Nguyễn Thu Trang 
                                Tôi  bắt  đầu  cuộc sống ở Mỹ đã  được 2 năm. Hành trang cho cuộc sống mới đối  với tôi chỉ là  những suy nghĩ và lo lắng  để xây dựng cuộc sống gia đình nhỏ và bắt đầu gầy dựng lại con đường sự nghiệp  của mình. Tất cả những kỹ niệm sinh động của thời sinh viên, của tuổi bắt đầu  bước vào đời tưởng rằng  phải khép  lại. Cuộc sống cũng có nhiều bất ngờ thú vị  hay là tại trái đất quá nhỏ bé để cho tôi được gặp gỡ  các cựu sinh viên YKH, được  nhớ lại những hình ảnh thân quen  của mái trường YKH - được tiếp tục cuộc  vui  ngỡ phải bị gián đoạn lâu dài.  HAHYKH không phải là bạn bè đồng trang lứa như tuổi sinh viên của tôi, mà họ  thực sự là bậc đàn anh đàn chị, có cả tin tức của đàn anh YHK khoá I- tiếc là  tôi mới chỉ được gặp gỡ họ qua hình ảnh email cho nhau  mà chưa có lần gặp mặt. Thế hệ  đàn anh đàn chị  đã tề tựu lại trong hội đã ngót 20 năm qua-  thời gian quả thật dài - từ lúc tôi chưa được bước chân vào cổng trường YKH, có  thể lúc đó tôi chưa từng có ước mơ sẽ  dự  thi vào trường YK nữa là đằng khác. Hồi tưởng lại, có lẽ các anh chị đi trước  trang lứa của tôi quá lâu- khác cả thể thức đào tạo và nếp sinh hoạt  của sinh viên, vì đó là sự khác biệt của sinh  hoạt trước và sau 1975.  
                              Hôm nay  có dịp  kể về hình ảnh của sinh viên trường YKH khoá " đàn em út " (so với  các anh chị trong HAHYKH) trong trường, tôi chỉ muốn gởi gắm hình ảnh của lớp  sinh viên trang lứa  thập niên 1990  để các anh chị có thể hình dung hay mơ ước  được trở về  với độ tuổi " trưởng  thành " như   đồng trang lứa tôi lúc  đó . Ngày đó, tụi tôi, những ai cư ngụ thuộc miền Trung của Vietnam (từ  Phan thiết ra tớI Đồng hớì - Quảng trị ) có mơ ước thành bác sĩ đều được dự thi  tạì trường YKH. Miền Trung là một trong những miền nghèo khó của nước Vietnam-  ngôn ngữ thì đa dạng  mỗì vùng phát âm  một vẻ - đi lại cũng xa xôi  cách trở-  đèo cao, núi non chập chùng,  lại đụng  đầu với học sinh ở đây  vốn chịu khó -  chịu cày bài - cày vở và khí hậu cũng khá  khắc nghiệt. Bọn học sinh của miền nam Trung bộ   vất vả lều chõng để đi ứng thí tại đất kinh thành và vượt qua hàng rào  chênh lệch điểm giữa các nhóm lý lịch được ưu tiên nữa - quả thật vào được  trường YKH là một nỗ lực cho tới sức lực cuối cùng rồi. Ngay từ ngày đầu đi thi  đã bắt đầu ghi lại bao nhiêu là kỷ niệm - khó mà có lại lần thứ 2 trong đời -  tuị tôi gồm 5 đứa cùng  một trường phổ  thông trung học bước chân xuống sân ga Huế thuê 2 chiếc xích lô - để đi tới  một   địa chỉ quen là ngôi chùa nằm trên đường Hùng Vương - không hiểu anh lái  xích lô  thích trêu ghẹo  hay tụi tôi nói họ không hiểu - mà họ  chở  vào Thành Nộì - gần khu trường Nông  nghiệp II và để cả bọn xuống đó  với lý  do không tìm thấy đường Hùng Vương của bọn tôi và giớì thiệu cho bác xích lô  khác  cho , bọn tôi đứa nào cũng  có một trận   hết hồn - trong nhóm đứa nào cũng mong ra Huế sớm một tuần trước ngày  thi để nghỉ ngơi - thì lại gặp ngay mùa hè nóng nực và khan hiếm nước dùng, đứa  nào cũng mong nhanh nhanh tới ngày thi để kịp rời nhanh Huế càng sớm càng tốt  và tụi nó cầu mong cho tôi được  trúng  tuyển, còn tụi nó thì chỉ  dừng lại giấc  mơ  đi thăm kinh thành xưa cho biết mà  thôi .  
