HAY 
                                       
                                    Những ai trong chúng ta hiện đang đi trên đại lộ me mé bên  cạnh hoàng hôn của cuộc đời, tức là gần cuối con đường số 5, nghĩa là đã sống  hơn ½ cái kiếp người, chắc thế nào cũng còn nhớ kỷ niệm lần đầu tiên khăn gói  lều chõng lên đường ứng thí kỳ thi mở màn cho sự nghiệp đèn sách của mình. Tôi  muốn nhắc đến kỳ thi Tiểu Học, kỳ thi mà chúng ta thường gọi là “Ri-Me” (để tỏ  ra là chúng ta cũng biết nói tiếng Tây, tuy chỉ là thứ tiếng Tây thuộc loại :  Tiếng Tây tôi để 3 mo, đến khi Tây hỏi, tôi mò không ra ) . Trong kỳ thi  này có một bài Chính tả mà có người còn gọi là Ám tả, có lẽ vì bài viết này quá  u ám đối với các sĩ tử tí hon như chúng ta thời đó chăng? Bài chính tả được  chấm 10 điểm, nếu chúng ta không viết sai lỗi nào. Và cứ mỗi lỗi là bị trừ mất  một điểm. Các lỗi HỎI và NGÃ vì không quan trọng nên chỉ bị trừ ½ điểm.  
                                    Tôi là dân Huế chính gốc 100% tức là dân Huế “chay”, Huế rất  chi là Huế, Huế từ đầu đến chân, Huế từ trong ra ngoài nên phát âm các chữ có  dấu HỎI-NGÃ rất tùy tiện, phóng túng, hoàn toàn không giống người dân ở miền  Bắc của Cố Đô Thăng Long, mặc dù Huế của chúng tôi cũng là Cố Đô Ngàn Năm Văn  Vật. Do đó dân Huế chúng tôi sợ nhất là những chữ có dấu HỎI-NGÃ lúc viết bài  thi chính tả, dù đã học thật kỹ cuốn sách viết về luật HỎI, NGÃ của Thầy Lê Hiếu  Kính.  
                                      Tôi thường nghĩ thầm là : HỎI hay NGÃ thì cũng “mắm sốt”.  Đọc lên dù phát âm đúng hay sai, người dân Việt Nam vẫn hiểu được như thường, vậy  thì hơi đâu mà phải bận tâm ...  
                                    Ví dụ như: Hỡi cô tát nước bên đàng  
                                      Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi  
                                    Dù ta có viết chữ “hỡi” với dấu HỎI thì ai mà lại chẳng biết  chữ “hởi” có nghĩa là “ơi” là “ới” là “này”. Thế thì chữ “hỡi” viết đúng hay  sai cũng không có gì là quan trọng. Chẳng lẽ viết đúng thì có tính cách thân  mật hơn, lịch sự hơn, âu yếm hơn, dễ thương hơn là viết sai hay sao? Cũng như  chữ “đổ”, nếu có viết sai với dấu NGÃ thì cũng không ai lại nghĩ lầm là hạt  "đậu" được.  
                                      Luận điệu này của tôi đã bị người yêu của tôi chê sát ván và  bảo tôi là gàn bướng quá thể (?). Nàng răn đe, phụng phiụ :  
                                    - "Cái kho tàng chữ nghĩa tuyệt vời của tiếng Việt sẽ  bị những người ngoan cố như anh làm thui chột mất thôi. Viết mà đúng thì thứ  nhất, chẳng ai bắt bẻ gì được mình. Nêú không á hả, có khi lại còn bị người ta  cười là mình dốt nữa đâý. Thứ nhì, mỗi chữ có cái nghĩa riêng của nó, xập xí  xập ngâù thế nào được. Này nhé, em BỎ công ra (dâú HỎI đây nhé) lý luận, dẫn  giải lung tung như thế này, mệt lử cò bợ chứ có phải đùa đâu, thế mà anh chẳng  chịu hiểu cho, vẫn cứ khăng khăng cho là mình có lý. Thật là chả BÕ cái công (dâú  NGÃ đây nhé) em nói ra rả bâý lâu. Vậy thì ... em BỎ anh (hứ!!). Anh í à, chẳng  BÕ để .. em .. để em .. gì nhỉ ..? Đâý, anh thâý chưa, anh đã thâý tiếng Việt  của mình phong phú, biến hóa tài tình như thế nào chưa? Thế mà anh nỡ lòng nào  nói cùng một giọng, viết cùng một kiểu, thế thì hỏng bét !!! Giời ơi là giời !!  Anh gàn lắm !! Anh cãi châỳ cãi cối !! Anh...bướng !! ...v..v... ". 
