H
                                    Hoài An bâng khuâng nhìn qua khung cửa sổ, trời đã về chiều,  nàng ngồi xuống bàn trang điểm nhìn vào trong gương, một khuôn mặt thật khả ái,  đôi mắt to tròn, đen nhánh và mái tóc dài xỏa ngang vai, nàng mỉm cười với  người trong gương.  Hôm nay là sinh nhật  mười tám tuổi của nàng, nàng nhắm mắt, hồi tưởng lại những gì vừa mới xẫy ra  hôm qua. . .  
                                    Vừa rời nhà Mai Hân, chạy xe chưa ra khỏi hẻm, bỗng trước  mặt nàng xuất hiện hai người đàn ông chận đầu xe nàng lại.  Một tên nham nhở vừa cầm tay lái chiếc xe gắn  máy của nàng vừa nói: Cô bé đi đâu một mình vậy? Hai anh mượn cô bé ít tiền,  sợi dây chuyền và cái đồng hồ của em để đi nhậu, mong em thông cảm.  Hoài An mặt mày tái xanh, tim đập thình  thịch, nước mắt chảy dài trên má, không biết phải làm thế nào?  Đang cuối đầu định cởi chiếc đồng hồ, nàng  bổng nghe một giọng nói đầm ấm cất lên:   Thôi đã tối rồi, hãy để cho cô bé về nhà đi, tôi sẽ mời hai anh đi nhậu.  Hoài An ngước nhìn lên, người vừa cất tiếng  nói là một thanh niên trong bộ quân phục màu trắng hải quân, không biết đến từ  lúc nào?  Này thằng kia! Khôn hồn hãy  tránh ra nếu không muốn ăn đòn!một tên du đảng hét lên.  Hoài An lo sợ nhìn người ơn, không biết chàng  sẽ đối phó như thế nào?  Đưa tay cởi  chiếc đồng hồ trên tay chàng nói:  Hai  anh hãy chiếc đồng hồ này, tôi mới mua từ Mỹ về, nó có giá trị hơn chiếc đồng  hồ của cô bé nhiều.  Dù có vẽ nghi ngờ  nhưng một tên du đãng cũng đưa tay ra, nhanh như chớp, người lính biễn chụp lấy  cổ tay của tên du đảng kéo về phía mình và ngón đòn cùi chỏ như trời giáng đánh  ngay vào cằm, tên du đảng gục xuống đất nằm ngay đơ, tên du đảng còn lại hoảng  hốt nhảy lùi lại ba bước, rút ngay một chiếc dao găm và hằn học nói: Mầy muốn  chết? Tau sẽ cho mầy toại nguyện.  Hoài  An hoảng hốt, đứng núp sau lưng người lính trẻ, khẻ nói: Làm sao đây anh? Nó có  dao, em sợ quá! Cô bé đừng lo, hãy giữ dùm tôi chiếc nón để tôi đối phó với nó. 
                                    Tên du đảng phóng người đến, tay dao đâm thẳng vào bụng đối  thủ, bằng một thế Nhu Đạo thật tuyệt vời người sĩ quan hải quân đã bẻ quặp cánh  tay cầm dao của tên du đảng ra sau lưng, và một thế võ khác tên du đảng đã nằm  dài trên mặt đất, mặt dính đầy cát bụi, miệng năn nỉ xin tha.  Lấy chiếc dao ra khỏi tay còn bẻ quặp sau  lưng của tên du đảng chàng nhẹ nhàng nói: Lần này tôi tha cho mấy anh, hãy bỏ  thói hiếp đáp người cô thế.  Lồm cồm đứng  dậy, hai tên du đảng dìu nhau chạy trốn.   
                                    Hoài An đưa trả lại chiếc nón képi đang cầm trên tay, mặt  đầy tri ân và cảm phục.  Nàng khẻ  nói:  Cám ơn anh đã cứu em, nếu không có  anh giờ này không biết em sẽ ra sao?   Chàng mỉm cười trả lời: Cô bé đừng quan tâm, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.  Trời đã gần tối rồi, em hãy về nhà đi! 
