Dòng sông cũ đã mang theo vĩnh viễn
Tình yêu xưa kỷ niệm cũng hoang đường
Khi trở lại không còn chi hiển hiện
Dung nhan người phai sắc nhạt mùi hương
Và tất cả bỗng dưng thành xa lạ
Cố đô câm âm vọng nổi mơ hồ
Em thửa nớ văn vê vành nón lá
Chừ anh buồn ngồi với bong bơ vơ
Bến Thừa Phủ ngày xưa em ngang đó
Con đò quen ẩn náu tận phương mô
Tà áo trắng không về qua cổ độ
Nghe vàng phai lá rụng giạt ven bờ
Thơ Dương Hoài Ninh, tức Phạm Dương |