Jose, chúng tôi được bạn bè anh Liễn tiếp đăi bằng một party thân mật ở nhà anh Chương và chị Hồng Anh. Có đến được nơi này, mới thấy được hết sự nhiệt t́nh và hiếu khách của các anh chị ở đây. Tôi may mắn gặp một người đàn anh là Bs Toàn, khóa 2, phu quân của chị Bích Thọ. Tôi trở thành một nhân vật của đêm hôm ấy, khi được mời phát biểu, được mời tham gia văn nghệ... và Diệu Hiệp c̣n bắt tôi trổ tài kể chuyện tiếu lâm. Tôi chưa quen kể chuyện hài trước đám đông, nhưng bằng khả năng ứng biến của ḿnh, tôi đă kể một câu chuyện thật ư nhị. Nh́n thấy khuôn mặt rạng rỡ của Tịnh Tâm và Diệu Ái (v́ hai cô nàng này sợ tôi kể chuyện tiếu lâm thật nên rất căng thẳng) tôi bật cười sung sướng.

Sáng hôm sau Diệu Hiệp tiễn chúng tôi về lại Nam Cali. Khi chia tay, Hiệp vùi mặt vào vai tôi khóc tức tưởi. Tôi không cầm được nước mắt. Buổi chia tay sao mà buồn đến như vậy.

Về đến nơi là chúng tôi lại tất bật cho buổi tiệc chia tay các bạn tối hôm ấy, v́ sáng mai, chúng tôi sẽ kết thúc một tháng ngao du sơn thủy ở Hoa kỳ và trở về cuộc sống b́nh thường. Bữa tiệc chia tay nhiều lưu luyến. Nhờ tài tổ chức của anh Hồ Đăng Ḥa, anh Thạnh, Thu Hương và Tuyết Lan... bữa tiệc khá thành công. Bạn bè Đồng Khánh, Y Khoa Huế và cả những người bạn của chồng tôi tham dự khá đông đủ. Cũng nhạc, cũng khiêu vũ, cũng cười nói với nhau nhiều đó, nhưng trong ḷng tôi ngổn ngang nhiều điều, nhất là lưu luyến t́nh bạn tha hương... Tôi phát biểu lời cám ơn đến tất cả mọi người, và hứa hẹn: TÔI SẼ TRỞ LẠI ....

 

THAY LỜI KẾT:

Lời hứa sẽ trở lại Hoa Kỳ một lần nữa chưa kịp thực hiện, th́ mười ngày sau khi về đến VN, tôi phát hiện mang căn bệnh ác tính của thế kỷ: Ung thư ....

Vậy là thay nụ cười bằng nước mắt, nhưng tôi nhận được nhiều sự an ủi, cảm thông, chia xẻ từ khắp mọi miền. Bạn bè ở nơi đây thay nhau thăm hỏi, chăm sóc, bạn bè phương xa th́ gửi email, điện thoại... Có những người tôi chưa hề biết mặt cũng chia xẻ niềm đau này với tôi.

V́ vậy, lời hứa viết bài Ngẫu Hứng Cali tôi không thể thực hiện ngay, mà thay vào đó là những bài viết với tiếng kêu xé ḷng, với tiếng khóc thổn thức và với những giọt yêu thương. Tôi như hồi sinh lại từ những t́nh cảm yêu thương đó, và bài Ngẫu Hứng Cali cuối cùng cũng được hoàn thành, để ḷng tôi không mang nặng món nợ ân t́nh từ các anh, các chị và các bạn nữa.

Có thể bài viết không nói hết được những ǵ tôi muốn nói, nhưng xin các anh, các chị và các bạn hăy xem đây như một món quà Tri Ân tôi gửi đến tất cả mọi người. Xin hăy cầu nguyện cho tôi, nếu sống th́ sống vui vẻ, nhưng nếu ra đi, th́ ra đi thật b́nh yên.

 

Tháng 2 năm 2012

BS MAI BĂNG THANH

 

 

 

Trở về trang chủ