                                    Đang còn miên man suy nghĩ, bổng có tiếng gỏ cửa và mẹ nàng  tươi cười bước vào, Con gái mẹ suy nghĩ gì thế? Sửa soạn trang điểm đi chứ,  khách khứa sắp đến rồi đó.  Con gái mẹ sẽ  là bông hoa đẹp nhất đêm nay. 
                                      Hoài An bước xuống cầu thang trong chiếc áo đầm màu trắng  thật tinh khiết.  Mọi người đang quay  quần trong phòng khách đều quay đầu lại nhìn và vỗ tay chào đón.  Ông bác sĩ Toàn cùng vợ đến chân cầu thang  đón con gái và đưa nàng đến bên một chiếc bàn để ở giữa nhà trên đó có một  chiếc bánh sinh nhật.  Bác sĩ Toàn cảm ơn  mọi người đã đến tham dự và mong mọi người có một buổi tiệc sinh nhật thật vui,  Hoài An tung tăng chào đón và cảm ơn những lời chúc tụng của mọi người.  Anh chàng Minh, bác sĩ tương lai, đang học  năm thứ tư Y Khoa cứ xum xoe bên cạnh nàng, Hoài An cố tâm tìm kiếm vẫn không  thấy bóng dáng của Mai Hân, cô bạn gái thân nhất của nàng.  Đang phụ giúp mẹ phân phát bánh sinh nhật  bỗng có người vổ vai nàng, Hoài An quay lại, Mai Hân cười thật tươi nhìn  nàng.  Hoài An mắng yêu, Con khỉ! Làm gì  mà giờ này mới đến?  Làm tau trông thấy  mồ, tưởng có anh nào bắt cóc mầy rồi chớ!!   Mai Hân trả lời, Sở dĩ tau đến hơi trể vì phải phải chờ lấy món quà sinh  nhật đặc biệt cho mầy.  Nhìn thấy bạn hai  tay không, Hoài An thắc mắc:  Quà đặc  biệt của tau đâu?  Mai Hân cầm tay Hoài  An ra cửa, bảo nàng nhắm mắt lại khi nào nó cho phép mới được mở mắt ra.  Rồi! Mở mắt được rồi đó.  Trước mặt nàng là một người trai trẻ trong bộ  quân phục màu trắng với bó hoa hồng thật rực rỡ trên tay và nụ cười nữa miệng  thật đáng yêu. Chào cô bé, mừng sinh nhật 18 tuổi của em, chàng vừa nói vừa  trao bó hoa hồng cho nàng.  Hoài An mừng  rở kêu lên: Anh! rồi bất động.  Mai Hân  cầm tay bạn dịu dàng nói, xin giới thiệu: Đây là anh Long, anh chú bác ruột của  tau vừa ở Mỹ về sau khi tốt nghiệp OCS (Officer Candidate   School). Ngày hôm qua anh  ghé thăm,  nghe anh kể chuyện đánh hai  tên du đảng trong ngỏ hẻm tau đã đoán ra là mầy vừa được anh ra tay nghĩa hiệp,  năn nỉ mãi anh mới chịu đi theo tau đến dự sinh nhật mầy hôm nay để mỹ nhân có  cơ hội gặp lại người hùng.  Hoài An lấy  lại chút bình tĩnh sau cơn xúc động, một tay cầm tay bạn, một tay ôm bó hoa  hồng, nói với Long: Cảm ơn anh đã đến, xin anh theo em vào nhà để em giới thiệu  anh với ba mẹ.   
                                      Ông bà bác sĩ Toàn rối rít cám ơn Long đã cứu giúp con gái  họ, chàng nói vài lời khiêm nhượng rồi tìm một chiếc ghế trống ở góc phòng ngồi  xuống. Chàng bổng thấy hối hận đã theo Mai Hân đến đây, toà nhà quá sức sang  trọng và không khí trưởng giả này làm chàng cảm thấy không được thoải mái.  Nhìn những chàng trai trong bộ âu phục đắc  tiền xum xoe bên Hoài An, Long cảm thấy mình lạc lỏng, bước ra ngoài lan can,  Long châm điếu thuốc, nhìn ra ngoài đường cái. 
