Khi hai người xa lạ gặp gỡ phải có một cái gì của người nầy gây xúc cảm cho người kia và trái lại, để người ta cảm thấy thích thú muốn làm quen và rồi họ sẽ quen nhau. Khi một đọan văn được viết phải có cái gì gây được sự tò mò và hứng thú cho người đọc, thì đọan văn mới được đọc, cũng như một bài thơ phải dùng ngôn ngữ đi ngay vào lòng người mới tạo được cảm xúc. Đó là nghệ thuật của người cầm bút!
Đã có lần tôi làm người lang thang bước những bước dò dẫm vào vườn thơ của khoahoc.net và tình cờ tôi tìm thấy được một đóa hoa có mùi hương kỳ diệu làm tôi chới với rồi bâng khuâng xúc động. Tôi đã bàng hoàng sửng sốt và đã ngậm ngùi vì cái ước mơ thật bình thường lồng trong cái rung động quá ư mãnh liệt của Thi sĩ Trần Hoan Trinh trong câu thơ ông viết:
Cho tôi nắm lấy bàn tay ấy
Để cả trần gian ngập nắng đào (THT)
Một cái tình quá đẹp, một mơ ước thật quá nhẹ nhàng, e rằng thật sự hiếm hoi gần như không thể có được trong thời đại công nghệ tin học, trọng vật chất như thời đại chúng ta đang sống. Đẹp qúa một ước mơ đơn giản, được nắm bàn tay người mình yêu, người mình mơ. Có giấc mơ tình nào đơn giản hơn giấc mơ nầy! Nhưng nằm sau cái ước mơ đơn giản đó là một nỗi niềm, một rung động quá ư mãnh liệt: “để cả trần gian ngập nắng đào”! Nắm được bàn tay em rồi nắng ấm tràn ngập tim tôi, để với cái ấm trong tôi, tôi thấy được cả không gian thênh thang đang nhuộm nắng và cuộc đời thật sự đã trở thành quá đẹp! Yêu như thế mới gọi là yêu, rung động như thế mới gọi là biết rung động!
Có qua những giây phút với những xúc cảm mãnh liệt mới thấy được sự nồng đậm của cuộc tình. Phải có nhiều mơ ước mới viết được câu thơ như thế, và có thể cũng đã có nhiều điếu thuốc lá được đốt cháy để thắp sáng cái nhớ nhung không nguôi, cái chờ đợi nồng nàn do từ một giấc mơ bình dị, không biết bao giờ sẽ thành sự thật. Bình dị của một ước mơ trong cái tình sâu thăm thẳm, và nỗi nhớ thì thật ngút ngàn, vì nó đã chiếm trọn cả không gian của tôi rồi, để tôi chỉ sống và thở trong cái tình đó:
Nghe thơ đi từng bước nhẹ mong manh
Vào vô tận của vô cùng nỗi nhớ (UH)
Một điều chắc chắn rằng, sau những khắc khỏai đó, khi biết tình ta được đáp lại, thì không còn hạnh phúc nào hơn. Rồi mong đợi những hẹn hò gặp gỡ, để ta có thể gặp người và giải bày tất cả những khát khao những ước mơ thầm kín đã ấp ủ bấy lâu nay, mà có lúc ta đã ngỡ rằng thực sự vô vọng, khiến cho ta từng ray rức đặt nỗi niềm u uẩn nầy trong cái dấu chấm than của cuộc đời!
Giọt nắng thu vàng ươm nhớ thương
Say tình vì gió đã thầm thương
Say thơ tôi lỡ yêu mầu nắng
Say nắng nên lòng tôi vấn vương (UH)
Làm sao mà không vương vấn không ước mơ, khi yêu con người mong đợi sẽ có nhau.Gặp gỡ làm chi cho thương rồi nhớ, cho say đắm đến thẩn thờ, để mỗi ngày qua đi là bao thương nhớ đầy vơi, bao mong đợi rồi mơ ước được gần nhau….Ước mơ ngày chúng ta sẽ thành đôi…
Hãy nghe Ngọc Hạ hát câu nầy trong bài “Không thể và có thể” để thấy được rằng cái ước mơ càng to lớn chừng nào thì trong niềm hy vọng được gặp gỡ, được người đáp lại cái chân tình của ta, có thể ẩn dấu nhiều sợ hải pha lẫn một phần tuyệt vọng. Ngọc Hạ đã với nghệ thuật tuyệt vời và giọng ca điêu luyện đưa ta vào cái rung cảm của người tình trong bài ca. Một câu hát thôi đã cho ta không biết bao nhiêu là cảm xúc. Ước mơ ngày.... chúng ta sẽ... cô đã kéo dài giọng hát ngân lên thật cao với bao u uất làm ta chới với và rồi hạ xuống thật buồn, đưa vào tất cả niềm hy vọng mà nghe sao ray rức quá! như bao gồm cả một trời nhớ nhung gói trọn trong sự mong chờ dấu kín nỗi hoang mang! Rằng, có hy vọng không hay là đành bó tay bỏ cuộc vì cái phức tạp của cuộc đời. Rằng, tình yêu sâu đậm quá, làm sao mà bỏ được! Không, không và ngàn lần không, không thể được! Còn cái rung động trong tôi thì sao và nỗi lòng của người nữa!