                               Cho tới lúc được trở thành sinh viên chính thức của  trường YKH, mỗi một vùng quê của miền Trung đều có vài đứa góp mặt, những ngày  gặp đầu tiên ai cũng vui vẻ, thân thiện với nhau, vì niềm vui trúng tuyển vào  trường YK  còn rạng rỡ trên từng khuôn  mặt mỗi đứa, chỉ có điều khó mà hiểu  hết  được họ nói gì với nhau - dù chỉ là câu hỏi thăm, đứa thì nói tiếng Quảng ngãi  - đứa nói tiếng Quảng trị - Thầy cô thì nói tiếng Huế - vậy mới biết dù là  ngườì Việt nói tiếng Việt thì mình cũng cần cả   vài tháng sau mới có thể hiểu được tiếng địa  phương của từng miền riêng .  
                              Cuộc sống của sinh viên xa nhà  thường   gom  thành nhiều hội nhóm chơi với  nhau, nào là hội đồng hương, hội bóng đá , hội bi-da, hội đi ăn cơm tháng  chung, hội cùng chung nhóm trực, nhóm thì ở chung một ký túc xá ..v.v… và có cả  hội chỉ có hai người. Nhóm hội gồm những người cùng chung tính tình không phân  biệt tuổi tác. Trong lớp tôi có nhiều ngườì còn " trẻ con " lắm, cả  cái tính nói chuyện riêng trong lớp y như học sinh tiểu học vậy . Nhứt là giờ  của Thầy Bàng, cứ y như là bọn tôi bị xung khắc với Thầy hay sao đó, cả giờ lý  thuyết trên lớp và cả giờ giao ban buổi sáng tại bệnh viện, Thầy hay bắt anh  bạn Tân, mệnh danh là Tân gà vì  ảnh cầm  tinh gà mái nói nhiều mà, Thầy bắt đứng lên và còn đòi đuổi ra khỏi lớp nữa  chứ! giờ giao ban thì lâm ly hơn, kỳ này Thầy bắt tôi vì cái tộì không nghe  Thầy giảng mà  nghe Tân gà kể chuyện đằng  sau, Thầy bắt lập lại những điều Thầy vừa giảng, cũng may là nói đúng làm Thầy  nhả bớt cơn giận chớ không bị đuổi khỏi có đi thực tập tại khoa Phổi của Thầy  rồì! Thiệt là giận Thầy cứ cư xử như bọn tôi là con nít vậy đó! Mà cũng phải,  bọn tôi thì cứ hay chọc phá nhau, chọc phá Thầy giáo. Nhiều trò quái ác cũng  đều do bọn tôi gây ra, chẳng hạn mỗi năm tới ngày phụ nữ Vietnam (ngày 8  tháng 3) là các anh bạn hay nói nhiều như   con gái sẽ nhận bưu thiếp chúc mừng ngày của chị em! khi chuyện vui bị  lộ,  mấy anh bạn nghi ngờ lũ con gái  trong lớp phá họ, thì bọn con gái lại đổi cách phá khác, viết thư gởi cho một  anh bạn đẹp trai trong lớp hẹn gặp tại quán chè hẻm vào cuối tuần - ký tên người  hâm mộ là bạn gái của trường mỹ thuật! và như vậy cả bọn con gái có mặt tại  quán chè ngay sau giờ học chiều thứ 7 để chứng kiến cả một nhóm con trai cũng  kéo tới điểm hẹn … mà không thấy bóng dáng người đẹp đâu cả , chỉ có bọn con  gái trong lớp đang ăn hàng và cười hả hê vui sướng lắm, tới bây giờ chắc bọn  con trai cũng không thể biết được  