                                    Các bạn có biết những cái v(ân) v(ân) chấm chấm đó, hồi mới  quen Nàng, tôi đã nhặt không kịp, tôi đã hẩy đi không kịp sau những lá thư tỏ  tình với Nàng không?  
                                    Người tôi yêu là dân Bắc Kỳ rau muống, các bạn ạ, chính hiệu  con nai vàng. Nàng rất chi ly khi viết tiếng Việt Nam, cũng chi ly như lúc ăn bún  riêu nấu với cua đồng, mà dân Huế chúng tôi gọi là con "rạm". Cọng  rau muống dù nhỏ bé đến đâu cũng bị Nàng chẻ ra làm tư. Vì thế mỗi lần viết thư  cho Nàng, tôi phải dùng từ điển Việt-Pháp của Đào đăng Vỹ để tra cứu các dấu  HỎI-NGÃ, mà nếu có ai nhìn thấy tôi dùng từ điển Việt Pháp để viết thư chắc lại  nghĩ là tôi đang viết thư cho một cô đầm nào đó, và chắc là phải phục tài ngoại  ngữ của tôi ghê lắm. Kể ra thì đó cũng là một cái lợi khi bị hiểu lầm như thế.  Nhưng lại là một nỗi khổ cho riêng tôi. Đã qua được kỳ thi “Ri-Me” đầu đời rồi  mà vẫn phải học lại cách viết chính tả với dấu HỎI-NGÃ nhiêu khê phiền toái.  Muốn tránh nỗi khổ này, tôi thường tránh né dùng những chữ có dấu HỎI-NGÃ và  tìm những chữ đồng nghĩa thay thế vào.  
                                    Ví dụ, thay vì viết : "Anh nhớ Em kinh khủng" thì  tôi viết "Anh nhớ Em ghê gớm". Nàng có chê là tôi viết không văn  chương chữ nghĩa thì tôi cũng đành chịu và Nàng cũng ráng chịu, cho bõ ghét cái  thói chi ly ưa vạch lá tìm sâu, sửa chữa những lỗi lầm HỎI-NGÃ.  
                                    Thật ra thì tôi cũng phải cảm ơn Nàng, vì nhờ Nàng mà tôi  biết viết đúng rất nhiều chữ có dấu HỎI-NGÃ (tuy là vẫn còn sai khá nhiều)...  Nhưng nếu bây giờ mà cho tôi đi thi lại Ri-Me thì bài chính tả của tôi chắc  chắn là xuýt nữa thì được 10 điểm, nhờ có người yêu là dân Bắc Kỳ đâý (biết  rôi, khổ lắm, khoe mãi!). Lại nữa, nhờ chịu khó tìm kiếm những chữ đồng nghĩa  không có dấu HỎI-NGÃ mà tôi đâm ra hoạt bát hẳn lên và rất giâù ngữ vựng.  
                                    Chẳng hạn như câu ca dao dẫn chứng trên kia tôi có thể viết  như thế này:  
                                      Cô kia tát nước bên đàng  
                                      Sao cô múc ánh trăng vàng quăng đi. Hay là:  
                                      Này cô tát nước bên đàng  
                                      Răng cô múc ánh trăng vàng dzụt đi  
                                      Các bạn có thấy tôi biết dùng cả chữ Huế và chữ miền Nam không? Như  thế này thì người yêu của tôi làm sao mà có thể chỉ trích tôi viết sai HỎI-NGÃ  được nữa chứ, hử ?  
                                      Bây giờ nhé, các bạn thử xem tài biến chế của tôi để tránh  dấu HỎI-NGÃ, khỏi phải sợ người yêu bắt bẻ. Thì đây, thay vì viết :  
                                    " Ngủ dậy nửa đêm, lặng lẽ, mò mẫm, mở tủ lạnh, kiếm hũ  sữa bò, tìm một cái ly mủ, đổ vào lưng lửng ly, hỉ hả ngủm từng giọt nhỏ, không  có gì khỏe bằng... " Các bạn có thấy cái câu này gồm không biết bao  nhiêu là dấu HỎI-NGÃ làm điên đầu những người dân miền Trung và miền Nam không? Nếu  không tin tôi, các bạn (tôi không thách đố dân Bắc kỳ như người yêu của tôi)  thử viết mà không được dùng từ điển như tôi, xem thử các bạn viết đúng được bao  nhiêu chữ. Nhưng đừng lo, dễ lắm! Hãy bắt chước tôi tránh né: " Thức  giấc lúc 12 giờ khuya, nhẹ nhàng, rờ mò cạy frigidaire, kiếm lon nước vắt từ vú  con bò cái, tìm cái ly nhựa rót vào lưng chừng ly, cười một mình, uống từng  ngụm in ít một, không có gì khoái chí bằng... " 
                                    Sao, các bạn có thâý tôi tránh né thần tình chưa? Đọc lên,  nghe cũng xuôi tai lắm chứ bộ? Nhưng cũng chả xong với cái tính chi ly ưa bắt  bẻ của người tôi yêu, các bạn ạ . 
