Cung đàn xưa

 
 

Cây đàn bỏ quên bao ngày tháng bỗng bừng sáng thanh âm muôn màu rộn rã…
Tuổi mười tám, buổi sáng mùa xuân, anh đưa em đi vào thiên thai của tình yêu bên
suối mơ có đôi chú nai tơ vui trên đám lá…
Nghe lá đổ muôn chiều, anh thì thầm bên em những lời ngọt ngào âu yếm:
Ngọc Lan ơi, hương sắc em vương vấn mãi hồn anh”
Ta dệt mộng ban đầu cho ngàn đời bên nhau.
Nhưng rồi tình bổng chia lìa!
Xuân qua, hạ đến, thu về,
Anh là người lữ khách, bánh xe lãng tử của anh ra đi qua bao nhiêu núi đồi, biển cả.
Anh xa quê hương không cho em một lời từ giã,
Để mặc cho người em nhỏ, cô láng giềng ngày xưa bâng khuâng ngóng đợi.
Trách người đi chẳng bao giờ trở lại!
Nếu người có về qua bến năm xưa
Thì nay chốn cũ đã tiêu điều xác xơ.
Có những đêm thu vắng,
Em nghe muôn tiếng côn trùng nĩ non ai oán,
Mơ hồ theo gió thoảng
Rồi mưa rơi…
Giọt mưa thu cho lòng em tê tái bồihồi.
Mưa ở mgoài trời hay mưa trong lòng em?
Mênh mang nổi nhớ một chiều mưa, em đến thăm anh
Anh đã nói ước chi thời gian dừng cánh lại,
quả đất ngừng quay và em ơi hảy quên đường về…
Nhưng rồi tình đã phôi pha, vì lòng anh là con thuyền không bến đỗ.

♥♥♥

Đêm đông nay rét mướt, người cô phụ cỏi lòng giá băng…
Nhớ lại bản tình ca Xuân và tuổi trẻ
Dư âm ngày củ bổng rộn rang…
Bây giờ thôi thế cũng đành, cầm bằng như nước chảy hoa trôi
Mai mãi ta biệt ly rồi!
Em viết đôi lời
Riêng dành cho anh, anh có hay?
Hay chỉ là gởi gió cho mây ngàn bay…

Ngọc Khuê
Chính thất của đại ca Lê Bá Dũng, YKh#1
Nhân cảm tác về một Đêm Nhạc Tiền Chiến


 

 
 
mission | staff | researches | announcements | events
Copyright 2007. ykhoahuehaingoai. All rights reserved