MỐI T̀NH TUYẾT TRẮNG
Hokkaido một ngày mùa đông!
Tuyết trắng xóa cả một vùng, màu trắng tinh khiết như tà áo dài của các cô nữ sinh ĐỒNG KHÁNH ngày xưa. Cảnh đẹp quá! Đẹp như giấc mơ thần tiên mà tôi thường tưởng tượng. Trời lạnh cắt da. Tôi trang bị đầy đủ áo coat, găng tay, mũ len mà vẫn run cầm cập. Nh́n bảng dự báo thời tiết ở sân ga, nhiệt độ âm 6 độ C. Ánh nắng vẫn chan ḥa, vẫn rực rỡ chiếu lên những vùng tuyết trắng xóa.
Hokkaido là một tỉnh ở phía bắc nước Nhật, cách Tokyo hơn một ngh́n cây số. Ở đây có đến sáu tháng tuyết phủ. Những tháng c̣n lại trong năm khí hậu rất mát mẻ và trong lành. Hokkaido nổi tiếng v́ có nhiều hải sản tươi ngon và độc đáo, nhưng khá đắt. Sashimi là món ăn truyền thống của Nhật ở Hokkaido ngon hơn bất kỳ nơi nào khác trên đất Nhật. Loại thức ăn làm bằng hải sản tươi sống này rất tuyệt vời, không hề có mùi tanh của cá hay mực, cũng không hề có mùi khai của tôm sống. Hokkaido c̣n nổi tiếng với một loại dưa lưới, vỏ trái dưa như phủ một bao lưới màu xanh nhạt, ruột màu vàng cam, ăn rất ngon, nhưng quá đắt. Mỗi trái dưa lưới chỉ to bằng một trái bưởi ở Việt nam mà giá đến gần 1 man (tương đương 100 USD)
Hằng năm vào tháng hai dương lịch, ở Hokkaido lại tổ chức Lễ hội Tuyết. Khách du lịch ở khắp nơi trên thế giới đổ về đây rất đông để tham gia các tṛ chơi của lễ hội độc đáo này.
Tôi đang ngồi ở sân ga. Vợ chồng con gái tôi và đứa cháu ngoại lại chạy loanh quanh để mua sắm đặc sản Hokkaido. Một ḿnh tôi đang ngồi mơ màng chờ đến giờ tàu chạy để đưa đến phi trường SAPPORO th́ tôi có cảm giác như bị nh́n trộm. Ngẩng mặt lên nh́n quanh một ṿng, tôi bắt gặp một đôi mắt đang nh́n tôi đăm đăm, dù đôi mắt ấy đă được che dấu sau cặp kính cận. Bản năng của người phụ nữ làm tôi cảm thấy dè dặt nên cúi mặt xuống và cố ư nh́n ra chỗ khác. Tôi nghe bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh. Tôi nghiêm mặt. Nhưng người đàn ông đang đứng bên cạnh tôi không có ư diễu cợt. Ông ta nói bằng một giọng rất nhẹ bằng tiếng Anh: Xin lỗi, bà có phải là người VIỆT NAM? Ở nơi đất nước xa xôi này có người vẫn nhận ra ḿnh là người VIỆT NAM? Tôi trút bỏ cảm giác dè dặt ban đầu và trả lời: Dạ đúng vậy. Câu trả lời ngắn gọn của tôi không làm người đàn ông lùi bước mà lại tiếp tục hỏi thêm: Xin lỗi, vậy có phải bà tên là BĂNG THANH không?
Tôi đứng phắt dậy, nh́n trân trối vào mắt người đối diện: Phải, nhưng sao ông biết được tên tôi?
Người đàn ông bấy giờ reo lên mừng rỡ: Tôi là NAM, VĨNH NAM đây. Băng Thanh quên rồi sao?