                                    Sàigòn ban đêm thật rộn rịp, xe cộ chạy nối đuôi nhau, chỉ  hai ngày nữa thôi chàng sẽ rời thành phố này ra đơn vị Đà Nẳng, hải đội một  duyên phòng, nhiệm sơ ûđầu đời.  Chàng sẽ  có dịp trở về thăm Huế, nơi mẹ chàng và hai em vẫn còn đó. Ngày rời bỏ trường  đại học Sư Phạm, bỏ Huế, tình nguyện vào hải quân, mới đó mà đã gần hai năm  rồi. 
                                    Có tiếng mở cửa và bước chân đến gần, chàng vẫn không quay  đầu lại, một tiếng nói dịu dàng cất lên có vẻ trách móc:  Anh Long! Sao anh lại ra đây một mình, không  vào trong để chung vui với mọïi người?   Em tìm anh khắp nơi, Mai Hân đoán là anh ra đây hút thuốc, em có làm  điều gì cho anh buồn không?  Nếu có, thì  cho em xin lỗi.  Long thấy Hoài An có vẻ  u sầu, vội vả cất tiếng trả lời: Anh xin lỗi, chỉ vì anh muốn ngắm Sàigòn về  đêm mà thôi, hai ngày nữa anh sẽ đi phép ra Huế thăm gia đình một tuần và sau  đó sẽ trình diện đơn vị, không biết bao giờ mới có cơ hội trở lại Sàigòn?  Hoài An cảm thấy hụt hẩn như vừa đánh mất một  cái gì quý giá, chỉ mới gặp Long ngày hôm qua mà nàng cảm thấy như đã quen biết  từ lâu lắm rồi.  Em hãy vào với mọi người  đi, chốc nữa anh sẽ vào sau, Long khẻ bảo.   Không! Em muốn mình vào chung với nhau và em sẽ hát tặng anh một bản  nhạc. 
                                    Tiếng hát ngọt ngào của Hoài An như nhắn nhủ một điều  gì:  Trong đôi mắt em, anh là tất cả, là  niềm vui, là hạnh phúc em dấu yêu. 
                                    Ba tháng sau, vừa bước chân vào câu lạc bộ sĩ quan sau một  chuyến công tác, ngồi xuống bàn, Long đã thấy thiếu úy Phong, sĩ quan nội vụ,  tươi cười bước tới với một lá thư trên tay: Có thư người đẹp từ Sàigòn. Một  chầu càfé, ăn sáng được không?  Kéo ghế  mời Phong ngồi, Long cầm lấy phong thư, đọc vội tên người gởi:  Nguyễn thị Hoài An. 
                                    Xếp lá thư đã đọc nhiều lần, bỏ vào túi áo, Long cảm thấy  lòng mình chen lẫn buồn vui, chàng hầu như thuộc lòng những gì Hoài An đã viết:  
                                    Em đã khó khăn lắm mới xin được địa chỉ của anh, sau khi hết  lời năn nỉ và chầu chè Hiển Khánh hối lộ cho Mai Hân.  Em mừng quá vội viết thư cho anh.   
                                    Đã mấy tháng rồi trong lòng em cứ nghĩ mãi về anh.  Anh biết không, sau khi anh đi rồi, em  nằm mãi trong phòng. Em tự trách mình sao  không tìm cách để được gặp anh mấy ngày sau cùng? Có lẻ vì sự e dè, nhút  nhát!  Nếu gặp anh lần nữa, em sẽ không  vậy nữa đâu.  Em sẽ bám sát theo anh từng  phút từng giây, anh đã sợ sự liều lĩnh của em chưa?   
                                    Sao? Chuyến đi phép về Huế, mẹ và mấy em của anh có khỏe  không?  Một ngày nào đó em mong sẽ được  về thăm cố đô, nơi anh đã sinh ra và lớn lên, sẽ được anh làm hướng dẫn viên để  em có cơ hội viếng thăm những cung đình, lăng tẩm cùng dòng sông Hương, núi  Ngự.  
                                    Cho em hỏi nhỏ một câu, đừng giận em nghe!  Anh có gặp lại mấy người yêu cũ của anh  không? Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ em không dám ghen đâu. Vì em chưa là gì của anh  mà. Người ta thường nói: Nếu có sự chọn lựa, xin làm người yêu cuối cùng còn  hơn là làm người tình đầu tiên. Anh cho em nạp đơn nghe?  Tôi, Nguyễn Thị Hoài An xin làm người yêu  cuối cùng của Hải Quân Chuẩn Úy Hoàng Nguyên Long.   