Mơ là cái quyền rất đẹp gần như là một tự do hoàn mỹ của con người, thế nên tôi vẫn mơ vẫn chờ vẫn đợi, và tôi đặt nỗi lòng tôi vào một hy vọng mà... khi hạ giọng và đặt niềm xót xa mong ước vào 2 chữ thành đôi ta nghe được trong giọng hát của Ngọc Hạ một cái gì đó, cái khát khao mãnh liệt lẫn niềm vui của một giấc mơ ẩn dấu một sự hốt hỏang. Một câu thơ đơn giản nhưng với tài phối hợp các cung bậc tạo thành những thanh âm ở một vị trí tuyệt hảo của người viết nhạc và nghệ thuật hát của cô đã lột tả được hết những gì muốn nói.
Yêu thương mơ ước và tình ta được đáp lại là một hạnh phúc tuyệt vời, vì khi ước mơ đã thành sự thật, ta và người đã có nhau, thì còn gì thơ mộng cho bằng. Chúng ta có thể cùng ngắm bình minh khi thức dậy, nhìn hòang hôn trên bờ biển vắng mà nghe một ngày đang dần đi qua, ngồi nhìn giọt mưa những ngày đầu thu, hay lang thang cùng đếm bước trên những con đường dài nhìn ngàn cây trút lá, những chiếc lá đổi mầu rơi đầy lối trong những chiều thu nắng vàng rực rỡ trử tình.
Mùa thu có đẹp rồi cũng sẽ qua đi, đó là sự tuần hoàn của vũ trụ và là lẽ tự nhiên của cuộc sống, nhưng cuộc tình của ta thì sao? Tôi yêu thương và trân quý tình tôi, nên tôi nuôi dưỡng tình mình bằng hơi ấm trong tim tôi giữa sự mầu nhiệm của đất trời, thế nên cho dù ngoài kia đông đến làm ngàn cây trơ trọi lá, và trời có đổ những hạt tuyết đầu mùa nhẹ mỏng manh lạnh giá, lòng tôi vẫn ấm. Nhìn những hạt tuyết đầu mùa mỏng manh tôi không khỏi hoang mang về cái hư ảo của cuộc đời, vì cuộc đời không phải chỉ là không gian thuần túy chứa đựng tình tôi và sự hiện hữu của người, mà cuộc đời còn chứa đựng rất nhiều cái phức tạp khác. Đời có thể cho ta bao mặn nồng thì đời cũng có thể cho ta bao tàn nhẫn, đó là thực chất của cuộc đời. Mặt trái của hạnh phúc là khổ đau, và trong hạnh phúc luôn luôn ẩn hiện mầm mống của sự đau khổ.
Khổ đau và hạnh phúc, có ai chưa từng nếm qua cái độ nồng của cốc rượu pha hai chất men nầy, mà không khỏi ngất ngây khi bước vào ngưỡng cửa của tình ái. Chỉ biết rằng, cái chiếm trọn lòng ta trong giây phút ấy là cái say của men tình đã làm đời bỗng dưng đẹp qúa! Đẹp đến độ lòng ta tự nhiên mở rộng, ta biết cười với cuộc đời, dù chỉ là những nụ cười vu vơ, rồi ta sống và ngụp lặn trong ước mơ.
Đã có biết bao cuộc tình được chớm nở để rồi chết đi trong thầm lặng. Chết đi vì không được “nắm lấy bàn tay ấy”, thế nên yêu để mà mơ, thế thôi! Nếu thật sự là một chân tình thì không cần được đáp lại, nhưng như thế thì quá lý tưởng và vượt cả không gian lẫn thời gian rồi. Chúng ta có thể yêu, có thể được đáp lại, và rồi vì hòan cảnh cuộc tình không thành, chúng ta sẽ ôm ấp và tự an ủi với chính mình để chỉ ước mơ. Tình cảm con người diễn tiến theo từng mức độ, như sự tuần hòan của đất trời, như mưa và nắng, có yêu thương sẽ có ước mơ. Có thế chúng ta mới thưởng thức được những câu thơ trử tình như trên của thi sĩ Trần Hoan Trinh, cũng như nếm được mùi tình trong thơ Phùng Quán:
Sông Hương ơi!