Ôi! Thật t́nh là cái trí nhớ của tôi không tài nào nhớ được nét mặt người đàn ông đang đứng trước mặt tôi là Vĩnh Nam, một người bạn thủa thiếu thời. Tôi ngượng ngùng thú nhận: Xin lỗi, quả t́nh là tôi không tài nào nhận ra được. Hơn bốn mươi năm rồi c̣n ǵ… Nam xin phép ngồi xuống chỗ c̣n trống bên cạnh tôi và tỏ vẻ cảm thông:
- Ừ đúng là hơn bốn mươi năm rồi Thanh ạ, nhưng trông Thanh ít thay đổi bằng chứng là NAM vẫn nhận ra đó thôi.Tôi mỉm cười cố che dấu sự ngượng ngùng:
- Nam nói vậy, chứ từ một cô bé hơn mười tuổi và một bà già gần sáu mươi, thế nào gọi là ít thay đổi? Đúng là thời gian không chờ đợi một ai, phải không Nam?
Quá khứ chợt tràn về trong tôi... Thủa ấy, gia đ́nh tôi và gia đ́nh Nam thân nhau như ruột thịt. Ba Nam và ba tôi là bạn học thời tiểu học. Trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời, hai người đều lập gia đ́nh rồi t́nh cờ lại cùng nhau trở về nơi chôn nhau cắt rốn làm việc. Cuộc sống nhiều lo toan, nhưng không v́ thế làm hai gia đ́nh mất đi t́nh thân thiết. Tôi và Nam cùng lớn lên trong chiếc nôi t́nh cảm ấy, nên cũng rất thân với nhau. Hai đứa cùng tuổi nên học cùng lớp. Hai nhà lại ở gần nhau nên hàng ngày trước giờ đi học Nam thường đi bộ qua nhà tôi để được ba tôi lái xe đưa hai đứa đi học. Cũng có khi ba Nam chở Nam qua nhà tôi rồi ông chở hai đứa trên chiếc xe mobylet cũ kỹ của ông đưa hai đứa đến trường.
Những ngày cuối tuần, hai gia đ́nh thường tổ chức picnic cùng nhau. Có khi là một buổi cắm trại trên đồi Thiên An, cũng có khi là những buổi dạo chơi trong lăng TỰ ĐỨC. Những ngày hè nóng nảy th́ hai gia đ́nh cùng về biển Thuận An để hứng gió biển, hầu xóa tan bớt cái nóng gay gắt của những ngày hè xứ HUẾ.
Tuổi thơ ngây của chúng tôi đă được vun trồng như vậy. Tính Nam hiền lành như con gái nên khi đi học chung, tôi thường tỏ ra là đàn chị để bảo vệ Nam khỏi những tṛ đùa tinh quái của bạn bè. Tuổi thơ không có khái niệm về giới tính nên cũng có khi tôi chơi những tṛ chơi của con trai như đá banh hay đá cầu, ngược lại Nam cũng có thể cùng tôi chơi búp bê hay chơi ô quan, banh chuyền là những tṛ chơi của con gái. Cứ như vậy chúng tôi lớn lên cùng nhau trong chiếc nôi của gia đ́nh, trong hơi ấm của quê hương.
Lên cấp hai th́ hai đứa không học chung trường nữa. Tôi thi đậu vào trường Nữ Trung học ĐỒNG KHÁNH, c̣n Nam th́ vào học Nguyễn Tri Phương. Ḍng đời vẫn lặng lẽ trôi. T́nh bạn của chúng tôi vẫn không thay đổi, nhưng chúng tôi ít có dịp gần gũi nhau hơn. Một lẽ v́ học khác trường, một lẽ khác v́ đă lên cấp hai nên chúng tôi cũng ngại bạn bè trêu ghẹo. Những ngày lễ tết, khi hai gia đ́nh có dịp gặp nhau th́ ba Nam thường âu yếm gọi tôi là “con dâu”. Tôi vẫn ngây thơ đón nhận t́nh cảm ấy của ba mẹ Nam, nhưng h́nh như giữa tôi và Nam không là t́nh yêu. Tôi vẫn xem Nam như một người bạn, một người thân, nhưng chưa bao giờ có những cảm xúc bất thường giữa nam và nữ. C̣n Nam th́ tôi nhận thấy Nam săn sóc, chiều chuộng tôi nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi...