                                    Nhớ trả lời thư cho em, mong thư anh vô cùng. 
                                    Nhớ anh nhiều! 
                                    Hoài An 
                                      
                                    Sàigòn. 
                                    Anh yêu dấu, 
                                      Đã hơn ba tuần rồi không nhận được lá thư nào của anh, em lo  lắng vô cùng!  Trận bão Hester vừa thổi  qua Đà Nẳng, Hội An khủng khiếp quá!  Anh  có bình an không? 
                                    Những lá thư của anh là niềm vui, là hạnh phúc của riêng  em.  Em đã đọc đi đọc lại không biết bao  lần.  Ngày nào anh mới có phép thường  niên để về thăm em?  Tình hình chiến sự  mỗi ngày một khốc liệt hơn, không biết ngày nào đất nước mới thanh bình, không  còn cảnh huynh đệ tương tàn?  và em không  phải lo lắng đợi chờ anh.   
                                    Sàigòn dạo này hay mưa nhiều, không biết nước mưa hay là  nước mắt chảy dài trên mặt em.  Bài vở  dạo này nhiều quá, những công thức hóa học, những bài sinh vật học làm em muốn  điên đầu luôn, nhưng không phải vì thế mà em không nhớ anh đâu. 
                                      
                                    Sàigòn... 
                                    Hải Quân Thiếu Úy Hoàng Nguyên Long, 
                                      Như vậy là yêu dấu của em đã được thăng cấp, mới đó mà mình  quen nhau đã hơn một năm rồi.  Những ngày  phép thường niên của anh bị đình hoãn vì mùa hè đỏ lửa. Bao giờ em mới được gặp  anh đây, để được ôm anh trong vòng tay?   
                                    Đại Lộ Kinh Hoàng, Tái Chiếm Cổ Thành, hình ảnh trên báo chí  và đài truyền hình em vẫn theo dõi hàng ngày càng làm em lo sợ hơn.  Lo sợ cho những người lính đang chiến đấu đêm  ngày, trong số đó có anh, để bảo vệ quê hương, để bảo vệ sự bình an cho những  người ở hậu phương như em. 
                                    Sinh nhật thứ mười chín của em không có anh bên cạnh, em nằm  một mình đọc ngấu nghiến cuốn truyện dễ thương của Dung Sàigòn và Võ Hà Anh mà  anh đã gởi làm quà sinh nhật cho em.   Những mối tình nho nhỏ dễ thương của mấy chàng lính biễn làm em càng nhớ  anh hơn. 
                                    Em vừa mới may một chiếc áo dài xanh, đợi ngày nào anh về  phép em sẽ mặc nó vào để đi bên cạnh anh áo dài xanh bên áo trắng hoa biễn anh  có thích thế không? 
                                    Sàigòn 
                                      Được thư anh bảo anh sẽ về phép trước ngày sinh nhật thứ 20  của em và sẽ dành trọn cho em 10 ngày phép.   Em mừng quá sức!  Mấy đêm này em  cứ thao thức mãi, không làm sao ngủ ngon được.   Nỗi háo hức làm em không ngồi yên một chỗ.   
                                    Mẹ hỏi em sinh nhật năm nay em muốn mời bao nhiêu  người?  Em trả lời em chỉ muốn mời một  người và người đó là anh.  Em không hình  dung được anh bây giờ ra sao?  Em chỉ nhớ  hai năm về trước trong bộ đồ trắng, nước da anh đã trắng hồng như một Công Tử  Bột. Mai Hân bảo là tại anh ở Mỹ về. Hai năm rồi anh có thay đổi nhiều lắm  không?  Dù biễn mặn có biến anh thành Hắc  Công Tử em vẫn yêu anh như thường. Anh có nhớ em nhiều như em mong gặp lại anh  không? 
                                    Hôm qua Chúa Nhật, trên đường cùng mẹ đi chùa về, em thấy  một chàng lính biễn đi cạnh người yêu, em nhủ thầm trong lòng chỉ mấy ngày nữa  thôi em sẽ được cùng anh sánh vai, có phải thế không anh? 
