Này O có nhớ thuở xưa không ?
O đẹp làm tui chết điếng lòng
Cuống quít tui theo từng bữa một
Làm lơ giả bộ chẳng thèm trông
Mưa rây phơn phớt trắng muà đông
Trời Huế lạnh chao ôi thật não nùng
Theo đuổi suốt mùa mưa rớt ấy
Dững dưng O cũng chẳng thèm trông
Mãi qua năm nửa , hết mùa đông
Khi gió mang theo giọt nắng hồng
Làm nở mai vàng đầy trước ngõ
Đánh liều tui phải nói cho xong
Từ đó tình yêu thật mặn nồng
Đưa nhau đi học buổi sang sông
Trên đò Thừa Phủ người ta nói
Trông họ cân đôi đẹp qúa chừng
Vô tư thuở ấy thật êm đềm
Cuộc sống mỗi ngày mỗi đẹp thêm
Tui có nhiều điều tui ấp ủ
Trả cho xong hết nợ sách đèn
Rồi bổng một hôm gió đổi mùa
Khí trời se lạnh buổi sang thu
Lá vàng heo hắc rơi từng chiếc
O gởi đến nhà một lá thư
Trời đất chao nghiêng một nổi buồn
Theo chồng O vội vả đi luôn
Để tui vất vưởng như điên dại
Mang vết thương đau tận đáy hồ
Hồ Đắc Duy |