                                      Mỗi chữ mà tôi viết sai, Nàng thâý liền tức khắc. "Nom  ngứa mắt lắm!", Nàng nói rứa.  
                                      Thế là có ngay một màn giảng nghĩa a, dẫn chứng a, lôi các  câu của những danh nhân kim cổ ra mà kể lể a, tranh luận a.... thôi thì đủ  điêù, đủ kiểu. Nàng có cái esprit critique mà ly., tôi đã bảo. Mà không những  thế, lại kiêm luôn cái esprit analytique nữa, giời ạ, thế thì có khổ cho cái  thân tôi không cơ chứ !  
                                    Nàng thường thỏ thẻ (nguyên văn) :  
                                      - "Anh cứ thử tưởng tượng như thế này này, trước khi  viết. Cứ thử tưởng tượng xem em sẽ nói cái chữ đó với cái giọng như thế nào,  lên giọng hay xuống giọng, là anh biết sẽ phải viết với HỎI hay NGÃ ngay thôi.  Ví dụ cụ thể đây nhé, cho mà thích mê tơi nhé, cho mà nhớ đời nhé, nghe đây này  : anh cởi ..., xuống giọng (vì nằm xuống?) dâú HỎI, đã nhớ chưa? Và rồi thì ...  em cỡi ..., lên giọng (vì leo lên?) dâú NGÃ, nhớ chưa nào? " 
                                    Gì chứ, ma bùn như tôi, cái ví dụ này là tôi khoái nhất, nhớ  nhất, nhớ chết đi được, nhớ đời ! Giọng nói của Nàng, ôi sao mà nó ỏn thót đến  thế không biết, du dương mê ly lắm cơ, nghe mà cứ chết lịm cả người đi mất  thôi, đứ đừ đừ (Dạ Lan của đài Tiếng Nói Quân Đội ngày xưa mà lỡ có dại dột đòi  so tài "rù rì, dú dí" với Nàng là thua bét tỹ ngay), thế thì bảo sao  mà tôi không tăm tắp tuân theo lời dạy bảo của Nàng cho được ?  
                                    Và kỳ lạ chưa, sao dạo này tôi không thâý Nàng đả động gì  tới hai cái dâú quái ác HỎI và NGÃ nữa thế nhỉ ??? Đã lâu lắm rồi nên tôi cũng  quên mất cái cảm giác "ngẩn tò te" mỗi lần gửi thư cho Nàng xong,  mong mong ngóng ngóng sốt cả ruột cú phone của Nàng, để chắc mẩm sẽ được nghe  những lời lẽ cứ gọi là mềm nhũn ra vì vừa thấm đẫm những tình tự tôi trao.  Nhưng không các bạn ạ, giời ạ, thay vào đó, tôi chỉ nghe những nào là :  
                                    - "Chết chửa, cái chữ "xxxx" này mỗi ngày  nghe cả chục lần, nói cả trăm lần, đọc cả nghìn lần, thông thường như vậy mà  anh cũng viết sai cho được thì ... phục anh thật cơ ! Lại còn chữ  "yyyy" nữa, anh viết như thế này thì em hiểu thế nào bây giờ đây, hả  giời ? Viết cái gì mà chữ nghĩa ý tứ lộn cứ tùng phèo hết cả, em chả hiểu gì  sất !!! ..." 
                                    Tôi ngẩn tò te là phải. Đực người ra là phải.  
