Đoạn trường ai có hay...

 
 

Một sớm mai mặt trời thức dậy
như mọi ngày
Một chiều vàng nắng nhạt
như mọi hôm
Một buổi tối đất trời đảo lộn
Khi trời đất đổi ngôi
Là khi cuộc sống tự do..
chết một bình thường!

Khi bọn người súng ống
Hùng hổ kéo vào nhà
Trong những đôi mắt long sòng sọc
Tôi thấy đỏ một mầu quái ác
Trong tiếng la hét dữ tợn man ri
Của những âm giọng khàn đặc
Tôi nghe cái chết cựa mình
Tay tôi bị còng và lôi đi
Những cái đánh và cú đá nặng như trời giáng
Người vợ hiền đớn đau ở lại
Con tim ri rỉ máu,
vì những lằn dao không ngọt cứa trúng tim
Vì cái phút sinh biệt bởi bạo hành
Nên lòng nàng quằn quại đau
Nên mắt nàng nhòa lệ thảm
Hỏang hốt tuyệt vọng cô đơn
Ôm trong tay những đứa con đang òa khóc…
Tôi bàng hòang cố trấn tỉnh
Ruột anh đứt rồi.. em và con hỡi ly tan!
Lần đầu tiên trong đời anh “bị.. dứt áo” ra đi
Là phút cuối của nhau qua duyên phận vợ chồng!..
Trong một cưỡng đọat bất nhân
Chúng dùng quyền uy cố đọat đời sống bình yên
Của chúng mình như của bao người khác nữa
Để bẻ gãy lý tưởng của anh và chiến hữu
Để bảo tồn một thể chế bằng man rợ vô song

Chúng tàn độc nên em phải một mình ở lại
Hoang mang em bước vào khúc rẽ của đời mình
Để âm thầm trải khổ đau,
trên những đêm dài lê thê lạnh lẽo,
khi không còn anh bên cạnh
Từ một mái nhà ấm cúng bên nhau
Em sống trong cô đơn
Nhớ thương thiếu thốn và sợ hãi
Không làm hoang giá tình em

Rồi một ngày
Trong mắt người đời
Em làm người tình bội ước
Làm người vợ phụ nghĩa gối chăn
Em làm người giết chết một niềm vui,
tuy le lói nhưng trong anh,
nó vẫn còn khả năng thoi thóp sống!
Trong lòng người tù khổ sai nầy
Người Tình, Nàng Thơ và Người Vợ
vẫn là em..

Làm thân người tù khổ sai
Anh nằm trong ngục tối đen ngòm
7 năm dài anh nằm áp lưng mình trên đất lạnh
Chân tay bị còng
(Anh mơ một giấc ngủ nằm nghiêng)
Cái trần nhà và anh
Chỉ cách nhau một tấc
Chiếc đèn chiếu thẳng vào mắt ngày đêm
Bẩy năm đôi mắt phải mù lòa
Nhưng anh vẫn thấy được em và các con
Vẫn thấy được những ngày hạnh phúc
Anh càng nghe trong huyết quản
Dòng máu Việt quật cường cuồn cuộn chảy
Vì những con người vô lương tri
Đã giết chết đồng bào mình
Bằng họng súng lạnh ngắt,
trái tim đen ngòm, nụ cười gằn khàn độc
Bằng khúc khoai sắn mốc meo,
lẫn phân người, đo từng centimet
Bằng sự tra tấn man rợ bất nhân

Sáu chục ngàn người em ơi
Tàn độc vô cùng
Không đủ ngôn từ diễn tả
Trong địa ngục lòai người
Những cái chết oan khiên
Là mồi bật lên ngọn lửa nung nấu tim gan
Cho dòng máu Việt chảy rần rần trong huyết quản
Lửa tình người hừng hực cháy
Lửa tôi luyện nhuệ khí chiến binh

Em ơi, 20 năm dài tù đày khổ ải
Anh vẫn thẳng lưng trong tình nước
và gìa dặn trong tình người
Trở về...
Anh thực sự nhìn thấy mình đã mất em..
Em có cần biết: - Ngày đó em đi
(Anh là con người bằng xương bằng thịt)
Tim anh có rỉ máu hay không?! 

(Từ một nỗi niềm sâu lắng...)
”Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ…
Mà từng thu chết từng thu chết..”
Từ ngày yêu anh
Cơn đau sao dài quá..
Nên vết thương nầy chẳng được liền môi...
Cám ơn anh những ngày nắng ấm
Thương cho mình trời mãi đổ mưa sầu

 UYÊN HẠNH
(Cảm tác từ góc nhìn ở vị thế độc gỉa sách Đọan Trường Bất uất của Phạm Trần Anh)

 

 
 
mission | staff | researches | announcements | events
Copyright 2007. ykhoahuehaingoai. All rights reserved