T́nh nghĩa Vợ Chồng qua lăng
kính người PHỤ NỮ HUẾ
Một người
bạn cũ điện thoại cho tôi nhờ tư vấn
về bệnh t́nh của vợ anh ấy. Sau khi nghe tư
vấn xong, anh ấy than thở: “Sao dạo này tính t́nh của
bà xă ḿnh thay đổi quá. Bẳn gắt ghê lắm
nên không khí gia đ́nh rất nặng nề T ạ.” Tôi
khuyên bạn: “Bởi vậy, vợ chồng người
ta mới gọi là duyên nợ đó. Lúc trước yêu
nhau, rồi lấy nhau, sống những tháng ngày thanh tân hạnh
phúc th́ gọi là chữ DUYÊN, đến bây giờ già cả,
đau yếu, rồi thay đổi cả thể xác lẫn
tâm hồn th́ gọi là chữ NỢ. Cho nên anh phải cố gắng chịu
đựng, chiều chuộng chị ấy cho trọn nghĩa
tào khang chứ.” Bạn tôi
cười: T định lên lớp cho ḿnh đó à?? Tôi cười x̣a …..
Đúng
như tôi đă nói, t́nh nghĩa vợ chồng gắn liền
với hai chữ DUYÊN NỢ. Có DUYÊN NỢ th́ mới
sống với nhau đến răng long đầu bạc
được. Nhất là đối với phụ nữ
HUẾ, ư thức “xuất giá ṭng phu”, “phu xướng phụ
tùy” đă ăn sâu vào tiềm thức như một định
luật toán học bất di bất dịch trong cuộc sống.
Tôi
lớn lên trong chiếc nôi gia đ́nh HUẾ như vậy
đó. Mẹ tôi là người ảnh
hưởng Nho giáo, nên ư thức TAM T̉NG TỨ ĐỨC
được bà áp dụng triệt để trong cuộc
sống. Từ khi xuất giá, bà đă
toàn tâm toàn ư lo cho chồng và gia đ́nh nhà chồng. Trong gia đ́nh, tôi chẳng khi nào thấy cha mẹ
to tiếng với nhau. Ba tôi ảnh hưởng Tây học,
đi xuất ngoại châu ÂU nhiều lần, nên cách đối
xử không hoàn toàn gia trưởng, nhưng mẹ tôi là một
phụ nữ HUẾ, nên ư thức hệ “Ṭng phu” được
mẹ tôi thể hiện rất vẹn toàn. Bà thương
chồng, thương con, lo lắng mọi việc trong gia
đ́nh chu đáo, nhưng tất cả
mọi quyết định trong nhà đều phải thông
qua ư kiến của ba tôi, và tiếng nói của ông là quyết
định sau cùng cho mọi việc.
Tôi là con gái
đầu ḷng. Ba tôi là người rất hiếu
học, nên tất cả chị em chúng tôi đều phải
học, và phải học thật giỏi. Chúng tôi có lỗi ǵ trong học tập là đều
bị ba tôi nghiêm khắc phạt đ̣n roi. Mẹ tôi
tuy rất thương chúng tôi nhưng chưa lần nào dám
can thiệp.
Những khi
trái gió trở trời, ba tôi bệnh là tôi lại thấy mẹ
tôi toàn tâm toàn ư săn sóc từ miếng ăn
đến giấc ngủ. C̣n trái lại, khi
mẹ bệnh là cố gắng chịu đựng, không một
lời than thở, v́ sợ ảnh hưởng đến
công việc của chồng.
Cho đến
một ngày … Căn bệnh nan y ác tính
đến với mẹ tôi nhanh như băo táp, quật ngă bà
chỉ trong ṿng nửa tháng. Những ngày cuối cuộc
đời, trước khi đi vào hôn mê sâu, bà luôn trăn trối dặn ḍ tôi nhiều điều.
Điều bà lo lắng nhất không phải là cuộc sống
của chị em chúng tôi, v́ tất cả anh chị em chúng
tôi đều may mắn thành danh và thành nhân, mà là lo cho ba tôi
cô đơn chiếc bóng, không ai chăm sóc khi bà đă khuất
núi. Tôi phải hứa với mẹ tôi rằng tôi sẽ
thay mẹ chăm sóc ba chu đáo, mẹ
tôi mới yên ḷng nhắm mắt.
Ảnh hưởng
từ cuộc sống êm đềm của cha mẹ, tôi lớn
lên được ăn học như
bao thiếu nữ khác. Ư thức Tam Ṭng cũng ăn sâu trong ư thức hệ của tôi. Tôi
răm rắp nghe lời ba tôi, chọn ngành Y Khoa, v́ ba tôi
ước ao có con gái làm Bác sĩ, mặc
dù ước mơ của tôi là học Luật và trở
thành một Luật sư tài giỏi. Tôi chọn ngành học
theo ư muốn của cha như một
định mệnh của cuộc sống.
