Tí tách giọt mưa rơi
Lòng bổng thấy ngậm ngùi,
Nhớ ngày xưa năm cũ,
Cay đắng của một thời.
Ngôi nhà tôn vách lá
Trên động gió và cát
Bốn con và một mẹ
Hẩm hiu phận cút côi.
Cha bị tù “cải tạo”
Mẹ thì làm nhà giáo
Lũ con còn lau nhau
Đã thấm nổi thương đau
Hết giờ làm ở trường
Mẹ vội vã ra vườn
Hì hục cuốc và xới
Ráng trồng thật nhiều lang.
Lũ con theo bắt chước
Cũng trồng khoai, trồng mì
Lăng xăng đi múc nước
“Để con tưới cho nì”
Đất cát trên gò cao
Giếng nước thì quá sâu
Năm mẹ con ráng sức
Tưới xong thì giếng khô
Có những buổi mưa dầm
Mẹ dang mưa ướt dầm
Lao động là vinh quang”
(Cuốc cho vơi nổi buồn!)
Khổ nhọc đổ ra nhiều
Thu lại được bao nhiêu?
“Nhờ ơn Bác và Đảng”
Cuộc sống vẫn tiêu điều.
Có miếng thịt “tiêu chuẩn”,
Đem kho mặn, thật mặn
Các con không dám ăn
Kỳ thăm nuôi, phần bố.
Bưng cơm chan nước mắt
Tưởng nhớ lòng quặn thắt
Kẻ trong thù, kẻ ngoài
Nào biết ai không khóc?
Bên ngoài mưa vẫn rơi,
Suốt đêm, trằn trọc hoài
Nhớ ngày xưa năm cũ
Mắt bổng ướt lệ nhòa.
Ngọc Khuê
|