BẠN GÌA LÊ KHĂCTÁNH

 
 

Hồ Xuân Tịnh

Với cái tuổi ngoài SÁU BÓ , viết  luận văn là một cực hình với loại người văn không thông để ôn, võ không hay để luyện như tao, nhưng vì mày, thằng bạn nối khố , tao sẽ cố gắng để chúng mình sống mãi trong lòng nhau, mặc dầu bây giờ thân xác mày đã trở về với cát bụi.

Niên khóa 1958-1959 vừa vào lớp Đệ Ngũ của trung học đệ nhất cấp qua sự gặp gở ở nhà Phùng ngọc Tường, chúng ta biết nhau : tao là Hồ xuân Tịnh , mày là Lê Khắc Tánh . Chúng  mình qua lại với cái buồn vui của tuổi học trò . Sau vài năm chúng ta đều trở thành Câụ Tú . Tường đi Tây du học . APM là hướng tương lai của hai đứa mình. Phật giáo xuống đường , Nền Đệ Nhất Cọng Hòa sụp đổ , mầy bị bắt, bị tra tấn mặc dù bác trai , ba mày là tổng giám đốc công an-cảnh sát trung nguyên trung phần lúc bấy giờ. Tình hình chính trị toàn quốc nói chung, miền Trung nói riêng càng ngày càng rối ren .Tuổi trẻ chúng ta không biết tương lai như thế nào với những xáo trộn của cái gọi là”Hội đồng Quân Nhân Cách Mạng , ủy ban lãnh đạo quốc gia, ủy ban hành pháp trung ương”, Một lần nữa, Phật giáo lại xuống đường . bàn thờ được mang ra hầu hết các ngã đường cố đô Huế : Gia Long, Hưng Đạo,Gia Hội, Chi Lăng, Thượng Tứ,Ngọ Môn… Đâu đâu cũng đầy những khói hương nghi ngút từ những bàn thờ được trình bày không khác gì hội hoa đăng .
Vì lý do đặc biệt ,mày đã phải rời xứ Huế ,xa trường,xa bạn ,đột nhiên tái xuất ở lớp Y Khoa 1 , trong lúc bạn bè đang ở lớp cao hơn, không một tự ty, mặc cảm mầy vẫn hiên ngang tiến bước .
Biến cố MẬU THÂN lại đưa chúng mình vào một khúc quanh khác , Đại Học Y Khoa Huế đem vào Saigon tỵ nạn , chúng mình cùng đi học chung xe , khi thì giảng đường Y Khoa Saigon, lúc trường Quân Y, thêm vào Vạn Hạnh, niên học qua đi ,mày được phần thưởng lên lớp từ bà mẹ muôn vàn kính yêu một chiếc xe mới Honda SS 1969 ,chưa được 1 tuần đã bị mất cắp khi ghé lại quán trọ của tao hàn huyên tâm sự , Tao đã nợ mày rồi đó Tánh .

Chiến tranh gia tăng , tao nhập ngũ , mầy ở lại trường , chúng ta xa nhau từ đó .

Mùa hè đỏ lửa của Bình Long anh dũng, Kontum kiêu hùng ,Trị Thiên vùng dậy ,mày lo sợ ,khi  biết  tao đang đồn trú tại ngã ba biên giới  Dakto,Tân Cảnh, sau Benhet ,về quốc lộ 14, chân núi Chu pao , địa danh đã chôn vùi không biết bao nhiêu trai trẻ vì lòng sắc máu của lũ cọng nô , sau này  tao thường đọc câu thơ, của một tác giả nào đó mà tao vẫn lầm tưởng của Kiều Mỹ Duyên:

“Chu pao ai oán hờn trong gió,
Mỗi chiếc khăn tang một tất đường”

Nhưng mày và tao, không thằng nào trầy da, mặc dù cũng lắm thằng trong bọn mình nằm xuống .
Tháng tư Đen , với Saigon sụp đỗ , Cọng quân cưởng chiếm toàn miền Nam  , tao và một số bạn bè đi vào trại tù Trảng lớn, Long Khánh… với danh từ do lũ “Đõ” hiếp dâm “ học tập CẢI TẠO” trong lúc ‘ mày bị  đày ải ở A Sao , A Lưới của miền Trung sỏi đá .

Mùa hè 1980, chúng mình đã gặp lại nhau khi mày trên đường về của chuyến công tác ở vùng kinh tế mới Lê minh Xuân , qua vài ly BIA HƠI , chúng ta mới hiểu tình trạng của nhau “ thời thế,thế thời phải thế”, Cuối cùng chúng ta cùng Ô ĐI GHE , mày đinh cư ở Cali trước tao vài tháng vào năm 1981 . Chuổi ngày học trò trở lại, cũng café thuốc lá, món ăn quê hương ,nhậu nhẹt lai rai .
Cuối tuần nào chúng ta cũng gặp nhau để nhớ lại kỹ niệm xưa , không một gặp gờ nào mà vắng bóng chúng mình : nào đại hội Y Khoa Huế, tất niên, tân niên, nhớ Huế, Bình Định Tây Sơn, họp bạn Quốc Học –Đồng Khánh. thỉnh thoảng chúng ta cùng khoản đải một số bạn bè ở phương xa về. Đây là thời điểm vui vẽ nhất, bao nhiêu kỹ niệm xa xưa bừng sống dậy .

