Tiếng ḷng

 

 

V

ụn vỡ, hụt hẫng, tất cả h́nh như vừa sụp đổ trong anh ....... Anh vùi mặt vào đôi cánh tay yếu đuối của tôi mà khóc ngất không thành tiếng. Tôi thu chút can đảm c̣n sót lại trong con người ḿnh, đưa tay vuốt mái tóc đă ngă sang màu muối nhiều hơn tiêu: Anh phải b́nh tĩnh chứ. Bây giờ anh là chỗ dựa vững chắc của em mà. Rồi nghẹn ngào.....rồi cố nuốt nước mắt lặng thầm ngược vào trong để an ủi chính anh, chứ không phải tôi là người cần được an ủi......

 

Vừa đi du lịch Mỹ về chưa được hai tuần, cảm xúc lâng lâng của t́nh bạn tha phương vẫn c̣n dào dạt trong tôi. Các bạn và các anh chị em một thời áo trắng của hai ngôi trường Đồng Khánh và Y Khoa Huế nồng nhiệt chào đón làm tôi có một cảm giác hạnh phúc mà khó có ngôn từ nào chuyển tải hết được. Tôi chia xẻ hàng ngày với chồng tôi cái hạnh phúc mênh mang ấy và cứ tiếc rằng anh đă không song hành cùng tôi trong chuyến du lịch tuyệt vời này. Chồng tôi chỉ dịu dàng nói với tôi: Nghe em vui vẻ là anh cảm thấy hạnh phúc rồi.

 

Cái hào quang chói ḷa chưa tan biến th́ mây đen vần vũ kéo đến che lấp cả bầu trời. Sấm sét hăi hùng vang lên, cơn mưa lũ cuốn phăng đi tất cả. Tôi không tin, không muốn tin vào những ǵ đang diễn ra trước mắt ḿnh. Chồng tôi khóc, con trai tôi quẹt thầm những ḍng nước mắt, con dâu tôi nức nở, con gái tôi khóc vùi. Chàng rể nước ngoài ở cách một phần tư ṿng trái đất cũng không kềm được những gịng nước mắt. Đứa cháu ngoại thân yêu th́ khóc nấc. Đứa cháu nội ngây thơ nh́n tôi rơm rớm lệ. Tôi như hóa đá....

 

Căn bệnh ung thư quái ác của thế kỷ đă xâm nhập vào cái cơ thể vui tươi, lành mạnh của tôi. Ác tính hơn, nó lại âm thầm di căn vào gan !!!!!!!! Tôi không phải là người chủ quan trước mọi vấn đề. Vẫn thường xuyên lắng nghe diễn biến trong cái cơ thể phù du của tạo hóa ban tặng, đồng thời vẫn thỉnh thoảng kiểm tra bằng các phương tiện y học hiện đại. Vậy mà có ngờ đâu, trong lúc hạnh phúc đang chan ḥa trong cuộc sống của tôi th́.....

 

Nhớ lại ngày xa xưa ấy, xa quá là xa, t́nh yêu đến với vợ chồng tôi như một dấu chấm của định mệnh. Yêu nhau, cương quyết vượt qua tư tưởng cổ hủ phong kiến là tuổi tác xung khắc, chúng tôi đến với nhau vào buổi giao thời của đất nước. Anh là một sinh viên ưu tú của trường Y Khoa Huế, tôi cũng chẳng kém cạnh ǵ. Vậy mà hoàn cảnh đưa đẩy chúng tôi vào tận cùng của cái khổ. Nhớ những lúc ngồi bên nồi cơm độn đầy khoai và sắn, nuốt nước mắt vào trong để nhường cho con vài miếng cơm, hai vợ chồng chia nhau nuốt những miếng sắn khô đến chai cả miệng. Hoàn cảnh của một gia đ́nh thượng lưu trí thức mà như vậy đó. Chúng tôi nuốt hết những mặn chát, đắng cay của cuộc đời, cố gắng sống, cố gắng tồn tại th́ đúng hơn, để nuôi dạy hai con nên người hữu dụng. Không mơ ước xa xôi, chỉ mong con sau này sướng hơn cha mẹ nó, để nh́n thấy thành quả của t́nh yêu thương đôi lứa. Yêu anh, lấy anh, tôi không hề ngại khó khăn, vất vả. Nhớ khi hai vợ chồng chỉ có tiền mua đủ một chiếc xe đạp, mỗi lần thấy anh c̣ng lưng đổ mồ hôi v́ chở tôi, tôi lại thấy ḷng đau như muối xát. Cô tiểu thư đài các ngày nào đâu c̣n hiện hữu. Cha mẹ tôi cũng rơi vào tận cùng của vực thẳm rồi. Mẹ tôi là một quư phu nhân, nay phải chạy chợ từng bữa để nuôi chồng trong trại học tập, nuôi bầy con dại ăn chưa no, lo chưa tới. Tôi xót xa nh́n cha tiều tụy, mẹ vất vả. Quư phu nhân ngày nào đâu mất rồi. Bầy em ngơ ngác, nháo nhác như những chú chim non chưa đủ lông đủ cánh. Bản thân tôi được nuôi ăn học thành một Bác Sĩ, mà nay không giúp đỡ cha mẹ và em út, trời ơi, c̣n ǵ đau đớn hơn.