                                      Nhưng may quá, đó là cái lúc ban đâù thôi, cái thuở ban đâù  lưu luyến âý mà. Qua lâu rồi. Cái thuở mà tôi, vì ngẩn tò te nhiêù quá nên đâm  ra tức khí, bèn lôi một lô mâý bộ từ điển (vẫn nằm mốc meo ở ngăn tít cao trên  cùng của kệ sách) để tra tra cứu cứu mỗi khi gặp phải một chữ oái oăm nào đó.  Nêú có tả oán cái nỗi khổ cực của tôi vì phải đánh vật với mâý quyển từ điển  những lúc viết thư tình cho Nàng, chỉ nghe Nàng phì cười, khuyến khích : 
                                      - "Càng giỏi chứ sao. Người Việt mà không viết rành  tiếng Việt, xâú hổ lắm, nhé ".  
                                      Có rất nhiêù lần, sau khi xem xong thư của tôi, Nàng gọi,  chỉ để bảo:  
                                      -"Anh viết chữ "zzzz" này sai rồi nhé. Dâú  HỎI (hay NGÃ) đâý, chứ không phải dâú NGÃ (hay HỎI) đâu. Nhé, anh nhé." 
                                    Tôi cãi, hùng hồn cãi, vì chữ này thông thường quá mà, dễ  ợt, nên tôi nhất định cho rằng tôi viết như thế là đúng rồi, đúng quá xá đúng  rồi, phải là dâú NGÃ (hay HỎI) chứ, chắc chắn một triệu phần trăm. Nàng cười  xòa, tự tin, rồi thách tôi tra hai cuốn từ điển khác nhau để kiểm chứng lại.  Chục lần như một, chỉ vài phút sau, tiếng tôi dzọ dzẹ hẳn, âu yếm:  
                                      - Em là quyển từ điển vivant của anh. Anh viết nhầm thật.  Phục thâỳ, "chịu" thâỳ..quá..a..á! 
                                      Tôi "thâý", bên kia đâù dây, Nàng cười tủm tỉm,  mắt long lanh, sung sướng .... và hình như mát (lắm) cái ruột nữa thì phải ....  
                                      .... Gần đèn thì sáng, các bạn ạ. Nhờ quen với Nàng, nhờ sự  chăn dắt của Nàng, tôi sắp có thể trở thành văn sĩ đến nơi. Một điêù tất nhiên  thôi. Viết nhiêù, viết lắm như thế này, để ca tụng Nàng í mà, thì rồi một ngày  đẹp trời nào đó cũng sẽ ... bất đắc dĩ trở thành văn sĩ nổi tiếng chứ chả chơi  đâu, nhỉ ?  
                                      Thế đâý, cái mối tình văn chương chữ nghĩa của tôi với Nàng,  kết chằng kết chịt bằng những dâú HỎI + NGÃ . Và rồi khó gỡ.  
                                      Nàng đã nhập hẳn vào tim, vào óc, vào ... người tôi. Nàng ám  ảnh tôi cả ngày lẫn đêm.  
                                      Tôi đang dần dần biến thành Bắc kỳ giống Nàng. Chắc có lẽ  giống y hệt rồi, giời ơi là giời, thế này thì có "sướng" cho cái thân  tôi không cưa chứ !!!  
                                    Bà Già Trầu bắc kỳ nho nhỏ của tui ơi,  
                                    Rứa chừ em ở chỗ mô ? 
                                      Răng anh không thấy em mò vô meo  ? 
                                      Nhớ em, héo úa eo xèo 
                                      Lỡ thương nên quyết đèo queo trọn đời 
                                      Tụi mình xa cách biển trời 
                                      Ngày mô cũng viết ít lời thăm nhau 
                                      Khi mô Trời khiến đụng đầu 
                                      Mời em xơi một miếng trầu cho vui 
                                      Bữa tê trời nắng ui ui 
                                      Nhớ em chi lạ, anh ngồi buồn xo 
                                      Thương nhau em cứ đắn đo 
                                      Bực mình em thiệt,  em lo lo hoài 
                                      Nhiều khi anh cũng muốn đoài 
                                      Hun em một miếng bên ngoài mà thôi 
                                      Giỡn chơi một tí đừng cười 
                                      Mà anh ốt dzột suốt đời em ơi  !!! 
                                      Thương em, anh cứ cầu Trời 
                                      Xin cho anh gặp được Người anh mê 
                                      Ngày dài tháng lụn lê thê 
                                      Biết chừng mô đó mình kề bên nhau 
                                      Mình ngồi hai đứa chụm đầu 
                                    Cầm lòng không đậu,  hun đầu em thương ... 
                                    BÍCH VÂN - giữa tháng 11 năm 2004  
                                  ( để tặng những  người khổ sở vì HỎI, NGÃ )   |