Gió thổi chi nhiều rứa
Sóng vỗ làm chi rối ruột cả hai bờ
Đó là tâm sự của người tình trong thơ Phùng Quán, nhà thơ với chất Huế lãng mạn trong ‘dòng máu thơ’ của ông. Nỗi lòng của ai dậy sóng và cuộc tình của ai trổi gió giữa đất trời. Sông Hương bao giờ cũng êm đềm như cuộc đời trầm lặng ở Huế, dòng nước sông Hương vẫn hiền vẫn lặng lẽ và người tình Huế vẫn thâm trầm và tỉnh lặng với một khối tình!
Nói dại dột
Một sớm mai nào đó
Em bỗng bay mất
Tôi sẽ tan thành mưa Huế những ngày đông! (Thơ Phùng Quán)
Không gian là em, thời gian cũng là em, tôi không còn hiện hữu nữa, mất em là vũ trụ sụp đỗ ‘tôi sẽ tan thành mưa Huế’ ngàn giọt mưa rơi thành hồ nước rộng chứa khối tình tôi, hay ngàn hạt mưa sẽ rơi xuống dòng sông Hương rồi theo con nước đỗ ra biển cả cho tình tôi lưu lạc ngàn trùng giữa đại dương mênh mông sóng vỗ. Tôi đã từng hạnh phúc với tình tôi, nhưng trong hạnh phúc đó đã bộc phát một nỗi sợ hãi. Tôi sợ cho cái mỏng manh của cuộc đời, sợ một ngày nào đó hạnh phúc nầy bỗng dưng tan biến, như cánh nhạn bay ngang lưng trời, thóang thấy cánh nhạn in trên dòng nước, ngước mắt nhìn trời thì nhạn đã mất hút rồi!
Từ khi tôi biết em
Trái thơ chín nhiều đến nỗi
Mỗi đêm tôi thức giấc nhiều lần
Đêm quên ngủ
Ngày quên ăn
…
Chắc chỉ một ngày gần đây
Tôi sẽ ngã gục
Dưới chân em
Chết kiệt sức vì thơ (Thơ Phùng Quán)
Đừng sợ hãi với những gì chỉ là tư tưởng, vì như thế ta sẽ không sống trọn vẹn với hiện tại. Đừng chuyển đổi hiện tại thành tương lai hay cho hiện tại đi vào quá khứ. Quá khứ thì đã qua và tương lai thì chưa đến, làm như thế chúng ta ‘sẽ’ ‘đang sống’ ở một thế giới mơ hồ, và làm như thế là không biết trân trọng tình người và tình ta, vì đã không sống và thở cho tình mình như ta tưởng, nếu đúng là một cuộc tình đẹp cho ta năng lực sống mà không là trạng thái của một cái gì đó, ta tìm thấy và xử dụng như một sự lấp trống hay vá víu cái cô đơn đang có trong ta. Nếu là một sự vá víu thì nó sẽ mỏng manh và biến mất nhanh chóng như hạt tuỵết đầu mùa! Hãy nghe lời nhạc của Đức Huy nuôi dưỡng và ca tụng một cuộc tình: Viết cho người và hát cho người, từ một thuở vào xuân xa vời, xin mang về mùa xuân trên đời, để lòng người rực rỡ như lòng ta vẫn chờ!
Viết cho người… để lòng người rực rỡ như lòng ta vẫn chờ! Đẹp quá một tư tưởng nồng nàn, cái chất nồng tràn đầy hương nắng hạ, ấm áp và sẽ là một hiện hữu vĩnh cữu. Tình tôi đó, là mùa xuân cho em để ngàn sao lung linh trong mắt và trăng đọng trên môi. Tôi sẽ dìu em đi trong không gian ngập nắng bằng những bước chân trong vòng tay tôi dịu dàng và ấm áp trên đọan đường của cuộc đời còn lại. Tôi sẽ đem chất liệu tình tôi viết thành bài ca và tôi sẽ trải dài trên sông Hương dòng nhạc tình với lời thơ của tình tôi bất diệt để trần gian mãi mãi ngập nắng đào!
Uyên Hạnh Đoàn Thị Đoan-Trang
|