 

Lương không đủ sống, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Vợ chồng c̣n phải chia ĺa như Ngưu Lang Chức Nữ theo cái gọi là sự phân công của tổ chức. Những cám dỗ đời thường vây chặt quanh tôi. Nhưng tôi là một người con gái được nuôi dạy trong một gia đ́nh thế gia vọng tộc. Và quan trọng hơn nữa là tôi yêu chồng tôi. Tôi đă nguyện thầm trong ḷng khi tôi lấy anh là cuộc đời tôi chỉ muốn được biết một người đàn ông. Và bây giờ th́ ước nguyện đó đă thành sự thật rồi.

 

Tôi không chịu nổi sự vất vả. Cái khổ dằn vặt tôi cả tinh thần lẫn thể xác. Tôi không thể nào có thể có cơ hội vươn lên dù tôi là một Bác sĩ giỏi. Tôi như con thú hoang bị dồn đến đường cùng. Tôi trở nên chai ĺ, bướng bỉnh, cố ư không làm theo ư kiến của những người đang gọi là lănh đạo của tôi. Tôi chỉ chú trọng về chuyên môn, cố gắng giới hạn đến mức tối đa những sai sót, v́ tôi yêu thương đồng loại của ḿnh, những người dân nghèo, bần hàn, đang sống một đời sống mà tôi không biết phải gọi như thế nào mới đúng.

 

Rồi việc ǵ đến cũng phải đến. Tôi quyết định bỏ việc sau một trận căi vă kịch liệt với tập thể lănh đạo Bệnh Viện tôi đang làm việc với một lư do hết sức khôi hài không dính dáng đến chuyên môn của một Bác sĩ. Anh không ủng hộ quyết định táo bạo này của tôi, nhưng cũng không phản đối. Tôi cương quyết ôm hai con vào Saigon, Ngày lên ga tiễn đưa gia đ́nh nhỏ của tôi, mẹ và các em tôi khóc ngất. Cũng chẳng biết cuộc chia ly này đến ngày nào mới gặp lại nhau, và tương lai chúng tôi như thế nào, nhưng chúng tôi vẫn muốn t́m đến một tương lai rất đỗi xa vời và mờ mịt, mà chưa biết những ǵ đang chào đón chúng tôi ở phía trước.

 

Tôi vào Saigon, ngơ ngác như con nai vàng giữa cảnh phồn hoa đô hội, khác hẳn cái trầm lặng êm đềm của Huế. Tôi nhào ra thương trường như một con thiêu thân, làm bất cứ việc ǵ, nhưng phải là việc lương thiện để kiếm tiền nuôi chồng, nuôi con. Anh hàng ngày đạp xe đi xin việc, nhưng có nơi nào ghé mắt nhận lấy một Bác sĩ thân cô thế cô như chúng tôi không? Cái cạnh tranh khốc liệt của thương trường giữa hàng hàng hàng lớp lớp thành phần làm tôi thường tủi thân khóc thầm trong đêm vắng. Tôi sợ anh biết anh sẽ buồn nên cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Các con đến tuổi ăn học. Chúng tôi phải sớm ổn định cuộc sống phù du này. An cư mới lạc nghiệp. Thời may, chúng tôi được một người giới thiệu đến pḥng Y tế Quận 3. Chẳng hiểu có quư nhân phù trợ hay không mà chúng tôi được nhận vào làm việc ở cái bệnh viện Quận nhỏ xíu. Anh không c̣n mang mặc cảm của một người đàn ông thất nghiệp nên ḷng tôi cảm thấy nhẹ nhàng như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Cũng nhờ cái bệnh viện Quận nhỏ xíu đó mà chúng tôi nương náu một thời gian. Sau cùng, cũng không chịu nổi cảnh bon chen, ganh tỵ, đố kỵ của cuộc sống nhiễu nhương, chúng tôi lại một lần nữa bỏ ra ngoài, tự kiếm sống bằng cái pḥng mạch nhỏ của ḿnh, nhưng bù lại, chúng tôi sống tự do, thanh thản, quan trọng hơn là tự làm chủ bản thân ḿnh. Nhờ vậy, chúng tôi trở lại với nghiệp Y, cái nghiệp gắn liền với chúng tôi như định mệnh của cuộc sống.