                                    Sàigòn... 
                                    Những ngày vui rồi cũng qua mau! Hôm đưa anh ra phi trường,  em đã không cầm được nước mắt.  Em mong  sao có một ngày nào đó, anh sẽ về thăm em và không bao giờ có cảnh chia tay lần  nữa.   
                                    Hôm anh đến nhà, nghe tiếng chuông em đã chạy vào phòng ôm  gối khóc vì nổi mừng quá lớn, rồi mới chạy ra mở cửa cho anh vào.  Mới ngày nào anh ra trường, mà giờ nầy gặp  lại anh đã mang lon trung úy, trông anh già giặn và chững chạc hơn nhiều, anh  lại để thêm bộ râu mép, suýt nữa em không nhận ra anh.  Theo lời Mai Hân bảo mấy ngày bên anh em rạng  ngời hẳn ra, có phải tình yêu biến em thành ra thế?  Cũng may anh về phép vào dịp em nghĩ học nếu  không em sẽ phải bỏ lớp để theo anh mà thôi.   Sau nầy trong cuộc đời không biết em phải từ bỏ bao thứ nữa để có được  anh?   
                                    Xa nhau rồi anh nhớ gì nhất?   Còn em thì không thể nào quên vòng tay ấm, những nụ hôn tuyệt vời mà dư  âm giờ nầy vẫn còn làm em ngây ngất.  Em  còn nhớ hôm mình ngồi bên bờ sông Bạch Đằng nhìn những con tàu đang từ từ tách  bến anh đã hát cho em nghe: Ôm em trong tay hôm nay mà đã thấy nhớ em những  ngày sắp tới Bây giờ em mới thấy thấm thía vô cùng.   
                                    Ngày xưa còn bé mẹ hay ru em ngủ: Hò ơi. . . chim quyên ăn  trái nhãn lòng. Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi .Yêu dấu ơi, có lẻ em bắt  đầu quen hơi anh rồi đó. 
                                    Nhớ anh vô cùng! 
                                      Hoài An. 
                                    Sàigòn. . . 
                                    Anh yêu của em, 
                                      Như vậy là anh đã giả từ Đà Nẳng sau hai năm ở đó và thuyên  chuyển vào Duyên Đoàn 14 ở Hội An.  Em  cũng không biết Hội An như thế nào, chỉ biết qua sách vở và là một thành phố  cổ, có rất nhiều người minh hương?  Bạn  bè bảo em: Lính biễn mỗi bến một người tình. Em mong rằng chuyện đó không là sự  thật, em có lẩm cẩm quá không hở anh?   
                                    Anh đã làm quen với đơn vị mới chưa, có gặp lại bạn bè nào  ngày xưa hay cùng khóa không?  Hội An  chắc buồn hơn Đà Nẳng nhiều.  Hãy cố tìm  vui trong công việc và tình yêu của em dành cho anh.  Em bao giờ cũng lắng nghe và chia sẻ với anh. 
                                    Sàigòn. . . 
                                    Anh thương yêu, 
                                      Như vậy là anh đã ăn cái Tết đầu tiên ở Hội An, đọc thư kể  chuyện ăn Tết và du xuân của mấy anh em anh, em và Mai Hân cứ ôm bụng cười  mãi.  Ai đời hơn mười sĩ quan lên nhà một  cô gái quen của một anh, ăn hết cả bánh mức nhà người ta sửa soạn cho mấy ngày  Tết!  Không biết anh bạn của anh có phải  ở rễ để đền bù không?  Rồi sau đó mấy ông  kéo nhau ra Đà Nẳng du xuân bằng mấy chiếc xe Honda, mà chiếc này kéo chiếc kia  hơn 30 cây số bằng sợi dây thừng vì một chiếc xe hư và không đủ tiền đi xe đò!  Nghèo đến thế, sau này lấy tiền đâu nuôi vợ  con?  Mấy anh thật tếu mà cũng thật dễ  thương!   
                                    Đêm giao thừa em theo mẹ đi hái lộc đầu năm, cầu xin yêu dấu  của em được bình an mãi mãi. 
                                    Sàigòn. . .  