tác  giả của các trò nghịch ngợm đó là ai ?! dĩ nhiên tôi chỉ là ngườì có mặt  góp tiếng cười giòn thôi chứ không đủ khả  năng chọc ghẹo được thiên hạ như  tài  năng  của Nguyệt hay chị Mai! Chỉ trừ một  số ít ỏi các bạn có người yêu thì họ ra dáng người lớn yểu điệu trong dáng dấp  và đạo mạo trong cách cư xử của ngườì   “trưởng thành ", còn lại đa số anh chị em đều vui và hồn nhiên, tha  hồ hưởng hết những gì đẹp đẽ nhứt của xứ Kinh thành này, đẹp nhứt là mùa xuân -  trời nắng và hơi se lạnh, cả bọn đạp xe chậm rãi đi dọc đường Lê Lợi hay các  con  đường trong Thành Nội, mùa đông thì  thích đi ăn hàng trong các quán bán bánh tiêu - bánh quảy hay chuối chiên tại  bưu điện thành phố, mùa lễ hộì ở chùa thì đi ăn cơm từ thiện và  cầu nguyện   cho Phật nhớ mặt mà cho con điểm 8 -điểm 9 trong mùa thi sắp tới, mùa hè  sau giờ học chiều thứ 7 thì lại rủ nhau đạp   xe về cửa biển Thuận An hít ít gió mát - rồi nghe các bậc hài hước của  Bá Thuận, Thành mập, Minh Tân hay Trị con kể các câu chuyện tếu lâm, mà họ góp  nhặt… không hiểu từ kho bất tận nào mà tôi chưa bao giờ nghe trùng lần thứ  2,  rồì đạp xe về lại thành phố  vào nửa đêm . Chúng tôi thích đi du ngoạn đó  đây, nói chuyện  hài hước để xả hết các  căng thẳng và lấy lại năng lượng cho những mùa thi  liên tu bất tận vặt kiệt sức người của trường  Y Khoa. Nhờ những người bạn vui tính của   lớp tôi mà sau  bao mùa thi khốn  khó của 6 năm học chúng tôi đứa nào cũng còn quá đổì trẻ trung và đầy năng lượng  chuẩn bị bước vào đờì ! Mùa tết của năm cuối cùng anh bạn Tân gà còn tặng cho  bọn con gái  chúng tôi mấy cây pháo đập  của tuổi 12, chúng tôi vui cười giòn hơn tiếng pháo đập và cám ơn anh bạn Tân  gà rối rít. Vậy đó, ở nhà tôi là chị cả nghiêm nghị bao nhiêu - nhưng mà khi đi  ở trường thì cứ như con nít - vì ai cũng y như vậy mà.  
                            Năm vừa rồi 2004, lớp tôi họp mặt tại Sài gòn, kỷ niệm  10 năm sau ngày ra trường, tôi  không có mặt, bọn họ lại gọi phone qua, cũng cười  giòn giã như ngày của 10-15 năm trước vậy, cho dù bây giờ ai cũng trưởng thành,  cũng có gia đình, có con cái và  nghiêm  nghị trong cương vị Bác sĩ điều trị rồi! Họ lại hẹn nhau 5 năm nữa lại họp mặt  ở Đà nẵng, tôi nhứt định sẽ có mặt trong cuộc vui sắp tớì này, kỳ này không chỉ  để cười góp vui - mà thật sự sẽ có nhiều câu chuyện để  kể họ nghe , về cuộc sống ở đây, về gia đình  của tôi, và về HAHYKH cho tôi có dịp nhắc đến các bạn tôi , nối lại cuộc  vui  năm nào tạm gián đoạn, và cho tôi gởi  gắm lời chào tới các bạn đồng môn của trường YKH của tôi.   |