THƯƠNG PHẾ BINH VNCH
BS. Nguyễn Đình Minh Hùng
Thân tàn, hè phố, đèn đêm
Lờ mờ chiếu rọi càng thêm não nề!
Khập khiễng, chống nạng lê thê
Lần mò từng bước, tứ bề vắng tanh
Hỏi ra, cũng tại chiến tranh
Đôi chân tàn tật, bởi anh gan lỳ
Đụng địch, đơn vị chuyển đi
Chiến hữu trúng đạn, bỏ đi sao đành!
Liều chết, cứu bạn cho nhanh
Chẳng may, anh bị đạn banh đôi giò!
Thế mà anh chẳng đắn đo
Quyết tâm, tiếp tục, bắn cho quân thù…
Tháo chạy, vứt xác, chẳng thu
Trốn vào dãy núi, mật khu cận kề!
Bây giờ đời sống ê chề
Đầu đường, xó chợ, đêm về kiếm ăn
Huynh đệ cũng sống khó khăn...!
Họ còn đối xử, không bằng chó điên!
Khi gặp chúng quá gây phiền!
Đuổi đi nơi khác, dùng quyền quan to
Có ngày, bữa đói, bữa no
Tùy lòng thương xót, được cho ít nhiều!
Cuộc đời, sao quá quạnh hiu!
Vợ nhà, đói khổ, chắc chiu từng đồng!
Thế mà bụng vẫn trống không
Lại thêm gánh nặng, lo chồng phế nhân
Lặng lẽ, chẳng chút phân trần
Bỏ nhà, cương quyết, kiếm ăn tự mình…
Ra đi, đâu phải phụ tình!
Bỏ đi là để… Một mình… Khổ đau!!!
Thà rằng… Gởi nhớ… cho nhau
Còn hơn... Quá khổ... Mai sau... Chán chường!!!
Khi chết, chẳng chút luyến thương
Bình nhang, khói lạnh, nén hương chẳng cần!
Xót người, chợt nghĩ… bản thân…
Sao mình… May mắn... nhiều phần hơn anh?
Căn nguyên, cũng tại chiến tranh
Đi gây tang tóc… đầu manh mối này.
Nguyễn Đình Minh Hùng
Nhân mùa gây quỹ cho Thương Phế Binh VNCH