                                    Anh yêu, 
                                      Cứ tưởng Hiệp Định Ba Lê sẽ đem đến hòa bình, không ngờ tụi  Cộng Sản tráo trở, tiếng súng vẫn tiếp tục nổ khắp mọi nơi.  Nghe anh kể một chiếc PBR của Giang đoàn 58  Tuần Thám đã bị VC đặt mìn, một trung úy và hai nhân viên chiến đỉnh tử thương  làm em thấy xót xa và lo âu khôn cùng.   Anh ấy chắc cũng có người yêu hoặc vợ con đang chờ mong, không biết họ  sẽ ra sao khi người thân yêu không còn nữa?   Nếu anh có mệnh hệ nào chắc em không còn sống nổi đâu.  Anh phải hứa với em là sẽ cẩn thận trong mọi  vấn đề. 
                                    Mấây ngày nay em ở trong phòng, không thèm ra ngoài.  Không biết anh còn nhớ hay không, ngày Sinh  Nhật thứ 18 của em, có tên Minh học Y Khoa cứ xum xoe mãi bên em khi em hát bản  nhạc để riêng tặng anh, hắn ta có vẻ khó chịu.   Hôm Chúa Nhật vừa qua hắn cùng bố mẹ đến nhà để xin phép sang năm khi em  tốt nghiệp Dược Khoa và hắn ra trường bác sĩ sẽ làm lễ cưới.  Mẹ biết em yêu anh nên không có ý kiến, còn  ba thì có vẻ tán thành.  Em có nói với mẹ  là thà chết chứ không bao giờ chịu làm vợ tên đó.  Anh cứ yên tâm đi, dù có gì đi nữa em cũng  chỉ yêu một mình anh mà thôì. 
                                    Nhớ anh nhiều! 
                                      Hoài An 
                                    Sàigòn. . . 
                                    Anh yêu, 
                                      Em đã viết cho anh ba lá thư rồi mà vẫn chưa thấy anh trả  lời.  Có chuyện gì xẫy ra cho anh  không?  Hay là anh đang giận em, lần cuối  viết cho em anh có khuyên em hãy suy nghĩ thật kỷ về chuyện chúng mình, vì quá  yêu em nên anh không muốn em phải hy sinh.   Anh là lính, không biết ngày mai sẽ sống chết thế nào, làm sao có thể  tính chuyện tương lai?  Một viên đạn vô  tình hay một quả mìn nổ chậm là đã thay đổi tất cả.  Em có còn can đảm chấp nhận làm người yêu của  lính không?  Tại sao em không chấp nhận  cuộc sống an lành trong nhung lụa mà ba mẹ đã chọn cho em? 
                                    Anh yêu dấu! Hãy cho em được phép trả lời câu hỏi đó.  Ngày đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ đó là định  mệnh.  Từ giây phút đó trở đi, trong tim  em chỉ có một mình anh mà thôi, và cho đến hết cuộc đời em, không có gì sẽ thay  đổi được điều đó. Anh đừng quá suy nghĩ, hãy giữ vững niềm tin, mình sẽ có nhau  mãi mãi sau nầy. 
                                    Cuối tháng ba, 1975, miền Trung mất, Long theo đơn vị xuôi Nam.  Nhờ sự quyết tâm của Hoài An, gia đình Bác Sĩ  Toàn chấp nhận Long.  Đêm 29 tháng 4,  Long và Hoài An xuống một chiến hạm ở Bến Bạch Đằng, ngày hôm sau theo đoàn tàu  ra khỏi Việt Nam  và may mắn đến bến bờ tự do. 
                                    Ba mươi mốt năm sau, đêm họp mặt Đại Hội 9 OCS tại Florida,  nhìn chồng một lần nữa trong bộ tiểu lễ màu trắng, Hoài An âu yếm ôm cánh tay  chồng khẻ nói: Anh biết không? Ba mươi lăm năm về trước tim em đã từng rung  động khi thấy anh trong bộ đồ nầy, giờ em còn say đắm hơn xưa...mặc dù mình đã  có năm con với nhau. 
                                    Hoàng Mộng Lương 2007 
                                     Cho cac con Dan,  Tuan, Long, Kim, An 
                                      Cam  on Em da cung Anh bao nam chia se ngot bui                                       
                                   |