Rồi
sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lập gia
đ́nh. Cuộc sống hôn nhân không phải
là hoa mộng, cũng không phải là con đường trải
thảm nhung đỏ cho đôi lứa yêu nhau. Về làm dâu xứ TRUỒI trong hoàn cảnh đất
nước của buổi giao thời. Biết bao
nhiêu khó khăn, nặng nhọc đè nặng lên đôi vai
gầy guộc của một cô tiểu thư
chỉ biết học tập đèn sách trong sự ấp ủ
của bàn tay cha, của đôi vai mẹ.
Tôi ngỡ ngàng
về làm dâu xứ TRUỒI, quê hương nổi tiếng
của vùng THỪA THIÊN HUẾ, chè Truồi, mít Truồi,
dâu Truồi … ôi chao, biết bao nhiêu thứ làm nên một quê
hương Truồi thơ mộng, nhưng cũng quá nhiều
khó khăn trong cuộc sống.
Đôi vai
chưa từng biết đến chiếc quang gánh như
thế nào, nhưng về nhà anh, tôi phải đi cùng mẹ
chồng và trên “đôi vai gầy guộc nhỏ” như Nhạc
sĩ TRỊNH CÔNG SƠN đă viết là chiếc quang gánh,
gánh theo những trái mít và những bó chè ra chợ bán. Tôi đi liêu xiêu không vững, và đau rát cả
hai vai, nhưng không dám một lời than thở. Bởi
những ǵ tôi đang gánh trên vai, đă từng theo mẹ chồng tôi suốt cả đời
người, để nuôi anh ăn học, nên người
hữu dụng cho xă hội ngày nay. Đôi vai
mẹ cũng gánh vác giang san nhà chồng,
cùng ba chồng tôi dạy dỗ, tạo nên một con
người nhân cách, mà con người nhân cách ấy đă
cùng tôi đi gần trọn con đường đời.
C̣n tôi, chỉ
gánh một đôi lần, vào những ngày chủ nhật,
hay ngày nghỉ lễ, v́ b́nh thường tôi phải làm việc
ở Bệnh Viện Phú Lộc để khám và chữa bệnh
cho những người Phú lộc, và dĩ nhiên trong đó
cũng có những người ở Truồi, là bà con, bạn
bè, gia đ́nh của chồng tôi.
Cuộc sống
hôn nhân không phải là hai người trong cuộc cùng song
hành trên một con đường bằng phẳng. Có những đoạn đường thác ghềnh,
khúc khuỷu, quanh co, cũng có lúc phong ba băo táp. Tôi theo gương mẹ tôi, sống với châm
ngôn: “cơm sôi bớt lửa.”
Những lúc cơm không lành, canh không ngọt,
tôi chọn giải pháp im lặng. Khi tĩnh
tâm suy nghĩ, nhận ra điều đúng sai, những lúc
vợ chồng êm đềm bên nhau, tôi nhẹ nhàng giải
thích.
Chồng
tôi không thích những h́nh thức phù phiếm bề ngoài. Sinh
nhật tôi, hay những ngày kỷ niệm quan trọng trong
cuộc sống lứa đôi, anh không bao giờ tặng
hoa hay tặng quà. Anh thường nói, anh
đă trao cho tôi cả cuộc đời. Cứ như vậy, chúng tôi sống yên ấm
trong hạnh phúc lứa đôi, càng ngày càng bền chặt.
Rồi cũng
đến ngày tôi gả con gái. Xuất giá ṭng
phu. Con gái tôi lại theo chồng. Và người bạn đời của cháu là một
người nước ngoài. Trước ngày cưới,
gia đ́nh nhà trai có trao đổi với chúng tôi về những
lễ vật cần thiết phải có để họ
lo cho chu toàn lễ cưới. Tôi trả
lời thành thật rằng chúng tôi không đ̣i hỏi ǵ cả,
mà chỉ mong muốn nhà trai làm đủ thủ tục, lễ
nghi theo đúng phong tục Việt
Và cứ
như vậy, tôi mong muốn sống trọn đời với
người ḿnh đă chọn và trao gửi, cũng như
mong con gái ḿnh hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân, dù ở
thế kỷ 21 này, nam nữ đă nâng lên tầm b́nh đẳng,
nhưng trong sâu thẳm của trái tim, tôi vẫn biết rằng,
cuộc sống lứa đôi vẫn dựa trên nguyên tắc:
Đồng vợ đồng chồng tát bể Đông cũng
cạn.
Mai Băng Thanh
Tháng 6 năm 2010