Cuộc vui nào cũng phải tàn, Sau ngày chúng mình đi thăm vườn hoa Victoria – Canada về , Cháu nội đầu lòng của tao ra đời , niềm vui của tao đã chuyển hướng , Nghề OSIN trở thành nghiệp chính, chuyện thay tả đã chiếm  toàn thời gian , đúng thời điểm này  mày thường đi ca hát với số bạn mới, với giọng ca trầm ấm mày đã đem đến cho khán, thính giả những giây phút thoải mái , tao thì đươc nghe qua speaker phone , hay email mà mày vẫn thường gữi cho tao và Võ An Dân .
Khuynh hướng chính trị của mày càng ngày càng nỗi bật , mày tham gia biểu tình chống cộng : hằng tuần tham dự chống tuần báo Viet weekly, chống Nguyễn minh Triết khi tên này lén lút ngang qua vùng thủ đô tỵ nạn . mày luôn khẳng định với bạn bè : mày không bao giờ trở lại Việt Nam khi nào đất nước này còn bị cai trị của con cháu  già Hồ, mặc dầu tâm mày rất ao ước được nhìn lại quê hương  thương yêu.

Chính trị  và email tỷ lệ thuận , Tao và Võ An Dân đã vui vẽ gánh chung  khổ nạn này .

Tánh, còn đâu những đêm vui ngồi nghe mày hát ,còn đâu những cuối tuần chúng ta hàn huyên tâm sự, còn đâu những cú phone do thằng bạn già gọi lại cách đêm để nói những chuyện vớ vẫn, trên trời dưới đất .

Sau những ngày cuối tháng 5-2008 chúng mình ít nói chuyện qua phone, nếu có thì giọng mầy nhạt đi,  rất mệt mỏi, buồn ngũ khi trả lời .

Chỉ biết mày không khỏe, vào những ngày đầu tháng 6-2008 vợ chồng tao ghé thăm mày , với thân xác không được  khỏe mạnh , vợ chồng mày rất vui vẽ khi có bạn già đến chơi . Sét đánh ngang tai khi nghe tin mày bi bênh UNG THƯ RUỘT GIÀ , tao lặng đi, vội vã chạy đến bệnh viện , Với nụ cười lạc quan ,mày vẫn bình tỉnh và vui vẽ nói những điều hí hỏm mà chúng mình thừơng nói mặc dầu mày dư biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cá nhân mày . Mi ơi là mi, tao phải giả vui khi nghe mi nói , nhìn thần sắc mi tao tự nói cho chính tao và bà xã là mi khó qua khỏi con trăng này .
Ngày tháng buồn lặng lẽ trôi đi,Tất cả người thân thương của mày đều phải tranh đấu với cuộc sống riêng tư, mày chỉ còn đối diện với người mày thương yêu nhất và ngược lại : vợ mày, Chị Trương minh Châu là một người vợ hiền, quáng xuyến, sáng sớm là một y tá chuyên nghiệp,trước khi rời nhà là vị lương y  từ mẫu , và người quản lý giỏi ở sở tại, hiền thê như vậy không phải dể kiếm ở xã hội bây giờ , đó là điều chúng ta thường nhận biết cơn đau dài, cắt  xác thân mi, từng giờ, ngày qua ngày mầy phải gánh chịu sự đau đớn này ,mày chỉ nói lên một câu : tao đau quá ,đã làm cho ai đó đều hiểu được mày nằm đó, không di động nỗi mày vẫn nằm yên một chổ, ngoài những di động cần thiêt với sự giúp đở của những ai quanh mày. Thương thay thằng bạn suốt đời hoạt bát bây giờ phải ngã quỵ với chứng bệnh nan y gầm cuộc đời ngán chuyện thị phi , khi vào cái tuổi tri thiên mệnh những bon chen của cuộc đời, ta đã muốn bỏ ngoài tai,bây giờ thì tất cả đều số không phải không hởi bạn già?

cơn bệnh ơi… sao nghiệt ngã như ri, Con tạo khéo trêu người, mày thầm khóc vì cơn bênh hành hạ mày mặc dầu với bao nhiêu dược phẩm cầm đau được xữ dụng đau đớn qúa mi đà không muốn thốt .Cơn đau hành hạ làm mi phải cắn răng chịu đựng,biết than thở cùng ai . Đây cũng là lý do chính mà mày không  muốn tiếp xúc với những bạn bè khác ngoài số thâm giao đếm đầu ngón tay như : Võ An Dân san diego, Trần Đình Tùng Seattle,Nguyễn Đình Minh Hùng  thủ đô tị nạn .

Biết nói gì đây hở Tánh , từ ngày mầy lâm bệnh ,tao giật nẫy mình,lo sợ hung tin  mổi khi nhận điện thoại của chị Minh Châu .

Cuối cùng chuyện gì đến ,đã đến ,vào tuần cuối 18 tháng1 năm 2009 ,Tao đã nhận  những lần điện thoại liên tục, báo mày di chuyển từ phòng cấp cứu của Los Almitos Medical Center, đến Fountain Valley Hospital ,sau cùng là Hungtington Beach Hospital sáng ngày 25 thang 1 năm 2009 tức ngày 30 tháng chạp năm Mậu Tý, và cũng tại đây mầy đã vĩnh viễn ra đi lúc 2:00  chiều để lại bao nhiêu người thương mến mầy .

Đành rằng : sanh là quý, tử là quy

Nhưng ai ai  thương mến mầy đều cảm thấy một sự mất mát quá lớn lao .

Vĩnh biệt mày . Nguyện cầu hương hồn mày sớm phiêu diêu miền cực lac.

Gữi đến chị Minh Châu để tưởng nhớ anh Tánh ngày, giờ này sau một tháng 25 tháng 2 năm 2009  2:00 PM

P.S.Đây chỉ là một bài viết  để thương tiếc cố tri . Không văn hoa , không sắc màu .  Mong tất cả ai đọc nó thông cảm

Hồ xuân Tịnh                                                                                                      

 
 
 
Copyright 2007. ykhoahuehaingoai. All rights reserved