Hạnh phúc của tôi
Ngày
còn nhỏ, tôi ước mơ khi lớn lên mình sẽ viết văn thật hay để được viết
những gì mình suy nghĩ cho người khác đọc và chia sẻ với mình, nhưng
thật là khó khi phải dùng lời văn cho thật hay và trau chuốt như thế nào
để người đọc thấy thích thú và nhất là cảm nhận được những gì mình muốn
nói. Vai trò đó tôi làm không được và từ đó tôi rất thán phục và quí mến
những nhà viết văn hay.
Không đúng sao được khi người mà tôi âm thầm thương chứ không phải yêu
lúc mới 16, 17 tuổi là một anh học ban triết ở ngôi trường bạn. Anh đã
viết cho tôi không biết bao nhiêu thơ tình mà đến bây giờ tôi vẫn còn
nhớ từng chữ, và thật không ai có thể viết hay hơn được trừ ra những
danh nhân đã nổi tiếng. Người đó tôi dấu tên vì tình chỉ đẹp khi kín đáo
và dang dở, âm thầm ước mơ và mãi không đạt được. Tôi vẫn vui sống ở
đời với bao nhiêu thăng trầm mà lúc nào trong trái tim tôi cũng có một
góc nhỏ cho những thắm đậm tình yêu thương của những ngày còn
thơ. Thời gian, không gian xa cách càng nhiều thì tình yêu đó như sông
trôi mãi trong nguồn máu chảy vào tim tôi.
Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, tình yêu và tình thương nào cũng thật là
đẹp, lúc nào cũng vướng một chút vui buồn, đắng cay, mặn ngọt... duy chỉ
có một tình thương mà tôi thấy tuyệt đối và vô điều kiện, mãi mãi đi bên
cạnh cuộc đời mình dầu cho người đó còn hay khuất, đó là tình
mẫu tử, tình của Mẹ tôi dành cho tôi.
Một trong những niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi bây giờ là gì? Đã
có lúc tôi nghĩ đó là có các con tôi học giỏi, có chồng tôi thương yêu,
và có cháu nội trai quá ư dễ thương. Nhưng không phải đâu các bạn ạ.
Niềm vui đó là tôi được chăm sóc mẹ tôi lúc mẹ về già.
Ba tôi mất sớm, lúc tôi vừa mới thi đậu ra trường và lập gia đình được
ba tháng. Mẹ tôi ở vậy với anh chị em tôi cho đến nay đã gần 90. Mồi lần
đi làm về, thấy mẹ tôi ở trong nhà là lòng tôi cảm thấy ấm áp lạ lùng,
một sự an toàn trong tình thương rất khó diễn tả.
Nhớ ngày tôi đi làm nội trú ở Sherbrooke,
mỗi sáng thức dậy phải lo cơm nước cho chồng con. Con trai tôi lên 6 và
con gái lên 4. Chồng tôi khi ấy còn ở nhà đang chờ đi nội trú còn cháu
gái thì theo tôi vào nhà trẻ ở ngay trong bệnh viện mỗi sáng sớm. Tôi bị
tụi sinh viên cười vì thấy tôi đi học mà đem theo đứa bé gửi nhà trẻ. Họ
nghịch ngợm hỏi đứa bé có phải là em của tôi không? Đứa bé không hiểu
câu hỏi, gật đầu nhận, thế là họ tin và nghĩ đấy là em tôi.
Thật là khổ vô cùng những ngày tôi đi nội trú. Đã có lúc tôi không muốn
tiếp tục nữa thì nhận được thư của mẹ tôi viết từ quê nhà khuyến khích
tôi hãy cố lên. Có lần tôi và con gái cùng đi bộ ra đón xe buýt trong
mùa đông giá rét -30 độ. Cháu bé lạnh quá, khóc to, tôi dỗ mãi không
chịu nín và mủi lòng cũng khóc theo. Lần ấy, hình như nước mắt tôi bị
đông lại. Tôi nhủ thầm lần này thì sẽ về nhà nói với chồng là không muốn
đi nội trú nữa. Nhưng buổi chiều về đến nhà thì nhận được thư của mẹ tôi.
Tôi còn nhớ một câu trong lá thư đã như một viên thuốc làm xoa dịu cơn
đau của tôi. “Con ơi, có những lúc mẹ tưởng tượng con đang mặc áo blouse
trắng đi bên cạnh ông thầy và các sinh viên y khoa, người ngoại quốc thì
cao lớn mà con gái mẹ thì bé nhỏ đi giữa những người như vậy mà mẹ nhớ
và rất thương cho con, gắng lên đi con ơi! Nghìn trùng xa xôi, mẹ lúc
nào cũng đi bên cạnh con. Sẽ có ngày mẹ qua ở với con, nhưng trước hết
là con phải thi đậu ra trường nghe con gái hiền của mẹ.”
Đọc xong lá thư, tự nhiên tôi cảm thấy thương mẹ lạ lùng. Chỉ có tình mẹ
thương con mới có những tư tưởng rất là đơn giản nhưng chứa đựng bao
nhiêu ý nghĩa như vậy. Sau đó, tôi tiếp tục đi học; lòng tôi trở nên
thanh thản không còn cảm thấy khó nhọc nữa vì nghĩ rằng lúc nào tâm tư
của mẹ cũng đi theo mình. Thật là hạnh phúc!
Tôi đang tập viết văn. Nếu ai đọc mà thấy được lòng của một người con
thương mẹ, chỉ mong mẹ sống vui khỏe với tuổi già trong những ngày giá
lạnh của xứ Canada là tôi cảm thấy được
an ủi vì văn tôi viết được người đọc và hiểu. Như một khúc nhạc đàn ra
có người thưởng thức
không chê là tôi mừng rồi!
Cựu Nữ Sinh Viên Y khoa