 

Nhờ vậy, chúng tôi kiếm tiền lương thiện bằng trí tuệ của ḿnh. Cuộc sống dần dần ổn định. Tôi bắt đầu thu gom những đồng tiền c̣m cơi của ḿnh, gửi về nuôi cha mẹ già hai bên, và giúp cha mẹ tôi nuôi bầy em ăn học thành tài. Chúng tôi không giàu có như những người bạn đồng trang lứa, có công việc tốt đẹp hơn chúng tôi, nhưng chúng tôi sống êm đềm, sung túc hơn. Mục đích nuôi dạy con cái thành người hữu dụng được đặt lên hàng đầu. Tôi tằn tiện, tiết kiệm chi tiêu đến mức tối đa cho cá nhân, không màng đến những cám dỗ của đời thường. Hạnh phúc không mang màu tiền bạc, không mang màu phù phiếm........

 

Cho đến ngày hôm nay.........

 

Từ khi bước vào tuổi ngũ thập tri thiên mệnh, rồi bước dần đến tuổi lục tuần, sau khi đă gầy dựng cho con cái xong xuôi, tôi vẫn thường tâm sự với chồng tôi rằng, giá như đến lúc này, trời bắt tôi phải ra đi, tôi cũng không c̣n ǵ để hối tiếc. Vui buồn sướng khổ có nhau cũng đă quá đủ với một người đàn bà b́nh thường và không có nhiều tham vọng như tôi.

 

Thế nhưng mọi chuyện đến rất bất ngờ, và chính anh là người sụp đổ. Bản thân tôi, b́nh thản đón nhận tất cả, nhưng không thể đón nhận gương mặt thất thần của anh. Anh khóc lặng bên tôi, níu kéo tôi như sợ tôi sắp biến mất trên cơi đời này. Tôi vẫn thường hay nói rằng, nếu tôi bị ung thư, th́ hăy để tôi tự quyết định. Tôi không muốn mổ, không muốn hóa trị, không muốn xạ trị, tóm lại là tôi không muốn tự hành xác ḿnh. Thân xác này là phù du, cát bụi sẽ trở về với cát bụi. Tôi muốn tự AN TỬ ḿnh. Vậy mà bây giờ tôi phải đầu hàng anh. Tôi phải mổ, phải chịu đau đớn. Rồi mai đây c̣n phải qua hàng loạt hóa và xạ trị. V́ anh muốn tôi c̣n hiện hữu, dù với thân xác bệnh hoạn ră rời. C̣n đâu h́nh ảnh người phụ nữ năng động, vui tươi, nhiều tài vặt. Tôi muốn sống để c̣n trổ tài nấu ăn cho các anh chị em Y Khoa Huế v́ tôi nấu ăn rất ngon và từng được nhiều người bạn chồng ca ngợi chân thành. Tôi muốn sống để vào kỳ Đại Hội Y Khoa Huế Hải ngoại năm tới, tôi được các anh chị em ưu ái mời tham gia. Tôi muốn sống để làm tṛn lời ước hẹn với bạn bè Đồng Khánh là hẹn ngày trở lại Hoa Kỳ. Tôi muốn sống để sẽ viết bài Ngẫu Hứng CALI cho trọn lời hứa với bạn bè hải ngoại. Tôi chưa viết được ḍng chữ nào cho chuyến du lịch đầy ư nghĩa vừa qua .

 

Và tôi phải sống........

 

 

Bác Sĩ MAI BĂNG THANH

Tháng 11 năm 2011

 

 

Trở về trang chủ