Rồi một ngày ba mẹ Nam buồn bă qua nhà tôi báo tin rằng gia đ́nh Nam phải chuyển lên Đà Lạt v́ ba Nam chuyển công tác. Nam rụt rè đứng sau ba mẹ với đôi mắt thật buồn. Sau đó hai đứa rủ nhau ra sau hiên nhà. Tôi vui vẻ liếng thoắng:
- Thích ghê hí! Rứa là Nam được đi Đà Lạt ở rồi. Khi mô Thanh lớn lên, thi đậu Tú tài th́ Thanh sẽ xin phép ba mẹ cho Thanh đi Đà Lạt chơi. Chắc Đà Lạt đẹp lắm hí, Nam hí.Trái với sự vui vẻ của tôi, Nam với giọng trầm buồn:
- Nam chỉ thích sống ở HUẾ, thích sống gần Thanh mà thôi.
Tôi vẫn vô tư:
-Được đi Đà Lạt là thích ghê lắm!!! Nam nhớ biên thư cho Thanh, kể chuyện Đà Lạt cho Thanh nghe với hí.
Và như vậy, chúng tôi xa nhau từ dạo ấy, khi cả hai đứa chưa kịp vào cấp ba, chưa kịp biết làm duyên.
Lúc mới xa Huế, Nam thường xuyên viết thư thăm tôi. Những cánh thư học tṛ mang nhiều niềm thương nhớ vụng dại, lời văn ngây ngô thưa dần v́ tôi bận học, ít trả lời. Rồi một ngày nọ Nam bặt tin hẳn. Tôi cũng không bận tâm nhiều v́ phải lo học thi Tú tài. Thời gian bận rộn làm tôi không c̣n nhớ nhiều đến người bạn thủa thiếu thời. Sau đó tôi thi đậu vào trường Y KHOA HUẾ. Năm thứ ba thời sinh viên, tôi gặp người trong mộng của đời ḿnh. Tôi yêu và may mắn được lập gia đ́nh với người ḿnh yêu. Chồng tôi khác xa Nam, anh cứng rắn, bản lĩnh chứ không yếu mềm, ủy mị như Nam.
Cuộc sống trôi qua với nhiều lo toan, nhiều bổn phận với gia đ́nh, với con cái, với gia tộc, họ hàng làm tôi gần như quên hẳn người bạn thân của ngày xưa... Thỉnh thoảng tôi cũng biết tin về gia đ́nh Nam qua lời kể của ba tôi v́ hai ông bạn già vẫn thường xuyên thư từ liên lạc với nhau. Tôi chỉ biết hiện tại Nam đang định cư ở Mỹ và vẫn... chưa lập gia đ́nh. Rồi hai ông bạn vong niên lần lượt quy tiên nên hai gia đ́nh mất liên lạc với nhau. Cho đến hôm nay...
Cuộc gặp lại nhau t́nh cờ ở một nơi xa lạ làm dấy lên trong tôi tất cả t́nh cảm thơ ngây của ngày xa xưa ấy mà tôi đă vội quên v́ những bộn bề của cuộc sống. Tôi nh́n Nam, ân hận:- Nam đi đâu mà về Hokkaido vậy?
Nam trả lời:
- Nam đi du lịch, dự lễ hội Tuyết ở Hokkaido. C̣n Thanh ?
Tôi đáp:- Thanh về Hokkaido lần này theo lời mời của bà sui gia Nam ạ. Con gái Thanh lập gia đ́nh với một thanh niên người Nhật. Bà sui gia góa chồng sớm, nên hôm nay mời Thanh về ăn giỗ đó mà .
Ngồi bên tôi, Nam nhẹ nhàng kể về cuộc đời ḿnh. Nam cũng cho tôi biết ngày xưa khi Nam bặt tin thư với tôi v́ Nam thi rớt Tú tài nên Nam mặc cảm. Rồi sau đó lại được tin tôi đậu vào trường Y nên Nam quyết tâm học cho thành tài. Nam dự định sau khi học xong, Nam sẽ về t́m tôi và dành cho tôi một sự ngạc nhiên, nhưng rồi nhiều biến động xảy ra nên Nam không thể đạt được ước nguyện của đời ḿnh. Rồi Nam lại được tin tôi t́m được một bến đỗ b́nh yên... Nam hụt hẫng...Tôi nh́n Nam cười thông cảm. Rồi Nam mở ví ra, đưa cho tôi một gói nhỏ bọc nylon cẩn thận. Tôi ngạc nhiên nh́n Nam?? Nam bảo:
- Thanh cứ mở ra mà coi.
