Nguyễn Phước Bảo Tiên
trời chưa sáng, mẹ đã đi
qua bến đông ba, rùng mình rét tháng chạp
qua đò vỷ dạ, mưa dai dẳng, đá mềm phai
mẹ qua tràng tiền, gió như gai, gió rát mặt
gió xé tim, gió dữ mậu thân năm nào
bánh canh nam phổ vào đại nội, mẹ bán
có bầy chim lạc rũ cánh ở trên cao
đền đài khô, hồn xanh rêu gổ mục
vua quan vẩn trăm năm mộng công hầu
nhớ đàn con
lệ khô, những nụ cười méo lệch.
nổi đau còn, là tim còn đập, còn sống, còn nhớ thương
vì thế mẹ cố yêu phong vũ cuộc đời
bởi những đứa con ly biệt, còn hít thở
ngày nắng đêm vui
rồi thì huế vào hạ, nắng lửa, cháy đầu cháy da
gánh chè sen qua con đường phượng vỷ
cũng có khi trời nổi hứng mưa rào
đất trời mù mà an cựu vẩn trắng, vẩn trong
hôm ấy qua ngõ kim long
có đám dân quê ngở ngàng trong nắng
có đàn con trẽ bỏ dỡ cuộc chơi rong
mẹ mỉm cười với hoa khế trên cao, rất lạ
nghe nắng chiều từng bước nhẹ bên sông |