Tôi mở bọc nylon. Một tờ giấy đă ngă màu vàng ố với nét chữ học tṛ vụng dại và một tấm ảnh đă úa màu theo thời gian. Tôi cầm tấm ảnh lên xem. Trong ảnh là Nam và một người bạn đang cầm dây quay cho tôi nhảy dây. Tôi mở tờ giấy ra... th́ ra đó là lá thư tôi viết cho Nam vào những ngày Nam mới rời xa HUẾ lên Đà Lạt.
Cuộc gặp nhau t́nh cờ nơi đất khách quê người mà Nam vẫn cho tôi xem lá thư và h́nh ảnh ngày xưa là một bằng chứng hiển nhiên cho tôi biết rằng bao nhiêu năm qua Nam vẫn mang theo nó bên ḿnh. Tôi buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn: “Nghe ba Nam nói Nam vẫn sống độc thân?”
Nam trả lời nhẹ như gió thoảng: “Bởi v́ Nam vẫn chưa thể quên …” Câu trả lời được ngưng nửa chừng ….
Tôi cảm động. Bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu biến cố thăng trầm của cuộc sống mà Nam vẫn c̣n giữ ǵn những kỷ vật của tuổi thơ ngây như thế này sao?? Cuộc gặp gỡ t́nh cờ cho tôi thấy Nam trân trọng những kỷ vật đó như thế nào. Tôi im lặng. Những lời nói lúc bấy giờ gần như vô nghĩa. Nam cũng ngồi im bên cạnh tôi, thời gian và không gian gần như ngưng đọng lại...
Tiếng kêu của đứa cháu ngoại vang lên: “Nhại!” Tôi giật ḿnh. Bé đang đứng bên cạnh tôi đưa đôi mắt ṭ ṃ nh́n Nam. Vợ chồng con gái tôi cũng chạy đến bên tôi: “C̣n mười phút nữa là tàu khởi hành mẹ ạ.”
Tôi giới thiệu với Nam gia đ́nh của tôi. Nam đưa tay ra muốn ôm lấy đứa cháu thân yêu của tôi, nhưng cháu rụt rè lùi lại đứng nép sau lưng tôi. Nam kêu lên: “Trời ơi! Sao mà cháu giống đúc h́nh ảnh của Thanh hồi nhỏ vậy? Nh́n nó mà Nam cứ ngỡ là Thanh của ngày xưa.”
Nam bắt tay con rể tôi và tự giới thiệu ḿnh với con gái tôi: Cậu là bạn học của mẹ ngày xưa
Con gái tôi lễ phép chào Nam, và cũng nh́n tôi như thầm hỏi. Tôi mỉm cười bâng quơ. Giải thích sao đây cho một câu chuyện dài hơn bốn mươi năm qua?
Chia tay Nam ở sân ga, bước lên tàu để đến phi trường SAPPORO cho kịp chuyến bay trở về TOKYO, tôi mới chợt nhớ rằng ḿnh đă quên trao đổi địa chỉ với Nam để mời Nam đến thăm gia đ́nh ḿnh ở Saigon khi Nam có dịp về Việt nam. Tôi chợt thấy ḿnh vô duyên chi lạ. Và ngẫm nghĩ đúng như lời người xưa đă nói:
Hữu duyên thiên lư năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng
Đúng là Nam và tôi vô duyên nên không có cơ hội gặp nhau một lần nữa. Sapporo vẫn trắng xóa một màu của tuyết. Màu trắng tinh khôi như t́nh bạn của tôi và Nam. Tôi thầm mong Nam sẽ gặp được một nửa của đời ḿnh dù biết rằng đă quá muộn để Nam làm điều đó. Tôi nhủ thầm: Tạm biệt Nam nhé. Mong rằng t́nh bạn giữa chúng ta sẽ đẹp và tinh khiết như tuyết trắng ở đây.
Nhật Bản tháng 2 năm 2010
BS. MAI BĂNG THANH